Lặng Thầm

Chương 8: Đồng sàn dị mộng




Chuông reng báo hiệu đến giờ nghỉ trưa, Quang lắc đầu kêu răn rắc:

- Trưa nay tụi mình đi đâu ăn vậy?

Tùng rê chuột, cố vẽ cho xong phần còn lại:

- Đi quán nào là lạ đổi khẩu vị đi.

Lân chép miệng than vãn:

- Càng đi làm lâu, càng thấy cơm má nấu là ngon nhất.

- Bởi vậy mai mốt chọn vợ, em nhất định lựa cô nào biết nấu ăn ngon. Sáng nấu cho em ăn, trưa nấu cho em ăn, chiều cũng nấu cho em ăn luôn. Hì hì.

Quang xoa cằm:

- Tiêu chuẩn đó ở thời đại bây giờ hơi khó nha mậy.

Tùng chép miệng:

- Ừ, con gái thời nay không phải như thời xưa nữa, không chịu suốt ngày bó buộc mình nơi góc bếp đâu.

Lân huýt vai Tín:

- Vậy mới nói. Thằng Tín là sướng nhất trên đời. Vợ nó vừa dễ thương, vừa dịu dàng, vừa biết nấu ăn ngon.

Đúng lúc bác bảo vệ gõ cửa, bước vào. Gật đầu chào mọi người, bác đưa phần cơm trưa cho Tín:

- Vợ cậu gửi cho cậu.

Tín nhận lấy:

- Cám ơn bác.

Bác bảo vệ vừa quay lưng, ai nấy la ầm lên:

- Đó, vừa nhắc đã tới. Trưa nào vợ mày cũng đem cơm lên cho mày ăn hết.

Tùng đã xong việc, nhấp chuột lưu lại, hỏi:

- Vợ mày cũng đi làm, sao có đủ thời gian chuẩn bị cơm trưa cho mày?

Tín đẩy hộp cơm qua một bên:

- Sáng sớm Vã Hà đi chợ và làm hết rồi. Trưa về chỉ hăm lại hoặc chiên thịt cá, cá thôi. Chỗ Hà làm được nghỉ trưa tới hai tiếng lận nên có thời gian mang cơm đến cho tao.

Cả bọn gật gù:

- Ra vậy. Vậy Vãn Hà phải đi chợ sớm lắm hả?

Trọng Tín nhiu nhíu mày nhớ:

- Ừ... dường như 5h, 5h30 gì đó.

Ba thằng con trai cùng quay lại ngó Tín:

- Đừng nói với tụi tao mày để vợ đi chợ một mình nha.

Tín cười khì:

- Thì chiều về, thỉnh thoảng tao vẫn chở Hà đi siêu thị mà. Đưa phụ nữ đi chợ khó chịu lắm. Nhẩn nha qua từng hàng ngắm ngắm, nghía nghía. Chở đi hòai, chịu sao nổi.

Đám bạn đồng nghiệp nhìn nhau chặc lưỡi:

- Thằng Tín thật có phước.

Quang cười cười:

- Đì vợ quá đó cậu em.

Tùng hỏi:

- Vậy mày có ra quán ngồi chung với tui tao không?

Tín uể oải, lắc đầu:

- Không đi đâu. Hôm nay tao muốn chợp mắt một chút.

Mọi người vẫy tay:

- Ok. Tụi tao đi đây.

Còn lại một mình, Tín vòng tay sau ót ngã dài ra ghế.

Anh thật có phước khi cưới được Vãn Hà làm vợ. Thoạt nhìn vào, ai cũng nhận xét thế.

Anh có phước thật không? Anh có đang hạnh phúc? Dạo gần đây câu hỏi đó luôn lởn vởn trong đầu anh.

Hằng ngày, hằng ngày, cuộc sống lướt qua trong anh không đến đỗi nhàm chán nhưng cũng... Đối với Vãn Hà, Tín không có cảm giác vui vẻ hớn hở, đau khổ tột cùng, hờn ghen căng thẳng, dợi chờ khắc khỏai... một cảm giác gì đó mãnh liệt. Hoàn toàn không. Bình thường!

Cuộc sống cứ bình yên trôi qua như thế.

Trọng Tín hừ mũi, tự cười chế giễu mình. Sao anh có suy nghĩ buồn cười qua. Một bên là tình yêu. Một bên là... vợ. Ừ, vợ.

Vãn Hà.... anh không biết cô rất tốt hay là ngốc nữa.

Ngoài thời gian đi làm, lo toan việc nhà cửa, có thời gian rảnh là cô về bên đó, phụ bà Cầm chăm sóc Nhật Tân.

Trong mắt bà Cầm, Vãn Hà là người giúp vui, chăm sóc cho con trai bà ấy. Đơn giản là vậy?

Sau những mưu toan, sắp đặt tồi tệ như thế với Vãn Hà, bà Cầm vẫn tỉnh bơ niềm nở, lợi dụng lòng tốt của cô? Nhưng... đối với nhiều người, trong đó có anh, sống như bà Cầm thì trăm điều “lợi”. Còn sống như Vãn Hà thì ngàn điều “hại”. Bà Cầm được đánh giá là người biết sống, khôn ngoan. Vãn Hà thì khờ khạo, ngốc nghếch. Ôi, những chuẩn mực!

Những thái độ kiêu hãnh, khinh mạn của bà Cầm lướt qua trong đầu Tín.

Tín nhếch môi cười. Trong mắt bà ta, mẹ anh và anh là những thứ xấu xa, ghê tởm, những sinh vật không đáng tồn tại.

Trọng Tín và bà Cầm là một loại người. Anh đâu dễ dàng cho bà toại ý. Anh vờ vĩnh than cơm tiệm ăn hoài, nuốt không vô. Thế là Vãn Hà phải đi chợ từ sáng sớm để nấu nướng. Buổi trưa tranh thủ thời gian mang cơm đến tận công ty.

Buổi chiều đi làm về, Vãn Hà phải lo dọn dẹp nhà cửa. Hôm nào có thời gian thư thả một chút, Trọng Tín sẽ dẫn cô đi chơi đâu đó. Anh chiếm hầu hết thời gian của cô. Trọng Tín muốn lâu lâu Vãn Hà mới được về bên đó.

Đôi lúc thấy Vãn Hà cực quá, Tín hơi áy náy. Nhưng sau đó anh lại gạt đi ngay. Hồi còn sống với cha mẹ ruột, Vãn Hà hằng ngày cũng phải làm tất cả những công việc như thế. Đã vậy còn bị cư xử không tốt. Sống với anh, đúng là anh không yêu, song đã cư xử rất tốt với cô.

Mắt Trọng Tín lóe lên cái nhìn u ám mà bản thân anh không nhận ra.

Cô vẫn hạnh phúc hơn anh nhiều. Được sống bên cạnh người mình yêu. Chẳng phải cô cố gắng làm biết bao nhiêu chuyện cũng vì điều này thôi ư?

Chiều hôm đó, nhớ lời nhắc khéo của đồng nghiệp, Trọng Tín đi siêu thị mua đồ với Vãn Hà.

Dạo loanh hoanh một hồi, anh tình cờ bắt gặp Mỹ Liên. Sài Gòn nhỏ như... cái nắm tay vậy. Anh nhìn Liên chăm chú, sau đó tìm quanh xem Đức Hiển có ở đâu đó không. Không. Hoàn toàn không. Mỹ Liên đi mua đồ có một mình. Anh yên tâm đi theo Mỹ Liên qua nhiều dãy hàng, kín đáo quan sát cô.

Mỹ Liên có phần mập ra. Nhưng không nhìn tươi trẻ mà hơi xề. Da mặt hơi sần. Bọng mắt dưới dầy lên làm Liên già đi mấy tuổi. Đôi mắt kém phần linh động động long lanh.

Cô vừa mua đồ, vừa mở tờ giấy ra xem. Tính Mỹ Liên vốn cẩn thận, hẳn cô ghi chú những món cần mua trước khi đi. Song Tính thấy có một hai món đồ cô cầm xăm xoi khá lâu, rồi nhìn giá cả, bỏ vào giỏ, rồi lại bỏ ra. Chẳng lẽ kinh tế khó khăn?

Phụ nữ như một bông hoa vậy. Bông hoa muốn xinh đẹp, tỏa hương thì cần chăm chút. Nếu không, hoa khó lòng giữ được nét đẹp dài lâu.

Mỹ Liên có dấu hiệu xuống sắc, không chăm chút như trước. Cô không có thời gian? Cô không đủ điều kiện kinh tế? Cô không còn tâm trạng?

Trọng Tín suy đoán lung tung.

Đến lúc Mỹ Liên tính tiền ra về xong, Tín mới quay lại tìm Vãn Hà. Mỹ Liên vẫn không hề cảm nhận ra có người theo dõi mình.

Trọng Tín nhói lòng. Nhìn Liên, anh biết cô không hạnh phúc. Có người hạnh phúc nào mang dáng vẻ rầu rầu nhỉ?

Trọng Tín co tay siết chặt, những khớp xương kêu rôm rốp. Đức Hiếu không biết trân trọng hạnh phúc, không biết trân trọng Mỹ Liên. Mỹ Liên khờ dại chỉ biết dốc lòng yêu một mình hắn. Không đáng! Thật không đáng!

“… Này em hỡi,

Con đường em đi đó, con đường em theo đó,

Sẽ đưa em sang đâu

Mưa bên chồng, có làm em khóc

Có làm em nhớ

Những khi mình mặn nồng

Này em hỡi,

Con đường em đi đó, con đường em theo đó

Đúng hay sai em

Xa nhau rồi, thiên đường thôi lỡ

Cho thần tiên chắp cánh

Sót đau người tình si…”

(Bài không tên cuối cùng- Vũ Thành An)

Hình ảnh kém tươi tắn, hẩng buồn của Mỹ Liên từ đó ám ảnh Tín không thôi.

Buổi tối, Trọng Tín đưa Vãn Hà đi uống cà phê. Nghe Cao Minh hát, tâm trí anh để tận đâu đâu.

Đến lúc về đến nhà, Tín phải mượn vài lon bia mới chợp mắt được tí xíu, anh liền mơ thấy Mỹ Liên nhìn anh bằng cặp mắt đầy nước mắt. Tín giật mình thức giấc… Cảm giác nhói buốt con tim vẫn còn tồn tại, nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc, Tín lò dò xuống bếp lấy nước uống.

“… Đêm qua buồn quá ta say

Đã mơ một giấc mơ đầy mắt nhung»

(Mắt Nhung-Nguyễn Bính)

Ngang qua phòng tắm, anh thấy Vãn Hà đang xả đồ cho vào máy giặt. Bất giác Tín ngước mắt nhìn đồng hồ, gần 12h đêm.

Trong bộ đồ bộ màu lam của khói chiều, dáng Vãn Hà có vẻ gì ẩn nhẩn quá.

Ban nãy, giật mình thức giấc, anh còn không để ý có Vãn Hà nằm ngủ bên cạnh không nữa là.

Trọng Tín húng hắn giọng để tránh làm Vãn Hà giật mình:

- Tối rồi sao không ngủ? Việc đó để làm sau.

Vãn Hà liền quay lại cười:

- Sắp xong rồi anh. Em giặt để sáng mai kịp phơi. Anh giật mình thức giấc hả?

Trọng Tín mở tủ lạnh, lấy chia nước tu một hơi:

- Ừ!

Vãn Hà nhấn nút cho máy khởi động:

- Anh vào ngủ tiếp đi. Đứng đây một là tỉnh luôn đó, khó ngủ lại lắm.

Trọng Tín lần thần nghĩ. Nếu Vãn Hà biết anh giật mình thức giấc vì Mỹ Liên, liệu cô có còn dịu dàng, ân cần với anh nữa không?

Thấy Trọng Tín đứng thừ người chưa chịu đi, Vãn Hà đẩy anh vào phòng:

- Anh khó ngủ lại rồi phải không? Để em mát – xa cho.

Trọng Tín nhắm mắt. Đầu óc anh nhẹ nhàng hơn theo những ngón tay Vãn Hà di chuyển trên mặt, trên trán, trên đầu...

Tín chợt nhớ lúc ngồi quán cà phê, anh bỏ mặc cô, không nói năng lời nào suốt mấy tiếng đồng hồ. Mà Hà lạ thật. Sao không trách móc, gặn hỏi, gợi chuyện gì đó. Anh im. Cô cũng im. Vậy là sao?

Tín khẽ khàng:

- Anh xin lỗi.

Hà hiểu ngay Tín muốn đề cập đến chuyện gì. Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, giữ yên ở đó giây lát:

- Anh đang có chuyện không vui. Anh không cần câu nệ với em đâu.

Tín gở nhẹ tay Hà:

- Anh đã đỡ nhiều. Em lo ngủ sớm đi.

- Dạ

Miệng thì “dạ” những Vãn Hà lại lẳng lặng xuống bếp làm nốt phần việc còn lại.

Dù có như thế nào... tình cảm, suy nghĩ của mỗi người chung quanh ra sao thì hôn lễ giữa Trọng Tín và cô vẫn đã diễn ra...

Vãn Hà dẹp hết cái tôi của mình, xếp mọi chuyện trước đây vào một xó xỉnh nào đó trong quá khứ. Toàn tâm, toàn lực xây dựng một cuộc sống mới.

Không yêu cô song Trọng Tín vẫn đối xử với cô khá tốt. Ừ, cô nghĩ vậy.

Tiền bạc của anh, anh tự quản lý. Lương của cô, anh không hỏi tới. Mỗi tháng anh đều đưa cô tiền chi tiêu mọi thứ trong nhà và... tiền gửi về cho gia đình cô.

Vãn Hà cay cay mắt. Cô thấy buồn tủi, xấu hổ về cách cư xử của gia đình mình? Hay đang khổ tâm vì một tình yêu không trọn?

Cách đó một bức tường, trong phòng ngủ, Trọng Tín vùi mặt mạnh xuống gối đến ngạt thở...

Tình cảm luôn là vấn đề hết sức phức tạp phải không?

“Tình như thoáng mây tình đến cùng ta âm thầm không ngờ. Tình như cánh hoa tình chiếm hồn ta đâu ngờ là tình. Tình như gió, thoảng vào trong tim. Tình như cánh chim bay đến trong ta, sao nghe bồi hồi.

Có biết đau thương mới như là tình. Say đắm trong đời thì mới là yêu.

Đời không thiết tha vì thiếu tình yêu không còn là đời. Người không xót xa vì mất tình yêu không còn là người. Đời ta muôn kiếp, thả hồn theo yêu. Tình như khói sướng bay đến trong mơ ngàn đời vu vơ.

Có biết đau thương, mới như là tình. Say đắm trong đơi thì mới là yêu.

Tình như đớn đau tình xé hồn ta muôn đời không lành. Tình như ngất ngây tình đến cùng nhau mang nhiều tuyệt vời. Tình như giông bão, dập vùi yêu thương. Tình như tiếng ca, mưa gió phương xa cho nhau sầu nhớ”.

(Thú yêu thương- Trường Kỳ)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.