11 | Chọn quần áo
Khi hai gia đình hẹn đi ăn cùng nhau lần đầu tiên, Tống Dĩ Lạc chẳng những mất ngủ cả đêm, mà còn lục tung hết các tủ lên, lôi tất cả quần áo trong nhà ra thử một lần.
Thẩm Vân Hoài không nhìn được nữa, mãi mới dỗ được cậu chọn một bộ đơn giản phóng khoáng, thì đến sáng hôm nay lại không tìm được người trong lòng mình như mọi ngày.
“Lạc Lạc?”
“Anh Thẩm sang đây.” Khi anh tìm đến nơi, Tống Dĩ Lạc đang khoanh tay, cau mày nhìn bộ quần áo đã chọn tối qua như chuẩn bị cho một trận chiến lớn nào đó. “Em thấy màu sắc của bộ này già quá, hai bác liệu có thích không?”
Thẩm Vân Hoài vòng tay ôm lấy eo Tống Dĩ Lạc, gác cằm lên vai cậu, cười cười: “Vẫn còn gọi là bác à?”
“Ba mẹ chúng ta.” Tống Dĩ Lạc xấu hổ à lên một tiếng.
“Anh thấy bộ này rất đẹp.” Thẩm Vân Hoài dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng hỏi anh không chính xác đâu.”
Tống Dĩ Lạc nhìn Thẩm Vân Hoài tỏ ý thắc mắc.
“Vì trong mắt anh thì em mặc gì cũng đẹp, không mặc càng đẹp.”
12 | Thảo luận vấn đề thú cưng
Tống Dĩ Lạc vẫn luôn nghiêm túc thảo luận với Thẩm Vân Hoài xem có nên nhận thêm một chú mèo nữa về làm bạn với Amber hay không. Mỗi lần như thế, Thẩm Vân Hoài lại kéo cậu ngồi xuống đối diện mình, trông như mở hội nghị bàn tròn, nói: “Thời gian làm việc của anh mất 7-8 giờ rồi, thời gian ở bên em còn lại không đến 10 tiếng đồng hồ, còn phải chia thêm mấy tiếng nữa cho Amber.”
Anh nghiêm mặt nói, rồi giơ tay ra đếm.
“Nếu nuôi thêm một đứa, bé ngoan, anh thấy địa vị của anh trong lòng em sẽ xếp ở cuối cùng mất.”
Vô cớ gây rối với vẻ đường hoàng, nhưng chiêu này lại rất hiệu quả với Tống Dĩ Lạc.
“Thôi được.” Tống Dĩ Lạc nghiêng người về trước, dù trán cọ lên mặt Thẩm Vân Hoài nịnh nọt. “Nhưng mà Amber là cục cưng của chúng ta, còn em chỉ là bé ngoan của anh mà.”
13 | Nếu như ngã bệnh
Bệnh đến lúc nào cũng bất ngờ, cái lạnh cuối xuân đến trễ đã qua, nhưng vì phải bôn ba ra nước ngoài một thời gian, Thẩm Vân Hoài cuối cùng cũng ngã bệnh vào khoảng đầu hạ.
Đi khám xong về nhà, Tống Dĩ Lạc nhìn nhiệt kế chỉ số 38.9 độ, lại nhìn sang Thẩm Vân Hoài cuộn mình trong chăn ngủ mơ màng, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Khả năng nấu nước của cậu thì cũng chỉ đến thế thôi, không giỏi, nhưng vẫn ở mức trung bình. Cậu tham khảo thực đơn trên mạng, đến khi cháo trắng nấu xong cũng là lúc vệt sáng cuối cùng ở chân trời biến mất.
Tống Dĩ Lạc nhẹ nhàng vào phòng, định gọi Thẩm Vân Hoài dậy. Cậu vươn tay thử nhiệt độ trên trán Thẩm Vân Hoài, con hơi nóng, nhưng không bỏng tay như buổi sáng nữa, bấy giờ hai vai căng cứng của cậu mới thả lỏng ra. Rồi không biết vì sao, giữa mùi đàn hương quen thuộc trong phòng, với thân nhiệt của Thẩm Vân Hoài bên cạnh cùng mùi sữa tắm giống hệt như của mình, cậu lại cứ thế dựa sấp vào bên giường, gối đầu lên tay mình mà ngủ thiếp đi.
Tất nhiên, Tống Dĩ Lạc không biết là sau khi mình ngủ rồi, bệnh nhân vốn đang ngủ say bên cạnh lặng lẽ hé mắt, đặt một nụ hôn nhẹ lên ấn đường của cậu.
14 | Ngủ trưa
Công việc hoàn thành, Thẩm Vân Hoài vươn vai bên bàn, xuống nhà gọi vài tiếng thì không thấy Tống Dĩ Lạc đâu cả, phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Anh lên gác xép, cửa sổ mở cho thoáng, gió mát thổi tốc rèm trắng, giữa những vệt nắng là vô vàn hạt bụi lơ lửng. Máy chiếu đang chiếu bộ phim Mỹ mà họ đang xem dở mấy ngày trước đây, Tống Dĩ Lạc nhắm mắt nằm trên ghế lười, một nửa mặt vùi vào gối mềm mại, vài lọn tóc không nghe lời còn vương trên trán, khi lại gần là có thể nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ và bình ổn của cậu.
Thẩm Vân Hoài nhìn thoáng qua Amber đang cuộn mình trên bụng Tống Dĩ Lạc, đáy mắt là nụ cười dịu dàng quyến luyến.
Thế rồi anh lại gần, nhẹ nhàng nằm xuống nửa bên kia của ghế lười, Tống Dĩ Lạc cứ như có bản năng bẩm sinh, liền nghiêng người, vùi mình vào miền dịu dàng bên cạnh.
15 | Sấy tóc
Mỗi lần thân mật xong, Thẩm Vân Hoài sẽ giúp Tống Dĩ Lạc đang mải gật gà ngủ tắm rửa sạch sẽ, rồi dỗ cậu sấy khô tóc, sau cùng mới ôm nhau mà ngủ.
Nhưng sau vài lần Tống Dĩ Lạc đã phát hiện ra vấn đề, Thẩm Vân Hoài sấy tóc cho cậu xong thì hai người cùng đi ngủ, vậy anh không còn thời gian để sấy tóc rồi.
Thẩm Vân Hoài không có ý kiến gì, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.
Vậy là Tống Dĩ Lạc rất không tán thành, nhất quyết đòi sấy tóc cho Thẩm Vân Hoài sau khi xong chuyện hôm ấy, bất chấp hai mắt cứ díp lại.
Thẩm Vân Hoài nói mà bạn nhỏ không nghe, nên đành phải khoanh chân ngồi xuống, cúi đầu để cậu muốn làm gì thì làm. Thế rồi, anh có cảm giác không bình thường, luồng gió nóng ấy một lát lại thổi bên trái, lát sau lại sang phải, thổi lên đầu gối rồi lại sang cổ tay, chỉ mỗi tóc anh là không thổi đến.
Thẩm Vân Hoài ngẩng lên, Tống Dĩ Lạc đang nắm hờ cái máy sấy tóc kêu ù ù, mắt nheo lại, đầu gật gù như gà mổ thóc.
16 | Thoáng rung động khi vừa tắm xong
Đến giờ Tống Dĩ Lạc vẫn còn nhớ như in vào lúc họ chưa xác định quan hệ, vẫn còn trong giai đoạn mờ ám, cũng là lúc cậu vừa dọn đến nhà Thẩm Vân Hoài, chính thức thuê nhà ngày đầu tiên.
Dù cho Thẩm Vân Hoài đã dẫn cậu đi một vòng quanh nhà để làm quen, thì cậu vẫn thấy kết cấu căn nhà cũ này rất xa lạ, vốn là định tìm đến nhà kho, ai ngờ lại mở cửa phòng ngủ của Thẩm Vân Hoài. Ngay trước cửa phòng ngủ là phòng tắm, Thẩm Vân Hoài bước ra từ giữa màn sương trắng, để lộ cơ thể rắn chắc, dọc theo cơ bụng xuống dưới là phần cuối của đường V-cut ẩn sau lớp khăn lông quấn chặt trên hông.
Tống Dĩ Lạc khi ấy mặt đỏ bừng bừng, lắp ba lắp bắp nói: “Xin xin xin xin lỗi, đi lầm phòng!”
Cửa đóng lại đánh rầm một tiếng, Tống Dĩ Lạc ngồi ngoài cửa chờ hơi nóng trên mặt tan đi.
Người ở trong không biết người ngoài cửa bất chợt rung động, thì người ở ngoài càng không biết đến những gì chực thoát khỏi đầu môi người bên trong.
17 | Chúc mừng ngày kỷ niệm
Lãng mạn là thứ bẩm sinh đã được khắc vào xương cốt Thẩm Vân Hoài. Trong khi Tống Dĩ Lạc cố chấp muốn chúc mừng mỗi một ngày kỷ niệm của họ, thì cứ mỗi ngày hết sức bình thường, dù là nắng mưa gió bão, dù là xuân hạ thu đông, anh lại viết cho cậu một tờ giấy nhỏ. Từ lời nói thường nhật dặn dò cậu phải ăn uống đàng hoàng, cho đến một phút lãng mạn bốc đồng của bậc thi nhân, cứ thế mà làm.
Đến năm thứ ba họ bên nhau, Tống Dĩ Lạc đã tích trữ được một hộp to toàn là giấy như thế.
Nói theo kiểu của Thẩm Vân Hoài, thì đó là: Mỗi ngày chúng ta bên nhau đều là ngày kỷ niệm, dù rất bình thường, nhưng cũng là độc nhất vô nhị, đáng để khắc ghi trong lòng.
18 | Đón về nhà
Tống Dĩ Lạc luôn quyết tâm phải đi đón Thẩm Vân Hoài từ sân bay về nhà sau mỗi chuyến công tác.
Dù cho thời gian chờ đợi đằng đẵng, mắt nhìn những người lữ khách ôm tâm sự riêng đặt chân lên mảnh đất này, hoặc là nhìn những người con xa xứ đang luyến tiếc cất bước ra đi, nhìn thời gian trên di động trôi dần, tai nghe bài hát cứ quay đi quay lại mãi, Tống Dĩ Lạc có thể nghĩ rằng khoảng cách giữa họ lại ít đi một bài hát, ít đi một phút giây.
Không bao lâu nữa, cậu có thể nhìn thấy người yêu ở giữa đám đông chen chúc, đang đi về phía mình.
Khi ấy cậu sẽ lao thẳng vào lòng Thẩm Vân Hoài, như được trở về nhà.
19 | Bỏ nhà ra đi
Các cặp tình nhân dù ân ái bao nhiêu cũng không tránh khỏi những va chạm lớn nhỏ trong cuộc sống. Thẩm Vân Hoài không bao giờ cãi nhau với Tống Dĩ Lạc, dù là những việc không hài lòng rất nhỏ, hay là tranh cãi nghiêm trọng do quan niệm khác biệt, sau cùng đều sẽ đi đến cảnh Tống Dĩ Lạc mắt đỏ hoe đòi bỏ nhà ra đi.
Nhưng dù nói vô số lần, thì cũng chưa lần nào ra đi thành công.
Vì mỗi lần như vậy, Thẩm Vân Hoài đều sẽ tỏ ra tội nghiệp hơn cả cậu, không cần biết là ai đúng ai sai, anh sẽ luôn nhận hết lỗi lầm về mình, sau đó lấy lòng bằng cách ấn cậu vào lòng mà hôn.
Cứ thế, cuối cùng là không ai còn giận nữa.
20 | Niềm vui bất ngờ
Có rất nhiều niềm vui bất ngờ trong đời Thẩm Vân Hoài, nhưng lớn nhất, chắc chắn là Tống Dĩ Lạc bên cạnh anh.