Trong lòng cậu có bí mật không thể nói cho ai biết, cậu cố tình giấu kín bí mật này không nói ra, nhưng là cậu phải cẩn thận, một khi bí mật này tiết lộ, " Ông ta nhấn mạnh từng chữ từng câu, âm trầm nói: "Người xung quanh sẽ xa lánh cậu, khiến cho cậu vạn kiếp bất phục."
Chương 32: Thi thể chết trong nước cạn.
"Nguyền rủa?!" Mấy người tổ trọng án tất cả đều sửng sốt, vẫn là lần đầu nhìn thấy có người tự thú nói là dùng nguyền rủa giết người.
"Này, Lạc Hải, ông phải hiểu rõ, hiện tại chúng tôi đang điều tra vụ án giết người! Đây không phải chỗ ông đùa giỡn!" Tần Khải lớn tiếng cảnh cáo nói.
"Cũng là bởi vì mạng người quan trọng, cho nên lão phu mới cảm thấy hổ thẹn trong lòng..." Lạc Hải mang bộ dạng đau lòng, chỉ là lần này lại đổi xưng hô biến thành "Lão phu".
Thẩm Nghiêm nhìn biểu tình và động tác có phần khoa trương của Lạc Hải, bất động thanh sắc tiếp tục hỏi: "Vậy ông nói một chút, ông làm thế nào để nguyền rủa giết người."
"Việc này chỉ trách lão phu nhất thời khí phách. Mấy ngày trước đây, trong lúc lão phu tại rìa đường uống rượu ngẫu nhiên gặp một người trẻ tuổi, cậu ta kể cho lão phu nghe cuộc sống bi thảm của cậu ta. Cậu ta cùng mẹ già hai người sống nương tựa vào nhau, kết quả năm ngoái chỗ ở của bọn họ đột nhiên tuyên bố di dời, cậu ta và mẹ già không muốn rời đi, kết quả có một gã xưng là họ Vương liền dùng thủ đoạn hèn hạ cưỡng bức bọn họ chuyển đi. Mẹ già của cậu ta dưới cơn nóng giận cùng họ Vương kia phát sinh tranh chấp, cuối cùng bởi vậy mà chết. Cậu ta dùng tận các loại biện pháp, đều không thể vì mẹ già lấy lại công đạo. Bây giờ mẹ cậu ta chết, lại không có nhà ở, có thể nói cơ khổ thê lương. Lão phu xưa nay rất bất bình với những người làm chuyện xấu, ngày đó lại uống hơi nhiều rượu, kết quả nhất thời tức giận, liền dạy cho cậu ta một loại phương pháp nguyền rủa, để cho cậu ta có thể trừng phạt người xấu kia. Kết quả hôm qua, lão phu bói toán mai rùa đột nhiên vỡ vụn, lão phu cảm giác không tốt, bấm ngón tay tính toán, mới phát hiện là lời nguyền rủa ứng nghiệm. Quả thực, buổi tối liền thấy tin tức."
"Ông dạy cho cậu ta nguyền rủa, là loại nguyền rủa gì?"
"Là bí pháp thuỷ chú."
"Cụ thể làm thế nào?"
"Đầu tiên, lấy được ba sợi tóc của người đàn ông kia, sau đó giấu vào bên trong đất sét, lại đem đất sét nặn thành hình người, cuối cùng vào lúc mười hai giờ đêm bắt đầu niệm chú nguyền rủa tượng đất, sau đó đem tượng đất vứt vào trong nước, như vậy người này chắc chắn sẽ bị nước quấn thân, sau đó chết chìm."
Nghe đến câu cuối cùng, Trình Hải Dương rốt cục không nhịn được nữa: "Lạc Hải, ông không có chuyện gì đừng ở chỗ này quấy rối có được không?! Ông xem tin tức cũng hẳn phải biết, thi thể kia phát hiện ở công trường, không phải trong biển. Ông muốn bịa chuyện thì cũng nên bịa xác thực một chút."
Nghe nói như thế, Lạc Hải ngẩng đầu nhìn về phía Trình Hải Dương: "Người trẻ tuổi, lão phu là người tu đạo, tuyệt đối không nói dối." Nói xong, ông ta lại tiếp tục nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Kỳ thực lão phu ngày thứ hai tỉnh rượu liền cảm thấy hối hận, bởi vì nguyền rủa dù sao cũng là phương pháp tà môn, nhưng là thời điểm lão phu đi tìm người trẻ tuổi kia làm thế nào cũng tìm không được cậu ta. Lão phu lại nghĩ, có lẽ cậu ta sẽ không làm, hoặc là cậu ta sẽ không nhớ câu thần chú. Nhưng lại không nghĩ đến cậu ta thật sự nguyền rủa giết người... Việc này toàn bộ đều là lỗi của lão phu, lão phu nguyện bị trừng phạt!..."
Lời tự thú của Lạc Hải đầy quỷ dị mà cũng khó hiểu như thế, làm cho mấy người tổ trọng án quả thực là dở khóc dở cười. Kỳ thực mọi người làm cảnh sát rất nhiều năm, mấy dạng cổ quái kỳ lạ gì cũng đều thấy qua, cái gì nằm mơ thấy án mạng phát sinh, mở thiên nhãn nhìn thấy hung thủ giết người, theo lời Tần Khải nói, chính là " một lọai bệnh ảo tưởng sức mạnh", ngày hôm nay Lạc Hải này nhìn qua thì bình thường, ai biết ông ta nói chuyện vô căn cứ như thế.
Thẩm Nghiêm hiển nhiên cũng không tin lời Lạc Hải nói, vì vậy anh đứng lên nói với Lạc Hải: "Được, chúng tôi đã ghi chép rồi. Ông về nhà trước đi, nếu có vấn đề gì chúng tôi sẽ liên lạc lại với ông."
Ai biết, cái người tên Lạc Hải này trái lại không nghe theo, nhất định phải để lực lượng cảnh sát giam giữ ông ta. Mọi người bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là làm bộ ghi lại địa chỉ gia đình cùng điện thoại liên lạc của ông ta, sau đó rốt cục cho người đưa ông ta về.
"Tiên sư nó, lại đụng phải bệnh nhân tâm thần, công toi giày vò hơn một tiếng đồng hồ." Trình Hải Dương đặt mông ngồi trở lại ghế tựa.
"Được rồi, đây cũng không phải lần đầu tiên gặp phải. Sao cậu không đi hỏi đám cảnh sát trực ban ấy, bọn họ gặp bệnh nhân tâm thần còn nhiều hơn chúng ta." Tần Khải nói: "Bệnh nhân tâm thần năm nào chả có, năm nay đặc biệt nhiều hơn thôi."
"Bệnh nhân tâm thần? Các cậu lại đụng phải bệnh nhân tâm thần à?" Âm thanh Trình Tấn Tùng từ cạnh cửa vang lên. Chỉ thấy hắn và Tưởng Duệ Hằng hai người đi vào văn phòng.
Thẩm Nghiêm đi tới, cười cười nói: "Không có gì, vừa nãy có người đến tự thú, nói Vương Đại Khánh là ông ta giết, kết quả lời ông ta nói căn bản là râu ông nọ cắm cằm bà kia."
"Đúng vậy, " Trình Hải Dương tiếp lời nói: "Ông lão này còn nói Vương Đại Khánh là bị ông ta hạ nguyền rủa, sau đó bị nước làm cho chết đuối, anh nói xem có buồn cười không! Thi thể Vương Đại Khánh tìm được ở công trường thi công, chỗ kia ngoại trừ gạch thì chính là đất, chết như thế nào cũng không thể là bị chết đuối được!"
Trình Hải Dương nói tới rất tự nhiên, thế nhưng Thẩm Nghiêm lại nhạy cảm phát hiện, thời điểm hai người Trình Tưởng khi nghe đến Trình Hải Dương nói lời này, lập tức đổi sắc mặt.
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Trình Tưởng hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tưởng Duệ Hằng mở miệng: "Tôi nghĩ cậu phải mời tên thầy bói kia về một chuyến, bởi vì Vương Đại Khánh đúng là bị dìm xuống nước mà chết."
"Hả?!" Lần này, tất cả mọi người tổ trọng án kinh sợ. Tần Khải cùng Trình Hải Dương trăm miệng một lời mà lớn tiếng hỏi: "Duệ Hằng, anh không có lầm chứ?"
Tưởng Duệ Hằng nhíu mày: "Các cậu không tin năng lực làm việc của tôi?"
"Dĩ nhiên không phải." Tần Khải trả lời ngay: "Chỉ là Vương Đại Khánh kia chết ở trên công trường, chẳng lẽ nói, nơi đó không phải hiện trường đầu tiên?"
Nhưng là, Tưởng Duệ Hằng vẫn lắc đầu: "Bởi thi thể chết rồi bị lượng lớn đá vụn đập phải, có thể sẽ ảnh hưởng phán đoán, thế nhưng tôi có thể khẳng thi thể không hề bị di chuyển."
Phương Lễ Nguyên cau mày: "Nhưng là Vương Đại Khánh được phát hiện trong đá vụn, hơn nữa dưới thân anh ta không có nước mà?"
"Kỳ thực nghiêm chỉnh mà nói, muốn cho một người chết chìm, cũng không cần quá nhiều nước." Trình Tấn Tùng giải thích: "Chỉ cần bịt miệng mũi của hắn lại không cho thở ở bên trong nước một thời gian ngắn, nước tiến vào lá phổi, thì có thể tạo thành cái chết. Cho nên, một chậu nước thôi cũng có thể khiến hắn chết đuối."
Thẩm Nghiêm nhớ lại trạng thái tử vong của Vương Đại Khánh, nhìn về phía Trình Tấn Tùng: "Thời điểm Vương Đại Khánh bị phát hiện, đúng là mặt hướng xuống dưới."
Trình Tấn Tùng gật gật đầu.
"Như vậy nói cách khác, nơi đó thật sự có thể là hiện trường đầu tiên?" Tần Khải có điểm không dám tin nói.
"Nghiêm chỉnh mà nói, từ kết quả kiểm tra thi thể lần đầu, tôi chỉ có thể xác định thời điểm thi thể bị chết chìm, nhưng không thể xác định người chết là tự sát hay là bị giết."Tưởng Duệ Hằng nói: "Thế nhưng tôi có thể khẳng định là, người chết là chết bằng nước ngọt."
Trình Tấn Tùng nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Duệ Hằng vừa phát hiện nguyên nhân cái chết kỳ quái của Vương Đại Khánh, liền lập tức gọi cho tôi, hai chúng tôi đều cảm thấy cần phải khẩn trương để cho các cậu tìm hiểu một chút. Thế nhưng không nghĩ tới, tin tức của các cậu bên này còn ngạc nhiên hơn so với chúng tôi."
"Đúng,"Bộ dạng Tưởng Duệ Hằng cũng mang theo hứng thú: "Người kia nói chưa nói ông tạ hạ nguyền rủa? Là thả cổ trùng hay là lấy máu?"
Thẩm Nghiêm nhớ lại người đàn ông tên Lạc Hải kia, cũng không khỏi nhíu lông mày. Anh quay đầu nói với tổ viên tổ mình: "Lễ Nguyên, cậu và Tiểu Hải, Giang Lệ dẫn người đi đem Lạc Hải mang về. Xem ra chúng ta cần phải nói chuyện tử tế với ông ta."
Cũng không biết thế nào, cái tin tức "Có người dùng nguyền rủa giết người mà giết người xong lại đến tổ trọng án tự thú" rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ cục cảnh sát. Thời điểm tổ trọng án đem Lạc Hải mang về, một nhóm người đều chạy tới tổ trọng án, muốn nghe một chút người này rốt cuộc là dùng cách gì để nguyền rủa giết người. Đối với mấy phần tử có chút hiếu kỳ này, Thẩm Nghiêm đương nhiên đuổi tất cả bọn họ về tổ. Nhưng anh không nghĩ tới chính là, Trình Tấn Tùng cùng tổ viên tổ pháp chứng, dĩ nhiên cũng tới tham gia trò vui.
"Tôi nói, các anh không phải nên đi kiểm tra lại hiện trường vụ án sao?" Thẩm Nghiêm bất đắc dĩ nhìn Trình Tấn Tùng.
"Chúng tôi nghĩ cũng nên tìm hiểu một chút tình huống. Nói không chắc tên Lạc Hải này còn có thể cung cấp manh mối cho chúng tôi, thời điểm chúng tôi đi hiện trường, cũng có thể điều tra dễ dàng hơn một chút." Trình Tấn Tùng nghiêm trang giải thích.
Thẩm Nghiêm vừa bực mình vừa buồn cười mà trợn mắt trừng Trình Tấn Tùng một cái —— nhìn ánh mắt bọn họ, rõ ràng cho thấy bát quái nhiều hơn so với tra án...
Bên kia, Hứa Nhu cũng lại đây, hai tay chắp tay trước ngực mà lên tiếng xin xỏ: "Đội trưởng Thẩm, bọn em chỉ ở bên ngoài xem thôi, bảo đảm không ảnh hưởng các anh công tác."
Thẩm Nghiêm bất đắc dĩ, thế nhưng dù sao chuyện này cũng có thể giúp tổ pháp chứng tìm ra manh mối, vì vậy cuối cùng anh vẫn gật đầu một cái.
"Ha ha, cảm tạ đội trưởng Thẩm!" Hứa Nhu vui vẻ nói, sau đó mấy người liền lập tức tiến vào phòng theo dõi.
Thẩm Nghiêm mang theo hồ sơ đi vào phòng thẩm vấn, Trình Tấn Tùng đi theo phía sau anh.
Thẩm Nghiêm xoay người lại: "Anh đi cùng tôi làm gì?"
Trình Tấn Tùng trả lời một mặt thản nhiên: "Đi chung với cậu thẩm tra nghi phạm!"
"Thẩm tra nghi phạm là việc của chúng tôi, anh nếu muốn nghe thì đi phòng theo dõi nghe."
"Tôi nói đội trưởng Thẩm, cậu nói câu này không đúng rồi." Trình Tấn Tùng nghiêm trang nói: "Tuy rằng thẩm vấn kẻ tình nghi là chuyện của cậu, thế nhưng nghi phạm này lại đưa ra lời khai không khoa học, thân là một người nghiên cứu khoa học, tôi cần thiết phải chọc thủng bộ mặt thật của ông ta."
"Trình tổ trưởng, sao trước đây tôi không thấy mặt anh rất dày nhỉ?" Thẩm Nghiêm hai tay chống nạnh, cười trách mắng. Kỳ thực coi như Trình Tấn Tùng không tự mình nói ra, Thẩm Nghiêm cũng dự định mời Trình Tấn Tùng đi vào chung. Dù sao tên Lạc Hải mặc dù nói chuyện huyền bí quỷ dị, nhưng trong lời nói có vài phần là thật, Trình Tấn Tùng làm nghiên cứu khoa học, có thể dùng cái nhìn từ một góc độ khác để cho ra kết luận, không chừng có thể trợ giúp anh một chút. Thế nhưng Thẩm Nghiêm không nghĩ tới Trình Tấn Tùng sẽ mở miệng cầu mình, hơn nữa còn ăn nói trắng trợn như thế?
Ai biết Trình Tấn Tùng càng không hề xấu hổ nói: "Vậy nói rõ tôi công tác chuyên nghiệp, thời điểm làm việc đương nhiên phải biểu diễn một mặt nghiêm túc rồi."
"Vậy bây giờ anh không phải đang làm việc sao"
"Ở trước mặt cậu thì khác!" Trình Tấn Tùng khoác vai Thẩm Nghiêm, cười ha hả nói: "Chúng ta quan hệ tốt như vậy, không cần che giấu nhau cái gì đâu."
Nghe đến Trình Tấn Tùng nói lời này, Thẩm Nghiêm hơi sửng sốt một chút, anh theo bản năng mà nhìn về phía tay Trình Tấn Tùng khoát lên bả vai mình, cảm giác tim đập càng lúc càng nhanh. Vì vậy anh liền vội vàng xoay người, không được tự nhiên né tránh tay Trình Tấn Tùng, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Được, không nói nữa, chúng ta vẫn là nhanh đi thẩm vấn đi."
"Được." Trình Tấn Tùng cũng nghiêm chỉnh mấy phần, cười đi tới, đuổi theo bước chân Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm trộm nhìn Trình Tấn Tùng ở bên cạnh mình sóng vai mà đi, trong lòng chỉ cảm thấy một cảm giác ngọt ngào xông lên.
Hai người đi tới phòng thẩm vấn, những người khác trong tổ trọng án đều chờ ở bên trong. Lạc Hải ngồi ở bàn đối diện, khác với buổi sáng chính là, lần này ông ta dĩ nhiên thay đổi một bộ quần áo màu đỏ
Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng ngồi xuống, Trình Hải Dương phụ trách ghi chép liền bắt đầu câu hỏi.
"Họ tên."
"Họ Lạc tên Hải"
"Tuổi tác."
"Bốn mươi tám."
"Nghề nghiệp."
"Thầy bói."
"Lúc thường bày sạp ở đâu"
"Lão phu nghiên cứu số mệnh suốt đời, bói toán hỏi quẻ cũng không phải là để mưu sinh..."
Trình Hải Dương vỗ bàn một cái: "Hỏi ông cái gì ông trả lời cái đấy! Đừng nói mấy thứ vô dụng!"
Lạc Hải ngưng nói, ông ta nhìn thẳng Trình Hải Dương, phảng phất đang quan sát hắn.
"Ông nhìn cái gì chứ?!" Trình Hải Dương phẫn nộ.
"Cậu sinh ở nhà khá giả, vì là con trai độc nhất trong nhà, cho nên cha mẹ cực kì cưng chiều cậu, vì vậy tính cách của cậu cực kỳ kiêu căng. Số mệnh cậu có rất nhiều hoa đào, nhưng mà tơ hồng tuy nhiều, nhưng cũng không có căn quả. Bát tự của cậu tuổi Tuất, nên coi chừng miệng lưỡi của cậu đấy." Lạc Hải một hơi nói ra một chuỗi dài, ông ta thấy Trình Hải Dương biến sắc một chút, nhấn mạnh từng chữ từng câu mà nói: "Người trẻ tuổi, nên thận trọng từ lời nói đến việc làm."
"Ông!..." Trình Hải Dương vỗ bàn muốn đánh người, người bên cạnh vội vã kéo hắn lại.
Thẩm Nghiêm nhìn Trình Hải Dương liếc mắt một cái, sau đó quay đầu hướng Lạc Hải nói: "Ông bớt gian xảo đi, nếu như ông đến tự thú thì nên thành thật một chút."
Nghe đến câu nói này của Thẩm Nghiêm, Lạc Hải quay lại, tầm mắt ông ta nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Nghiêm, trầm giọng nói: "Trong lòng cậu có bí mật không thể nói cho ai biết, cậu cố tình giấu kín bí mật này không nói ra, nhưng là cậu phải cẩn thận, một khi bí mật này tiết lộ, " Ông ta nhấn mạnh từng chữ từng câu, âm trầm nói: "Người xung quanh sẽ xa lánh cậu, khiến cho cậu vạn kiếp bất phục."
Hết chương 32.