Lấy Nhà Tài Phiệt Siêu Giàu

Chương 105: Chap-105




CHƯƠNG 105: ĐỪNG ĐỘNG VÀO TÔI

CHƯƠNG 105: ĐỪNG ĐỘNG VÀO TÔI

Mai Thuỳ Hân cảnh giác nhìn Trịnh Thiên Ngọc, định kéo cao vỏ chăn lên che cơ thể mình. Trịnh Thiên Ngọc lại đưa một tay ra kéo vỏ chăn, cơ thể cường tráng đè lên người cô.

“Anh đừng động vào tôi!” Cô đẩy hắn ra.

Hắn lại ôm cô thật chặt: “Nghe tôi nói!”

Cô cảm thấy xương trên người mình đều bị hắn ôm đến đau, cho dù cảm thấy không khí trong ngực bị hắn ép hết nhưng cô vẫn cứng ngắc ở đó không nhúc nhích, mặc cho hắn ôm. Biểu cảm trên mặt cô còn lạnh hơn băng: “Trịnh Thiên Ngọc, buông tôi ra.”

“Tôi không buông!” Hắn ôm cô không chịu buông tay, giống như một đứa trẻ đang ăn vạ.

Cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực của hắn lướt qua tai mình, mà hắn cũng không làm gì, chỉ ôm cô thật chặt rồi lẩm bẩm bên tai cô: “Mai Thuỳ Hân, làm người phụ nữ của tôi được không? Tôi có thể nhìn ra cô rất thích Tư Hàn, cô ở lại bên tôi, ở bên Tư Hàn, coi Tư Hàn như con ruột của mình, được không?”

Cô nghe thấy câu này, trong lòng lại dâng lên ngọn lửa giận: “Anh lấy Tư Hàn ra uy hiếp tôi?”

“Không phải như vậy!” Hắn gầm nhẹ.

“Vậy là thế nào?” Cô trầm giọng hỏi, giọng nói lạnh băng.

Cuối cùng, Mai Thuỳ Hân giãy giụa, gắng sức đẩy hắn: “Anh buông ra, tôi ghét anh!”

Hắn bị cô đẩy, vội vàng đưa tay nắm lấy, kéo ga giường đang bọc kín người cô ra, cô tiếp tục giãy giụa, lôi lôi kéo kéo, ga giường liền bị kéo xuống.

Hắn thu tay lại nhưng cánh tay mạnh mẽ có lực kéo một cái liền kéo Mai Thuỳ Hân vào ngực mình, sau đó xoay người, đè cô xuống giường phía sau lưng.

Đôi mắt hắn nhìn cô khiến đôi mắt sáng như sao của Mai Thuỳ Hân rũ xuống, hơi thở hơi hổn hển: “Ngại ngùng cái gì? Cũng không phải chưa ôm bao giờ?”

Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời cô tức đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn, đã xấu hổ càng thêm xấu hổ, cô còn muốn giãy giụa thêm nhưng toàn thân bất lực, chỉ đành mềm nhũn bị lồng ngực cường tráng của Trịnh Thiên Ngọc ép xuống, không thể động đậy.

Trịnh Thiên Ngọc nhìn cô, giọng hắn trầm thấp mà từ tính, mang theo chút khàn khàn: “Tôi không cố ý, là cô cứ muốn giãy giụa. Mai Thuỳ Hân, là cô cố ý mê hoặc tôi!”

“Trịnh Thiên Ngọc!” Mai Thuỳ Hân tức giận hét lên: “Rốt cuộc anh có biết xấu hổ không hả?! Tôi mê hoặc anh lúc nào! Tôi còn ước gì anh cút đi càng xa càng tốt!”

Hắn cau mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Cô ghét tôi đến vậy à? Nhưng không phải trước đó cô cũng có cảm giác đấy ư? Cô cũng không phải không có cảm giác với tôi, một lần với nhiều lần có gì khác nhau chứ?”

“Trịnh Thiên Ngọc!” Cô đỏ mặt ngăn hắn nói tiếp.

“Tôi nhớ mấy đêm trước, cô ở dưới người tôi cũng rất có cảm giác mà!” Hắn cười tà tứ, lời nói ra lại càng lộ liễu, trắng trợn: “Không phải sao?”

Mặt Mai Thuỳ Hân vốn đã đỏ nay lại càng đỏ như muốn nhỏ ra máu, cô đưa tay che miệng Trịnh Thiên Ngọc lại, run giọng nói: “Anh, anh… không cho phép anh nói lung tung nữa!”

“Vì sao tôi không thể nói?” Trịnh Thiên Ngọc thấp giọng nói, đường cong khoé miệng duyên dáng cong lên một nụ cười trêu tức: “Tôi muốn nói, cứ muốn nói đấy…”

Trong lòng Mai Thuỳ Hân bỗng đau nhói, cô gần như chật vật cúi đầu, giãy giụa đẩy hắn ra, nụ hôn của hắn đáp xuống như mưa, hắn ôm cô thật chặt trong ngực, khống chế mọi sự giãy giụa của cô.

“A! Không…” Mai Thuỳ Hân hét lên một tiếng, nước mắt nóng hổi chảy xuống môi hắn khiến hắn mông lung ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện lúc này cô đã nước mắt đầy mặt.

Mai Thuỳ Hân nghiêng mặt sang một bên, không nhìn khuôn mặt tuấn tú đó của Trịnh Thiên Ngọc, nhưng từng hàng nước mắt xấu hổ lại cứ tuôn rơi trên mặt cô. Cô hận bản thân vì sao không chống lại được sự tấn công của Trịnh Thiên Ngọc, đến cuối cùng lại đầu hàng mọi mặt, chìm đắm trong sự xâm chiếm và tàn sát bừa bãi nồng nhiệt của hắn.

Cô coi thường bản thân! Mai Thuỳ Hân cắn môi, không nhịn được thấp giọng nghẹn ngào: “Tôi không phải kỹ nữ, đừng đối xử với tôi như vậy!”

Trịnh Thiên Ngọc thấy cô khóc thút thít, vội vàng lật người lại rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Mai Thuỳ Hân, không nói gì mà chỉ dịu dàng hôn vào lòng bàn tay cô. Mai Thuỳ Hân giật mình muốn rút tay lại, Trịnh Thiên Ngọc thấp giọng nói: “Được, tôi không động vào cô! Đừng khóc nữa…”

Mai Thuỳ Hân xấu hổ, run rẩy kéo chăn, muốn che người mình lại.

Trịnh Thiên Ngọc kéo chăn rồi đắp cho cô, cứ ôm cô như vậy, ngắm nhìn khuôn mặt cô, hắn nhìn thấy rõ ràng bóng dáng nho nhỏ của mình từ trong đôi mắt xinh đẹp ngập nước của cô.

Trịnh Thiên Ngọc không nói gì, chỉ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay nhỏ bé của Mai Thuỳ Hân. Hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu hỏi cô: “Mai Thuỳ Hân, cô nghiêm túc suy nghĩ đi, làm người phụ nữ của tôi không tốt sao?”

Cô ngây người, cô biết hắn là người đàn ông trong mộng mà tất cả các cô gái đều muốn gả, nhưng cô là ngoại lệ duy nhất.

Sau khi trải qua bao nhiêu đau thương như vậy, sao cô có thể tiếp nhận hắn được nữa? Cô không làm được.

Cô không yêu hắn, trước giờ chưa từng yêu.

Cô nghèo khó, thấp hèn nhưng tâm hồn cô không phải thứ có thể bán. Không phải ai cũng có thể dễ dàng mua được. Trái tim cô chỉ một người đàn ông có thể đi vào, đó là đàn anh Hoàng. Mãi mãi, không bao giờ là Trịnh Thiên Ngọc!

Vừa nghĩ đến anh Hoàng là lòng Mai Thuỳ Hân lại đau nhói! Vốn dĩ cô có thể có một cuộc đời trong sạch, có thể thản nhiên đứng trước mặt anh ấy, làm một người phụ nữ hạnh phúc. Nhưng mọi thứ đều bị Trịnh Thiên Ngọc huỷ hoại!

“Không! Tôi không đồng ý!”

Hai người nhìn nhau thật sâu, một lúc lâu sau Trịnh Thiên Ngọc cúi đầu xuống, nói bên tai Mai Thuỳ Hân: “Cho dù có thể nhìn thấy Tư Hàn mỗi ngày, có thể hưởng thụ cảm giác vui vẻ được làm mẹ, cô cũng không đồng ý?”

Hơi thở nóng rực của hắn phả bên tai Mai Thuỳ Hân khiến cô lại bắt đầu khẽ run.

“Trịnh Thiên Ngọc! Tôi cảnh cáo anh, đừng lấy Tư Hàn ra uy hiếp tôi! Đó là con trai ruột anh! Sao anh lại nhẫn tâm lấy một đứa bé ra để đặt cược như thế? Rốt cuộc anh có nhân tính hay không?!” Nghĩ đến tiểu Bảo Bảo, lòng cô lại quặn đau.

“Nhưng tôi nhìn ra được cô rất thích Tư Hàn! Là sự yêu thích xuất phát từ nội tâm! Con gái cô đã rời khỏi cô, cô cứ coi Tư Hàn như con mình không được sao?” Trịnh Thiên Ngọc hùng hồn nói.

Mai Thuỳ Hân ngây người, Tư Hàn, quả thật cô rất thích tiểu Bảo Bảo đáng yêu này…

Trịnh Thiên Ngọc thấy thái độ của Mai Thuỳ Hân buông lỏng: “Tôi không để ý trong lòng cô không có tôi. Vì tôi cũng không thể cho cô danh phận, tôi không thể cưới cô!” Hắn thấp giọng nói.

Cô ngước mắt: “Cả đời không có danh phận, sau đó anh lại cưới người phụ nữ khác sao? Còn tôi chỉ có thể là người phụ nữ làm ấm giường cho anh thôi phải không?”

Hắn sững sờ, nhìn cô: “Danh phận rất quan trọng sao?”

Chí ít hắn cho rằng, không phải rất quan trọng!

Câu hỏi ngược lại của hắn như một lưỡi dao vô hình đâm thật sâu vào tim Mai Thuỳ Hân, đau đến không thở được.

Dưới làn nước mịt mờ, Mai Thuỳ Hân bỗng nhắm chặt mắt lại, trên mặt đã đầy nước mắt.

“Thuỳ Hân!” Trịnh Thiên Ngọc chỉ cảm thấy lòng đau thắt lại, cúi đầu nhìn cô chăm chú.

“Trịnh Thiên Ngọc, vì sao anh nhất định muốn tôi làm người phụ nữ của anh? Anh yêu tôi không?” Cô lạnh lùng hỏi nguộc.

Hắn hoảng hốt.

Mai Thuỳ Hân tự cười giễu một tiếng, trước nay cô cũng không hy vọng xa vời có được tình yêu, nhưng cô cũng không muốn lòng tự trọng bị giẫm đạp.

Trịnh Thiên Ngọc vẫn im lặng, hắn không thích nói chuyện yêu đương với phụ nữ, đôi mắt thâm thuý của hắn dao động trên mặt cô nhưng lại không có độ ấm nào. Đáy mắt đóng băng, càng sâu hơn. Nhưng độ cong khoé môi lại chậm rãi cong lên.

“Cô tha thiết có tình yêu của tôi sao?”

“Trịnh Thiên Ngọc, là phụ nữ thì đều hy vọng có được tình yêu, đều mong muốn có danh phận, muốn được bảo vệ, đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ!” Cuối cùng Mai Thuỳ Hân sâu kín lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như ngọn gió khẽ thổi trong không khí: “Có điều tôi chỉ muốn sống cùng người tôi yêu, hơn nữa người đó cũng yêu tôi, tôi không muốn làm tình nhân không thể ra ngoài ánh sáng!”

Từ khi bắt đầu, họ cũng không phải vì tình yêu mà đến với nhau. Mọi thứ đều chỉ vì trao đổi lợi ích!

“Trịnh Thiên Ngọc, anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh! Tôi sẽ không làm người phụ nữ của anh.” Cô lặng lẽ nhìn hắn, thực ra cô biết, con người hắn không có tình yêu, sao hắn có thể cho phụ nữ tình yêu chứ? Kẻ phong lưu không có tình yêu, họ chỉ cần một người phụ nữ để giải quyết nhu cầu mà thôi!

Năm chữ đơn giản “Tôi cũng không yêu anh” lại như kim đâm, đâm vào tim Trịnh Thiên Ngọc đau nhói. Hắn cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Danh phận và tình yêu đều không có, nhưng không có sự đồng ý của tôi thì đời này cô cũng đừng mong ra khỏi căn phòng này!”

“Anh!” Nước mắt lặng lẽ tuôn xuống đôi từ đôi mắt nhắm chặt kia. Mai Thuỳ Hân bi thương nhếch môi, lộ ra nụ cười thê lương: “Trịnh Thiên Ngọc, vì sao nhất định phải làm khó tôi? Anh muốn phụ nữ thì ngoài kia cũng có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp đó thôi! Vì sao anh cứ phải bắt nạt tôi?”

Lời vừa dứt, Mai Thuỳ Hân hít sâu một hơi, muốn ổn định nội tâm đau đớn như dao cắt của mình: “Tôi mất ba, lại mất con gái, trên đời này vốn tôi đã không còn gì cả. Anh để tôi làm người phụ nữ của anh, rốt cuộc là có ý đồ gì?”

Thân thể Trịnh Thiên Ngọc thoáng run rẩy: “Tôi có ý đồ gì cô cũng không cẩn quản. Cô chỉ cần đồng ý làm người phụ nữ của tôi.”

Hai tay đặt bên người của Mai Thuỳ Hân xiết chặt, hơi dùng lực nắm tay lại nhưng phát hiện lúc này đến sức để nắm chặt hai tay cũng không đủ.

Sao lại trở nên vô lực thế này, sao lại trở nên bất đắc dĩ đến vậy!

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Mai Thuỳ Hân cắn chặt môi, nhìn Trịnh Thiên Ngọc.

“Nếu cô không đồng ý thì CD hôm qua sẽ lan truyền khắp thế giới. Nếu cô không đồng ý, cả đời này cô sẽ bị nhốt trong căn phòng này, một bước cũng không đi được. Nếu cô không đồng ý, cô sẽ nghiện ma tuý, sống không bằng chết!” Trịnh Thiên Ngọc hờ hững nói, ngữ khí lại cứng rắn đến cực điểm!

“Anh!” Trong đầu cô nổ “ầm” một tiếng: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói được làm được!” Vẻ mặt hắn trở nên âm u: “Tốt nhất cô đừng có chọc giận tôi!”

Mai Thuỳ Hân buồn bã cười một tiếng, cố nén cảm giác muốn khóc, nhẹ nhàng nói với hắn: “Nếu anh dám làm vậy thì tôi sẽ hận anh cả đời!”

“Vậy thì sao?” Bỗng hắn bá đạo kéo cô lại rồi cúi đầu xuống cắn tai cô, hắn biết đó là điểm mẫn cảm nhất của cô: “Cô có thể thử! Xem xem tôi có nói dối hay không?!”

Giọng hắn trầm thấp mà khàn khàn, lại lạnh đến thấu xương.

Mai Thuỳ Hân không nhịn được rùng mình.

Hắn cúi đầu nhìn cô trở nên yên tĩnh, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên: “Đúng, như vậy mới ngoan, cô bé ngoan ngoãn!”

Ánh mắt cô dừng trên mặt hắn, khuôn mặt lạnh lùng với góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen nhánh thâm thuý, lông mày đậm, trong sự ngang ngược lại có vẻ ưu nhã của Vương giả.

Trong đôi mắt lạnh lùng, trong trẻo của Mai Thuỳ Hân lướt qua cảm xúc sợ hãi, người đàn ông này thật sự là khắc tinh của mình sao?

Cho dù bây giờ cô muốn trốn thoát khỏi hắn thế nào, hận hắn thế nào thì tim cũng sẽ sa đoạ, nỗi căm hận lớn nhất cũng không chống đỡ được sự run rẩy, là vậy sao?

“Được rồi! Nếu cô ngoan ngoãn thì tôi bảo đảm sẽ tiêu huỷ video, cô cũng sẽ có toàn bộ tự do! Cô có thể ra ngoài, có thể đi làm, có thể kết bạn, cũng có thể ngày ngày ở bên tiểu Tư Hàn.” Trịnh Thiên Ngọc kiêu ngạo nói.

Kế sách của Trịnh Thiên Ngọc có hiệu quản.

Mai Thuỳ Hân không nói một lời nhưng răng lại run cầm cập. Trịnh Thiên Ngọc lại kéo cô vào lòng một lần nữa.

Cô co rúm người lại nhưng vẫn không nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.