"Chuyện công ty, tôi bị chuyển về nước thật à?"
Ely hình như đang bận rộn lắm, giọng cô có vẻ gấp gáp:
"Ừa ừa. Tớ cũng vừa nhận được tin từ xếp. Công ty chúng ta bị thu mua rồi, nghe nói ông lớn là người trung, muốn đưa cậu về nước làm việc. Xin lỗi, tớ cũng mới ra từ phòng họp thôi. Còn chưa kịp báo với cậu."
Tố Ngà ngơ người, cô tắt máy nhìn lăng thần như để xác nhận lại lần nữa. Anh nghiêng đầu cười cợt:
"Tố Ngà tiểu thư còn gì thắc mắc sao?"
"Anh điều tra tôi?" Rõ ràng cô không cho hắn biết tên biết tuổi, sao hắn có thể..
"Anh rốt cuộc là ai?"
Lăng thần lại nghếch mặt lên cười:
"Ông lớn! Như bạn cô đã nói đấy."
Lớn cỡ nào mà có thể thu mua được tập đoàn bên nước ngoài? Thế lực của hắn phải khủng khiếp đến đâu?
Lăng thần muốn để cô tự lựa chọn liền nói:
"Tôi cho cô hai ngày suy nghĩ. Nếu chấp nhận thì đến tập đoàn NJP gặp tôi."
Định bụng sẽ đứng dậy dặn dò trợ lý đưa cô về, lại không ngờ tới cô nàng nhanh nhảu đáp lại:
"Tôi đồng ý ký hợp đồng này. Điều kiện tốt như vậy sao tôi có thể từ chối. Nhưng, tôi cần chút thời gian chuẩn bị nữa. Có lẽ sẽ mất mấy ngày, sau khi xong việc tôi sẽ đến NJP nhận việc nhé!"
Anh nhìn Ngà đầy ngạc nhiên. Cái cô nàng này vậy mà đưa ra điều kiện tốt một chút liền dễ dàng đồng ý ngay. Ha, xem như anh cũng nhìn được mặt khác của cô. Lăng Thần cười chút ra một hơi nhẹ nhõm.
Cũng tốt, nếu cô không chịu ký hợp đồng thì anh vẫn sẽ nghĩ cách ép buộc cô phải ký. Giờ xem ra không cần phải dùng cách này với y.
Sau khi hợp đồng được ký xong, mỗi bên đều giữ một bản. Ngà chuẩn bị đứng dậy ra về, chợt chuông điện thoại reo lên. Là số của nhân viên khách sạn. Có dự cảm chẳng lành, cô vội bắt máy. Nhân viên bên kia vừa thấy cô nghe liền nói vội:
"Chúng tôi qua kiểm tra phòng không thấy con trai cô đâu nữa. Không biết cậu bé đã đi đâu!"
Như sét đánh ngang tai, cô bàng hoàng làm rớt điện thoại. Bảo bảo của cô, mạng sống duy nhất của cô vậy mà giờ lại mất tích. Ngà như rơi vào trạng thái mất bình tĩnh, vô cùng hoảng sợ. Lăng Thần đứng kế bên vừa hay nghe được toàn bộ. Anh nheo mắt suy nghĩ.
Theo như những gì anh điều tra, không hề nhắc tới vụ cô có con trai. Sao giờ lại lòi đâu ra một đứa. Mà Tố Ngà trông chẳng ổn chút nào. Anh gác lại tất cả nghi vấn, mở miệng đề nghị giúp đưa cô đi tìm con. Cô cố bám víu lấy tia hy vọng nhỏ nhoi, rối rít xin anh lập tức lai cô đi. Lăng Thần cũng nhanh chân chạy đi lấy xe, không hiểu vì sao mà khi thấy Ngà hoảng loạn như vậy khiến anh không kìm lòng được mà muốn giúp. Anh gọi cho trợ lý Lưu, kêu y điều thêm người để tìm một cậu bé đi lạc.
Ngồi trên xe, Lăng Thần vừa lái vừa trấn an cô:
"Bình tĩnh, sẽ tìm được thôi!"
Lòng cô như lửa đốt, chỉ mong Tố Nhiên không gặp nguy hiểm. Mãi đến khi anh rẽ vào một khu dân cư gần đó, trong lúc ngó ngang ngó dọc để tìm thì bỗng Ngà hô lên:
"Là tiểu Nhiên, con tôi!"
Lăng Thần nghe vậy, nhanh chóng dừng xe cùng cô bước xuống. Anh còn chưa kịp mở cửa xe, Ngà đã chạy ra một đoạn cách đó không xa. Thấy cô ôm chặt một đứa bé, tay liên tục suýt xoa kiểm tra khắp người. Anh tò mò tiến lại xem thử. Đồng tử anh mở to, con trai Tố Ngà lại giống y hệt anh hồi còn nhỏ. Cậu bé cũng chú ý đến anh.
Giống thật, dù chưa gặp ba lần nào nhưng người đàn ông kia quả thực rất giống cậu. Trong lúc hai người họ đang mắt đối mắt nhìn nhau để nghi ngờ về quan hệ thì Tố Ngà đã sợ đến mức bật khóc rưng rức. Cô cứ ôm chặt lấy con mà không ngừng run rẩy. Tố Nhiên vỗ nhẹ lưng mẹ, biết mình làm sai nên cũng ngoan ngoãn đứng đợi mẹ mắng:
"Con xin lỗi, là con không nghe lời khiến mẹ lo lắng!"
Cô không trách Nhiên, chỉ trách bản thân đã để cậu lại một mình. Nghĩ cậu bí bức cô đơn nên mới chạy đi tìm mẹ. Lăng Thần nãy giờ đứng phía sau cô, lúc lâu sau mới dùng tay kéo cô ra. Anh muốn gỡ bỏ khúc mắc trong lòng:
"Đứa trẻ này.. bao nhiêu tuổi?"
Hỏi tuổi? Là có ý gì? Cô trừng mắt nhìn anh:
"Hỏi làm.."
Nói chưa hết câu. Tố Nhiên nhanh miệng thay lời mẹ:
"Tố Nhiên là tên của cháu, cháu năm tuổi rồi!"
Cậu hi vọng người đó sẽ nhận ra cậu. Lăng Thần đi lại cúi xuống nhìn cậu một lúc.
Chẳng lẽ là đêm hôm đó sao? Người phụ nữ này đã lén sinh con cho mình?
Trong đầu anh có nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp. Tạm thời anh không vội xác nhận điều gì, chuyện lúc nãy đã khiến cô hoảng sợ, đợi lúc Ngà ổn định tinh thần thì anh sẽ tìm cách hỏi chuyện. Lăng Thần đứng dậy quay vào xe rồi nói vọng ra:
"Lên xe, tôi đưa hai người về."
"Cảm ơn, nhưng tôi tự bắt xe về được!"
Cô sợ phiền anh. Vả lại, khi ở gần anh khiến cô không được thoải mái.
Anh mời không được liền gằn giọng nạt cô:
"Đừng để tôi nói lại lần hai!"
Quả thật, Lăng Thần chưa từng đối với ai như vậy. Vô số cô gái muốn trèo lên xe của anh nhưng đều bị anh dọa chạy mất. Lần đầu có người khiến anh chịu hạ giọng xuống mời lên xe, vậy mà người đó lại dứt khoát từ chối. Anh có cái tôi rất cao, nào chấp nhận bị người ta coi thường, đối phương còn là phụ nữ thì anh càng không chấp nhận được.
Trước một người đang có áp suất thấp như Lăng Thần, Ngà miễn cưỡng nghe theo. Lỡ mà cô tiếp tục từ chối, có khi nào bị anh ta ép chết không? Với cả bây giờ cô cũng coi như đã trở thành nhân viên dưới trướng của anh ta, bản thân không thể tự mình quyết định a..
Tố Nhiên thấy hết, cậu bụm miệng cười thầm nhìn hai con người to xác trước mặt. Bọn họ thật quá trẻ con, người thì ương như ổi, bướng không ai sánh bằng. Người còn lại nhìn qua cũng chẳng phải vừa. Xem ra sau này hơi nhức đầu rồi.
Về tới khách sạn, Ngà không nói không rằng mở cửa xe rồi bế Tố Nhiên đi vào. Lăng Thần khó hiểu nhìn cô. Hắn từ lúc nào lại chọc giận cô rồi?
Vào trong phòng, Ngà đặt con xuống nghiêm túc nhắc nhở:
"Sau này khi gặp người lạ, con tuyệt đối không được tuỳ tiện cho họ biết tên tuổi, nghe chưa? Lỡ gặp kẻ xấu thì sao?"
"Nhưng chú đó có phải kẻ xấu đâu?"
"Nếu xấu sao lại cùng mẹ đi tìm con chứ!"
Ngà thấy cũng có lý, chốc lát có chút bối rối rồi chỉ nhắc nhở vài câu xong bỏ qua chuyện.