Cô Vương ở lại nhà trọ hai đêm, trả phòng vào một ngày thu trời trong xanh hiếm hoi. Trước khi đi, cô còn nhờ dì nấu cơm chụp hình cho mình và Tống Dĩ Lạc, một tấm giữ cho mình, tấm còn lại đưa cho Tống Dĩ Lạc bảo để làm kỷ niệm về vị khách đầu tiên.
Tống Dĩ Lạc nghe vậy thì tất nhiên sẽ vui vẻ nhận. Cậu còn hỏi thêm về hành trình tiếp theo, nhưng cô Vương chỉ cười đáp rằng tới đâu hay tới đó, không tìm thấy mùa xuân thứ hai thì không về Bắc Kinh. Tống Dĩ Lạc cười ha ha, nhưng vẫn thật lòng chúc cô gái hạnh phúc.
“Hay là anh Tống suy nghĩ thử đi?” Cô Vương kéo vali của mình, ngoảnh đầu ngược hướng nắng, cười với Tống Dĩ Lạc.
Khi ấy Tống Dĩ Lạc đã trả lời thế nào? Cậu kinh ngạc trợn tròn mắt, lát sau thì lắc đầu, cảm ơn vì đã ưu ái.
Việc kinh doanh nhà trọ của Tống Dĩ Lạc dần đi vào quỹ đạo khi mùa du lịch đến, khi đông, cả căn nhà tổng cộng 8 phòng đều đầy người. Cậu học theo Thẩm Vân Hoài bày một cái giỏ ở khu vực chung, ban đầu chỉ để một ít kẹo. Sau đó Thẩm Vân Hoài thường tiện tay mang đến đồ ăn vặt và khoai tây chiên, dần dần, cái giỏ được nhồi đầy ắp.
Càng về sau, phòng ở cung không đủ cầu, Tống Dĩ Lạc bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đến việc ra ngoài thuê phòng cho chính mình. Quanh khu du lịch là vùng đất vàng, giá thuê mỗi tháng trong các khu chung cư đối với Tống Dĩ Lạc đã dốc sạch tiền túi vào nhà trọ là một con số trên trời. Thế nên khi Thẩm Vân Hoài biết chuyện thì cậu đã lật tung hết các trang web cho thuê phòng lên rồi.
“Cậu đang tìm nhà? Sao không hỏi tôi?”
Tin Wechat của Thẩm Vân Hoài đến vào lúc Tống Dĩ Lạc đang ở sân sau, dọn dẹp một khoảnh vàng rực do cây bạch quả tạo thành. Cậu quét lá cây vào đồ hốt rác, một đống lớn chất lên như núi, thỉnh thoảng gió thu thoảng qua lại cuốn vài ba chiếc lá đáp xuống đầu vai. Cậu lau mồ hôi đang trượt từ trán xuống cằm, rồi quẹt bừa bàn tay ướt đẫm vào áo mình, sau đó mới trả lời tin nhắn cho Thẩm Vân Hoài.
“Gác xép nhỏ của anh Thẩm trông cũng không đến mức có thể chia một nửa cho tôi mà.” Tống Dĩ Lạc khựng lại, rồi gửi thêm một cái hình heo con lăn lộn.
Thẩm Vân Hoài trả lời rất nhanh, có vẻ không bận lắm. Tống Dĩ Lạc mở ra mới thấy thì ra là một tin nhắn thoại, rất hiếm thấy. Tin không dài, dấu chấm than thông báo tin chưa đọc đính kèm một con số 2. Tống Dĩ Lạc đặt loa bên tai mình, chỉnh âm lượng xong mới bấm nút nghe.
“Hê cậu bạn nhỏ.” Trong điện thoại có tiếng rè rè, nhưng lại phóng đại thêm giọng cười của Thẩm Vân Hoài, thậm chí mang lại cảm giác chính anh đang kề sát tai nói, làm cho Tống Dĩ Lạc ngây ra, không biết tai mình đang đỏ lên.
“Nói nghiêm túc này, nếu cậu vẫn chưa tìm được phòng thích hợp, chỗ tôi có. Là nhà tôi từng ở khi học trung học, sau khi về thành phố H tôi vẫn ở đó.” Thẩm Vân Hoài gửi thêm một tin thoại dài hơn, giữa chừng có ngưng lại một chút. “Nếu cậu không ngại.”
Tin nhắn phát xong thì tự động kêu tít một cái, nhưng Tống Dĩ Lạc vẫn ngây ra nhìn cây bạch quả kêu xào xạc trong gió.
Tất nhiên, tiềm thức của Tống Dĩ Lạc từ chối. Cậu tự cho rằng mình là người rời xa quê hương và gia đình, mãi cho đến bây giờ, mọi người đều đã có cuộc sống riêng, chỉ thỉnh thoảng thăm hỏi đôi câu cho có lệ. Ngoài ra, cậu có thể sống một mình rất tốt, có bạn bè thân thiết như tri kỷ, có một nơi nương thân tuy nhỏ bé như ấm cúng. Cơn bệnh trầm kha ẩn trong tim cậu lẽ ra đã dứt từ lâu.
Nhưng rồi cậu phát hiện ra mắt mình cứ vô thức đuổi theo Thẩm Vân Hoài, muốn biết tất cả về anh, muốn biết từng chút một những gì xảy ra xung quanh anh, khát vọng giành được sự quan tâm chăm sóc của anh dù cho không phải là duy nhất. Cùng lúc ấy, cơn đau vì bất lực và bị hủy diệt mỗi khi một mối quan hệ thân thiết chấm dứt, xa xôi như rất quen thuộc cũng theo đó mà trở lại trong lòng. Cậu không muốn vô cớ đổ trách nhiệm này lên Thẩm Vân Hoài, những điều này không liên quan đến anh.
Người ta yêu đương vẫn luôn để có được một thứ gì đó. Kẻ cần tình dục, người muốn tình thân, có kẻ muốn vật chất, cũng có người mong tìm thấy sự ăn ý với linh hồn của người yêu, hoặc cũng có thể là hy vọng đối phương sẽ bù đắp cho những thiếu thốn của mình. Tống Dĩ Lạc cứ tưởng mình đã có thể phân biệt được đâu là rung động thật sự, và đâu là căn bệnh cũ đang nhen nhóm. Vậy mà bây giờ hiện thực lại dội cho cậu một chậu nước lạnh thẳng vào mặt.
Có lẽ vì nhận ra Tống Dĩ Lạc do dự, Thẩm Vân Hoài lại gửi thêm một tin nhắn, cũng cắt ngang khoảng thời gian ngây ngẩn của cậu.
“Đừng vội từ chối, đi xem có hài lòng với căn nhà không đã, lỡ đâu cậu lại trúng tiếng sét ái tình với nó thì sao?”
Tống Dĩ Lạc cầm di động, cân nhắc nên trả lời ra sao thì thấy tên họ của Thẩm Vân Hoài chuyển thành [đang nhập tin nhắn…] trong nháy mắt, rồi lại trở về ba chữ nghiêm chỉnh kia. Cậu chưa kịp giật mình, một tin nhắn kèm theo cơn chấn động đã đáp xuống lòng bàn tay.
“Còn không thì lâu ngày sinh tình cũng được.”
Đi theo dòng tin là một cái mặt cười, vừa cao quý lạnh lùng lại vừa châm chọc. Nhưng nó đủ khiến Tống Dĩ Lạc phì cười. Cậu thầm ngủ thanh niên bây giờ chẳng ai còn dùng emoji này nữa rồi, mà nó cũng không đơn giản chỉ là mỉm cười, rồi sau cùng cậu vẫn không châm chọc.
Thẩm Vân Hoài gấp laptop lại, vươn vai một cái. Anh thong thả nhoài người trên cửa sổ, bình thường anh sẽ nhìn bọn chim sẻ mổ thức ăn trong sân nhà trọ bên cạnh mỗi khi buồn chán, còn bây giờ thì ngắm nhìn cậu trai đang cầm điện thoại ngây ngẩn dưới cây bạch quả. Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào xoáy tóc trên đỉnh đầu Tống Dĩ Lạc từ trên không, rồi giật mình nhận ra hành vi này ấu trĩ, vội vàng thu tay về.
Ngay lúc ấy, Tống Dĩ Lạc cuối cùng cũng trả lời, có trời biết Thẩm Vân Hoài chờ đợi hồi hộp biết bao nhiêu. Lần này anh nhận được tin nhắn thoại, giọng nói trong veo truyền vào tai.
Cậu nói: “Được chứ.”