Nàng chép miệng, lắc đầu tiếc rẻ.
"Với dáng người này của huynh đảm bảo các cô nương sẽ rất thích, không không phải là điên cuồng tranh giành mới đúng... quả thật là quốc sắc thiên hương.. hắc hắc.."
Nguyên Tử Tiêu nghe xong liền đen mặt, tức giận xoay người đi không thèm liếc nàng một cái. Nàng gãi gãi cằm cười gượng, vội vàng nịnh nọt chạy theo y gọi lớn:. ngôn tình tổng tài
"Đợi ta với!"
Đằng xa, Liên Châu đi bên cạnh Dư Hách không nhịn được mà thốt lên một câu "hai người họ thật đẹp đôi". Dư Hách lại bày ra mặt lạnh không nói lời nào đi lên trước tiếp tục theo sau hai người Tứ Trúc.
Nói đến Liên Châu cũng là Tứ Trúc cứu được từ trong tay bọn buôn người trong một lần ra ngoài chơi.
Đột nhiên Tứ Trúc nhớ ra gì đó quay đầu vẫy tay về phía Liên Châu nói:
"Liên Châu vết thương của ngươi chưa khỏi, ngươi mau trở về dưỡng thương đi. Không cần theo ta!"
Nói xong liền quay đầu trưng ra bộ mặt tươi cười nịnh nọt, bám tay Nguyên Tử Tiêu xuất cung.
Kinh thành náo nhiệt vô cùng.
Bên đường bá tánh mua bán nhộn nhịp. Hương thơm đồ ăn vấn vít trên mũi làm bụng nàng réo liên hồi. Nuốt ực một cái, nàng chạy đến bên quầy thịt nướng thơm phức, bụng lại càng réo to hơn. Đại thúc thịt nướng cầm lên một xâu thịt bóng nhẫy thơm phức đưa đến trước mặt nàng, tươi cười mời chào:
"Cô nương, thịt nướng chỗ ta ngon nhất kinh thành, công thức gia truyền của nhà ta. Nhà ta chính là ở Sở quốc, món này ngoại trừ Sở quốc, nơi khác không có..."
Nàng hít hít mũi, thật thơm a, lại nuốt nước miếng, kéo tay Nguyên Tử Tiêu lắc lắc. Y gật đầu cười với đại thúc thịt nướng, đại thúc liền đưa mấy xâu thịt nóng hổi cho nàng. Dư Hách im lặng đi theo sau trả tiền.
Cầm mấy xâu thịt trong tay hai mắt Tứ Trúc sáng rực, ngấu nghiến cắn mạnh xuống, vị của thịt lan tỏa trong khoang miệng. Gặm vài miếng hết mấy xâu thịt, nàng liền xoa bụng cười tươi rói với Nguyên Tử Tiêu, dầu mỡ ở khóe miệng lấp lánh dưới ngọn đèn sớm lung lay trong gió. Y dịu dàng lấy khăn lau đi vệt dầu bóng loáng trên khóe miệng nàng. Cứ như thế dịu dàng lặng lẽ bước vào thế giới đơn thuần tĩnh lặng của Tứ Trúc. Tĩnh lặng đến chính nàng hình như cũng xem nhẹ nó.
Đưa tay lên xoa hai má đỏ bừng vì xấu hổ, Tứ Trúc ngượng nghịu cười hai tiếng, quay mặt bước đi tiếp. Bây giờ đã là giờ Dậu, cả kinh thành nhuộm màu đỏ rực. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hai người đã đến cổng thành phía Tây. Nguyên Tử Tiêu nhìn nàng cười, nhẹ nhàng đưa tay kéo nàng đi lên tường thành.
Màu đỏ của hoàng hôn như xuyên qua thân thể nàng, nàng khẽ nghiêng đầu cười nhợt nhạt nhìn phía tây xa xa, váy trắng cũng bị nhuộm đỏ, bay bay trong gió. Đột nhiên Nguyên Tử Tiêu hoảng sợ, y có cảm giác trước mắt chỉ là ảo cảnh, nàng sẽ theo gió tan biến trong chớp mắt.
Người rõ ràng hình ảnh đang diễn ra trước mắt nhất chính là người đang nhìn nàng từ trong rừng cây phía xa cách thành Tây mười dặm đường. Nguyên Tử Dực đau khổ nhìn nàng lung lay trên tường thành. Hắn hối hận, hận bản thân không bằng cầm thú, hận tại sao lại gặp nàng...
Khi ấy, nàng chính là như vậy nhìn hắn, chỉ khác không phải thương sơn kia, cũng không phải vực sâu vạn trượng, lại càng không phải...
Từ khi biết được nàng sẽ xuất hiện ở đây, hắn đã quyết định hắn sẽ cướp nàng bằng mọi giá, ép nàng cam tâm tình nguyện ở bên hắn. Một kiếp dài đằng đẵng đày đọa hắn. Nàng đã trở thành chấp niệm của hắn.
...
Có thứ gì đó đang thúc giục nàng, hai chân Tứ Trúc không ngừng bước về phía trước, ngay lúc một chân nàng sắp hạ xuống khoảng không, Nguyên Tử Tiêu vội vàng kéo lấy cổ tay nàng, ôm người nàng lùi lại phía sau...Nguyên Tử Dực cũng xuất hiện trên tường thành, hai tay cứng đờ trên không trung, hắn nhìn hai tay trống rỗng từ từ thu tay lại...
Cổ tay đau nhức cùng với toàn thân bị ôm chặt đã khiến Tứ Trúc bừng tỉnh. Hình như nàng rơi vào mộng cảnh, tâm lạnh ngắt... Nàng xoay nhẹ cổ tay đang bị Nguyên Tử Tiêu nắm chặt. Y nhận ra nàng đau liền vội vàng buông ra, ân cần cầm tay nàng lên nhẹ nhàng xem xét.
Đột nhiên vai bị nắm ê ẩm, Nguyên Tử Dực tách nàng ra khỏi tay Nguyên Tử Tiêu, hắn có vẻ vô cùng tức giận.
"Tứ hoàng đệ thật biết quan tâm người của ta."
Nguyên Tử Tiêu chỉ cười nhạt, y nheo mày nhìn Nguyên Tử Dực một cái thật sâu, thâm trầm nói rõ ràng từng chữ như khắc lên người hắn.
"Nàng ấy...trước giờ chưa từng là của ngươi."
Chưa bao giờ nàng nhìn thấy y như vậy, thì ra y cũng có gương mặt này, cũng thật là độc mồm độc miệng. Từ lần đầu tiên gặp y, nàng vẫn nghĩ y là một người trầm tĩnh, thanh thoát như tùng bách, không biết giận hờn, là một vị tiên nhân không vướng bụi trần.
Nguyên Tử Tiêu nắm lấy tay nàng, kéo nàng che ở sau lưng đưa nàng rời đi.
Nàng không biết bóng lưng một người có thể rộng lớn như vậy hay là nói nàng chưa từng nghĩ đến...