Lão Công Của Tôi Thật Ngon

Chương 7




Y Thần nghĩ lại truyện tình đêm qua rồi nói"chả lẽ kỹ năng của mình tệ vậy sao"

"cộc..cộc"tiếng gõ cửa từ bên ngoài, rồi cất giọng nói đầy cung kính"Diệp Tổng quần áo đã chuẩn bị xong rồi đây"

"mang vào để trên bàn cho tôi"vẻ mặt không xuất hiện một biểu cảm nào

anh thư ký ngó xung quanh "vị tiểu thư kia đâu rồi ạ"

vẫn là cái bản mặt núi băng ngàn năm đấy"chạy rồi"

"vậy, bộ váy này tôi để trên bàn vậy,tôi ra ngoài đợi ngài"vừa nói vừa cúi đầu

"Thư ký Kim,tôi tặng cậu bộ váy này đấy"

"nhưng..tôi là con trai mà tổng tài"ngài đây là đang nghi ngờ giới tính của tôi a

ánh mắt của anh liếc tên thư ký một cái rồi quay người bước đi"1 là lấy 2 là ngày mai khỏi cần đến công ty nữa"

anh thư ký đổ mồ hôi ướt đẫm cả trán rồi vội vàng lên tiếng"tôi nào dám không nhận quà của ngài chứ ạ, tôi đây mừng còn không kịp nữa a"

"tốt,anh tra cho tôi lai lịch của cô gái đấy liền ,tôi cho anh 1 tiếng "anh quay lại nhìn tên thư ký với ánh mắt đầy lạnh lùng.

"tôi lập tức đi tra ngay đây "Diệp tổng đáng sợ quá a

---------------------------------

-Tại Nhà Tô Gia-

khi nghe tiếng chuông cổng vang lên ,cô người hầu liền chạy ra mở xem là ai tới"cho hỏi cô tìm ai"

Mạt Mạt cười trong đau khổ"A~tôi bây giờ lại là khách của chính căn nhà của mình a"

"haizzz.....lại xuất hiện thêm một người tự cho là chủ của căn nhà này a,hết nhận là gái qua đêm với ông chủ thì cũng là đứa con hoang,loại người như cô tôi gặp nhiều rồi,cút đi dùm tôi"giọng điệu đầy khinh bỉ,mỉa mai

Mạt Mạt như chết lặng trước câu nói của ả

từ xa có tiếng người vọng lại "A trúc ,cô làm gì mà đứng trước cửa ồn......"chưa kịp nói hết câu thì bà đã há hốc mồm kinh ngạc

"đại tiểu thư,cô cuối cùng ̣đã chịu quay về rồi "bà cười hớn hở rồi ôm chầm cô vào lòng

"A Di bố tôi đâu"cô phải cắn răng chịu đựng mới thốt ra được từ bố

"Lão gia và phu nhân đang ở thư phòng "bà vẫn dịu dàng với cô như ngày nào

"phu nhân ư'sao từ này lại khiến mình cảm thấy thật ghê tởm

cô nhanh chân bước vào căn nhà ,cô vừa bước vào tới cửa thì đã có giọng điệu mỉa mai vang lên

"Aha,Đại tiểu thư cao quý của chúng ta cũng biết mò về rồi sao"giai giai ngồi trên ghế đưa ánh mắt khinh thường nhìn cô ,cô ta là đứa con hoang của ba cô với ả tiện nhân kia

"đại tiểu thư quá cao quý a,tôi nào dám nhận,hay......tôi bố thí cho cô đấy,dù gì tôi cũng không cần a"ánh mắt của Mạt Mạt dần trở nên lạnh giá không ai có thể nhìn thấu

"cô.."

"không phải cô rất thèm thuồng cái danh vọng đại tiểu thư Tô Gia hay sao"cô cười đắc ý

bỗng nhiên có một tiếng quát lớn khiến mọi người im phăng phắt cho đến khi tiếng nói đầy vô sỉ của lão thốt nên

"Mày về cái nhà này làm gì nữa ,cút ngay cho tao"câu nói này như hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim cô

Đây là người bố mà cô luôn tôn kính sao ,người bố năm xưa của mình đã chết rồi,đúng ,ông đã chết rồi ,người đứng trước mặt mình đã không còn là người bố dịu dàng, luôn ôm cô trong vòng tay, cho cô cảm giác an toàn,cho cô cảm nhận được tình yêu thương của một người cha,cái cảm giác một nhà ba người luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc.tất cả đã không còn từ khi người phụ nữ đó xuất hiện.

Cô muốn khóc thật lớn chạy lại chỗ ông hỏi ông tại sao lại nhẫn tâm với mẹ con cô như vậy ,nhưng cô không làm được ,cô không thể mềm yếu như vậy ,cô phải kiên cường .Ánh mắt cô bây giờ chỉ còn lại nỗi căm hận không thể nào vơi,cô nhìn về phía ông rồi nói

"Ông yên tâm,không cần đuổi tôi cx tự đi"nói xong cô quay bước lên phòng lấy tấm di ảnh của mẹ cô rồi mang đi

cô bước nhanh về phía cửa chính để nhanh chóng thoát khỏi cái nơi đầy kinh tởm này,bỗng nhiên cô ngừng lại rồi quay đầu nói một câu:

"các người đừng vội mừng ,tôi sẽ lấy lại tất cả không thiếu một thứ"cô nhấn mạnh từng chữ

"Nghiệt chủng mà"lão quát lớn với vẻ mặt đầy tức giận

"lão gia bớt giận a"ả õng ẹo ra vẻ hiền lương thục đức


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.