Lần Theo Quỷ Án

Chương 74: Phiên Ngoại Ba Cha Mẹ




Mẹ Trình đã sớm cảm giác được con trai mình không đúng.

Ngày ấy xảy ra vụ án nổ bom, mẹ Trình là người đầu tiên gặp được Trình Tấn Tùng.

Sau khi lo lắng ban đầu qua đi, mẹ Trình tựa hồ ngay lập tức liền chú ý tới con trai không đúng.

Tính cách Trình Tấn Tùng rộng rãi thành thục, từ trước đến giờ là người giữ được bình tĩnh, thế nhưng giờ phút này nhìn con trai ngồi bên ngoài phòng giải phẫu, lại có biểu cảm lo lắng, sợ sệt, còn có một chút kinh hoảng đến luống cuống.

Điều này làm cho mẹ Trình trong lòng hơi kinh ngạc.

Nhìn vết thương to to nhỏ nhỏ trên cánh tay của con trai, mẹ Trình muốn đưa hắn đi xử lý một chút, nhưng mà Trình Tấn Tùng lại bướng bỉnh không chịu rời đi phòng giải phẫu, mặc cho mẹ Trình khuyên thế nào cũng vô dụng.

Sau đó, lãnh đạo của cục cảnh sát đến, mẹ Trình mới biết thì ra tình huống dẫn đến việc Thẩm Nghiêm bị thương lại nghiêm trọng đến như vậy, vì vậy bà âm thầm an ủi, hẳn là bà suy nghĩ nhiều.

Nhưng thời điểm khi bác sĩ hỏi ra "Ai là người thân của bệnh nhân", con trai mình lại cùng em trai người ta đồng thời lao ra, trong đầu mẹ Trình lần thứ hai vẽ lên dấu chấm hỏi lớn.

Sau ba ngày, Trình Tấn Tùng mặc dù ở trong bệnh viện, nhưng mấy lần mẹ Trình đến thăm; hắn lại không ở phòng bệnh của mình, mà vẫn luôn canh giữ ở đầu giường Thẩm Nghiêm.

Mẹ Trình rõ ràng chú ý tới, thời điểm Trình Tấn Tùng đang nhìn Thẩm Nghiêm, trong ánh mắt chứa đựng tình cảm nồng đậm...

Trong đầu mẹ Trình lại nảy sinh nghi ngờ.

Ngày thứ ba, Trình gia.

Trình Tấn Tùng đêm nay vẫn không về nhà.

Trên bàn cơm, hai vợ chồng không tiếng động mà ăn, cha Trình đột nhiên mở miệng: "Đồng nghiệp của Tiểu Tùng thế nào rồi?"

"Còn chưa có tỉnh, Tiểu Tùng vẫn luôn ở đó." Nói xong lời này, mẹ Trình nhất thời liền nhớ tới trước khi mình tan việc có nhìn thấy dáng dấp Trình Tấn Tùng canh giữ ở trong phòng bệnh...

Mẹ Trình nhìn chồng mình, trong lòng vẫn còn lo lắng, thử thăm dò mà nói một câu: "Em thấy Tiểu Tùng có vẻ rất quan tâm đến đồng nghiệp kia."

Nhưng mà, cha Trình lại giống như không có nghe ra ý tứ hàm xúc trong lời nói của mẹ Trình, ông vẫn giữ sắc mặt như thường uống một hớp cháo, cũng không giương mắt, nói: "Chúng ta ngày mai đi bệnh viện xem thằng bé kia đi?"

Mẹ Trình không biết cha Trình đến cùng nghe không hiểu, cũng không biết lo lắng của mình có thừa thãi hay không, vì vậy, tâm tư lẫn lộn gật gật đầu.

Ngày thứ hai, cha Trình và mẹ Trình cùng đi bệnh viện.

Hai người đi tới bên ngoài phòng bệnh Thẩm Nghiêm, không ngoài dự liệu, Trình Tấn Tùng vẫn còn ở bên trong phòng bệnh.

Nhìn thấy cha mẹ mình đi vào phòng bệnh, Trình Tấn Tùng lấy làm kinh hãi, hắn đứng lên: "Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây?"

"Nghe nói đồng nghiệp con bị thương nặng, muốn tới xem một chút."Cha Trình liếc mắt nhìn bệnh nhân nằm ở trên giường bệnh: "Cậu ấy thế nào rồi?"

"Bác sĩ nói tình huống của cậu ấy đã ổn định rồi, chỉ là người vẫn chưa tỉnh lại." Trình Tấn Tùng nói, không tự chủ được liền quay đầu nhìn lại.

Ngay lúc này, trên giường bệnh Thẩm Nghiêm lại có chút động tĩnh, khiến cho ba người đều lấy làm kinh ngạc.

Còn không đợi cha mẹ Trình phản ứng, Trình Tấn Tùng đã chạy qua, khom lưng cúi xuống đầu giường.

"Thẩm Nghiêm?" Trình Tấn Tùng nhẹ giọng hô hoán.

Thẩm Nghiêm vẫn chưa tỉnh lại.

Anh chỉ là vô ý thức cau mày, tay còn đang giãy giụa, bộ dạng tựa hồ rất không thoải mái.

Trình Tấn Tùng lập tức đè tay Thẩm Nghiêm xuống, lo lắng mà nhẹ giọng nói: "Thẩm Nghiêm, đừng nhúc nhích, tay em còn đang truyền thuốc đấy.

Đừng nhúc nhích, anh biết em đau, nhẫn nhịn một chút, nhẫn nhịn một chút..."

Bên trong âm thanh của Trình Tấn Tùng mang theo lo lắng xen lẫn thương tiếc.

Mẹ Trình nhìn biểu hiện của con mình, trong lòng đã rõ ràng, mình tuyệt đối không có hoài nghi sai.

Sau khi khiếp sợ, cũng có chút lo lắng, đứa nhỏ này làm sao ngay cả cha mẹ ở đây cũng không kiêng dè?!...

Nghĩ tới đây, mẹ Trình có chút lo âu liếc mắt nhìn chồng mình bên cạnh.

Chỉ thấy cha Trình nhìn Trình Tấn Tùng, sắc mặt nghiêm túc bên trong mang theo một ít tâm tình phức tạp, ngay cả mẹ Trình cũng không thể lý giải.

Trong lúc này, bên kia, Thẩm Nghiêm rốt cục dừng giãy giụa.

Trình Tấn Tùng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu trở lại nói với cha mẹ: "Từ tối hôm qua cậu ấy đã bắt đầu có loại phản ứng này, bác sĩ nói cậu ấy đã có tri giác, khả năng sắp tỉnh rồi."

Mẹ Trình nhìn Trình Tấn Tùng trên mặt vừa có thần sắc thương tiếc bây giờ lại xen lẫn mong đợi, không biết nên nói cái gì cho phải.

Mà bên kia, cha Trình nhìn Trình Tấn Tùng, đột nhiên quay đầu nói với Trình Tấn Tùng một câu: "Tiểu Tùng, con theo cha đi ra ngoài, cha có mấy lời muốn nói cho con."

Mẹ Trình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cha Trình, trong lòng cả kinh: "Lão Trình!..."

Nhưng mà cha Trình lại không để ý đến, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Phòng làm việc của mẹ Trình.

Trình Tấn Tùng đóng cửa phòng, yên tĩnh đứng ở trước mặt cha mẹ, chờ cha Trình nói chuyện.

Cha Trình nhìn chằm chằm Trình Tấn Tùng, nhìn một hồi, mới trầm giọng hỏi: "Con và Thẩm Nghiêm, rốt cục xảy ra chuyện gì?"

Trình Tấn Tùng biết đến cái gì phải tới rốt cuộc đã tới, vì vậy hít sâu một hơi, thản nhiên mở miệng: "Cha mẹ, hai người đã thấy được, con cũng không gạt hai người, đúng, con yêu Thẩm Nghiêm."

"Tiểu Tùng, con!..."Mẹ Trình khiếp sợ mở miệng, tuy rằng trong lòng đã có hoài nghi, nhưng nghe chính mồm con trai thừa nhận nói ra những lời này bà vẫn là khiếp sợ đến mức không biết nên làm sao.

Cha Trình hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm con trai, trong ánh mắt cũng là tràn đầy khiếp sợ.

Trình Tấn Tùng nhìn dáng vẻ ấy của cha mẹ, thản nhiên mở miệng: "Kỳ thực chuyện này con không có ý định sớm nói cho cha mẹ như vậy, chính là sợ hai người không tiếp thu được, nhưng con không nghĩ tới Thẩm Nghiêm lại xảy ra chuyện..." Nói tới chỗ này, trên mặt Trình Tấn Tùng hiện lên một tia đau xót: "Cha mẹ, hai người không đến hiện trường nhìn, có lẽ không biết, cái hội trường kia từ trên xuống dưới đều bị bom tạc uy lực rất lớn.

Nếu như không phải Thẩm Nghiêm phát hiện chạy đến nói cho mọi người biết, ngày ấy, tất cả mọi người đều sẽ chết ở bên trong.

Chừng 300 mạng người, đều là được Thẩm Nghiêm cứu về.

Về công về tư, vào lúc này con không thể không chăm sóc cậu ấy..."

Trình Tấn Tùng nói rất dễ làm cho người ta động tình.

Mẹ Trình nghĩ lại cảnh tượng chật vật thê thảm của con trai ngày ấy, suy nghĩ thêm đồng nghiệp nói tới tình huống nghiêm trọng của Thẩm Nghiêm, đau lòng thở dài.

Trên mặt cha Trình cũng không lạnh lùng cứng rắn như vừa nãy, ông dừng một chút, mở miệng: "Chúng ta chưa nói không cho con chăm sóc nó, nhưng chuyện hai đứa yêu nhau, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Hai người đàn ông ở chung một chỗ, còn ra thể thống gì?!"

Nghe được câu này, Trình Tấn Tùng lộ ra một nụ cười khổ: "Cha, cha nói những việc này con đều hiểu, nói thật con cũng do dự qua một đoạn thời gian rất lâu, mà chuyện tình cảm này, thật không phải nói khống chế thì có thể khống chế được..."

"Tiểu Tùng," Mẹ Trình ở một bên lo lắng đau lòng mở miệng: "Con à, đây cũng không phải là việc nhỏ! Con và cậu ấy, hai người đều là đàn ông...!Có thể sống hết đời sao? Người khác nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào?"

Trình Tấn Tùng xoay đầu lại, nhìn mẹ Trình: "Mẹ, mẹ còn nhớ khi đó mẹ đã gả cho cha con thế nào không?"

Mẹ Trình ngẩn ra.

Trình Tấn Tùng nói: "Con nhớ tới trước đây từng nghe bà ngoại nói, lúc trước thời điểm cha mẹ yêu nhau, bà ngoại và ông ngoại đều không đồng ý, nói cha con là cảnh sát nghèo, kiếm được ít tiền, công tác lại nguy hiểm.

Con nghe nói khi đó ông ngoại thậm chí cũng đã nói với mẹ nói như vậy, nói nếu như mẹ thực sự muốn gả cho cha, thì ông ngoại sẽ coi như chưa từng có đứa con gái này." Nói đến đây, Trình Tấn Tùng nhìn về phía mẹ Trình: "Thế nhưng lúc đó mẹ nói với ông ngoại thế nào?"

"Mẹ..."

Trình Tấn Tùng lộ ra nụ cười ngóng trông: "Bà ngoại nói với con, lúc đó mẹ nói cho ông ngoại, mẹ không quản công việc gì tốt xấu, kiếm tiền nhiều hay ít, mẹ chính là nhận định người này, mẹ nhất định sẽ gả cho cha con.

Nếu như tương lai cha con thật sự hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ cũng sẽ nuôi lớn đứa con của hai người, để cho nó trở thành một người ưu tú giống như cha nó."

Nói xong lời này, Trình Tấn Tùng nhìn về phía mẹ mình: "Mẹ, mẹ không biết, lúc đó thời điểm con nghe bà ngoại nói như vậy, con thật sự rất bội phục mẹ.

Mẹ, con nhớ trước đây mẹ đã nói với con: Giày đi có thoải mái không, chỉ có chân mới biết đến.

Hai người trải qua như thế nào, cũng chỉ có người trong cuộc hiểu rõ nhất. Trình Tấn Tùng nhìn mẹ mình, nghiêm túc nói: "Con rất hiểu cảm giác của con."

"Nhưng mà tình huống khi đó rõ ràng khác với con bây giờ!" Mẹ Trình tức giận nói.

Trình Tấn Tùng cười: "Tuy rằng không giống nhau, nhưng con hiện tại giống với mẹ lúc trước, chính là con đã nhận định người này." Hắn nhìn về phía cha mẹ: "Cha, mẹ, con không phải trẻ con, hi vọng hai người hiểu, con tuyệt đối không phải nhất thời kích động."

Mẹ Trình còn muốn nói, cha Trình lại ngăn cản bà, ông nhìn con trai mình, chậm rãi hỏi: "Con đã từng nghĩ chưa, hai người các con, có thể lâu dài được không? Tương lai đối diện với ánh mắt coi thường thậm chí là khinh bỉ của những người khác, hai đứa sẽ làm như thế nào?"

Trình Tấn Tùng thẳng thắn mà trả lời: "Con hiện tại không thể bảo đảm chúng con nhất định có thể dài lâu, bởi vì hai người ở chung, không phải một chuyện đơn giản.

Thế nhưng chúng con sẽ cố gắng mà thích ứng với đối phương.

Ở đơn vị chức vụ của hai bọn con cũng không kém, huống chi Thẩm Nghiêm lần này lập công lớn như thế, dù người khác có để ý cũng không dám làm gì; huống chi, làm nghề này của chúng con, bị nhiều người chê trách lắm, nếu như bởi vì người khác nghị luận vài câu đã không chịu được, chúng con đã sớm nghỉ việc rồi.

Nếu không chịu được, cũng chỉ là đổi công việc mà thôi.

Nếu quả thật cần thiết phải làm như vậy, con không phải sẽ không cân nhắc.

Cha, không phải cha vì mẹ con cho nên mới đổi nghề à?"

Nghe đến câu nói sau cùng của Trình Tấn Tùng, không biết tại sao, biểu tình trên mặt cha Trình và mẹ Trình đồng thời biến đổi.

Cha Trình di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, mà mẹ Trình thì lại lập tức trách cứ: "Tiểu Tùng! Đừng có đoán mò."

Trình Tấn Tùng cũng chú ý tới sắc mặt của cha mẹ không đúng, hắn không hiểu mở miệng: "Làm sao...con nói sai cái gì à?..."

Mẹ Trình lườm Trình Tấn Tùng một cái, ra hiệu hắn đừng nói nữa.

Mẹ Trình nhìn về phía cha Trình: "Cảnh Siêu..."

Biểu tình cha Trình đã khôi phục bình tĩnh như trước, ông không có nhìn Trình Tấn Tùng, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Được rồi, anh đi về trước."

Nói xong, cha Trình liền đi ra, mở cửa phòng, rời khỏi phòng.

"Cha?" Trình Tấn Tùng có chút kỳ quái.

Bên kia mẹ Trình muốn đuổi theo, Trình Tấn Tùng kéo mẹ mình lại, hỏi: "Mẹ, cha con làm sao vậy?"

Mẹ Trình thở dài: "Sau này đừng ở trước mặt cha con, nhắc đến chuyện ông ấy đổi việc."

"Chẳng lẽ ông ấy đổi việc vì lý do khác? Trước đây không phải mẹ nói với con cha con vì mẹ nên mới chuyển từ cảnh sát sang làm thầy giáo đại học sao?"

Mẹ Trình liếc mắt nhìn con trai, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói rằng: "Bảo con đừng nói thì đừng nói.

Con trước tiên quản chuyện của con đi, chuyện này để nói sau đi."

Nói đến đây, Trình Tấn Tùng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn liền vội vàng kéo cánh tay mẹ Trình, nghiêm túc nói: "Mẹ, chuyện con và Thẩm Nghiêm, hai người muốn mắng thì mắng con, Thẩm Nghiêm cậu ấy hiện tại bị thương nặng như vậy, thật sự không chịu nổi bất kì đả kích nào đâu." Hắn dừng một chút, thử thăm dò nhìn về phía mẹ mình: "Hai người đừng đem chuyện này đi kích thích cậu ấy, được không?..."

Mẹ Trình trừng mắt lườm con trai một cái: "Chúng ta là người không nói đạo lý như thế à?"

"Không phải, " Trình Tấn Tùng làm nũng mà lung lay cánh tay mẹ mình: "Con biết mẹ là người có đạo lý nhất."

Mẹ Trình bị lời nói mang hai ý nghĩa của con trai làm cho nghẹn họng.

Bà nhìn Trình Tấn Tùng nói: "Được, bây giờ con cũng đừng nói với mẹ những thứ vô dụng này, mẹ trước tiên đi xem cha con.

Còn chuyện của hai đứa...! Ai!"

Mẹ Trình thở dài một hơi, bước nhanh rời khỏi phòng.

Mẹ Trình một đường chạy ra toà nhà bệnh viện, quả nhiên nhìn thấy cha Trình ở trong viện chậm rãi đi ra phía ngoài.

Mẹ Trình đuổi theo, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tùng nó không biết xảy ra chuyện gì, anh đừng trách con."

Cha Trình không có lên tiếng.

Mẹ Trình nhìn dáng dấp của chồng mình, trong lòng cũng âm thầm lo lắng.

Ngày đó, bà thật sự là bị kích thích quá lớn.

Lúc trước tốt xấu gì bà cũng phát hiện được chút dấu vết, tóm lại cũng chuẩn bị tâm lý, mà chồng mình lại đột nhiên biết đến chuyện này, hơn nữa, còn bị con trai trong lúc vô tình chọc vào vết sẹo...

Nghĩ tới đây, mẹ Trình cũng không tiếp tục an ủi nữa, chỉ là im lặng không nói gì nhìn cha Trình đón xe rời đi.

Xe vững vàng chạy trên đường cái, Trình Cảnh Siêu nhìn một tầng sương mù bám vào cửa sổ xe, tâm tư không tự chủ bay xa.

Từ hôm qua nhìn thấy Trần Đông, chuyện cũ phủ đầy bụi năm đó, liền bắt đầu thoáng hiện lên trong đầu.

Trong đầu thỉnh thoảng vẫn chợt lóe lên hai gương mặt trẻ tuổi ——

Trần Đông, Trần Hi...

Một cảm giác đau lòng trỗi dậy.

Hai thanh niên ưu tú như vậy, nếu như lúc trước không phải mình và mấy người khác "quan tâm" quá đà...

Trình Cảnh Siêu còn nhớ, ngày hôm qua ông hỏi qua Trần Đông, hiện tại trải qua thế nào.

Trần Đông đã trả lời...

"Em và Hiểu Hoa mấy năm trước đã ly hôn, hiện tại con ở cùng cô ấy..."

Lúc nói những lời này, trên mặt Trần Đông mang theo nụ cươi đắng chát, Trình Cảnh Siêu biết, những năm này, cậu ấy vẫn giống như ông, chưa từng có chân chính tiêu tan...

Trước khi đi, Trần Đông nói chuyện Thẩm Nghiêm cho Trình Cảnh Siêu, lời trong lời ngoài mang theo ý ám chỉ.

Cuối cùng, hắn do dự nửa ngày, cắn răng nói ra một câu: "Thầy à, nếu như hai người bọn họ là thật tâm...!Mong thầy, đừng làm bọn họ khó xử..."

Biểu tình Trần Đông, mang theo chút nghiêm túc xen lẫn khẩn cầu, cũng mang theo hối tiếc đau xót không kịp...

Trình Cảnh Siêu thở dài...

Sau khi một nhà ba người nói chuyện xong, Thẩm Nghiêm hôn mê đủ bốn ngày rốt cục tỉnh lại.

Trình Tấn Tùng vì Thẩm Nghiêm bận trước bận sau, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo.

Còn mẹ Trình cha Trình, lại không tới đây.

Trình Tấn Tùng biết đến bọn họ phải cần một khoảng thời gian để tiêu tan, cũng biết mình không nên làm chuyện quá mức, cho nên, tại ngày thứ ba Thẩm Nghiêm tình huống ổn định, Trình Tấn Tùng ở bệnh viện đủ một tuần cũng chịu về nhà.

Đi vào trong nhà, cha Trình mẹ Trình đều ở nhà, hai người nhìn thấy Trình Tấn Tùng, đều hơi sững sờ.

"Cha, mẹ, con đã trở về." Trình Tấn Tùng cùng cha mẹ chào hỏi.

Cha Trình gật gật đầu, mẹ Trình đi tới tiếp nhận áo khoác con trai, không nhịn được hỏi một câu: "...!Thẩm...!Thế nào rồi?..."

"Bác sĩ đã kiểm tra, nói vết thương khép lại cũng không tệ lắm, về sau phải từ từ dưỡng thương."

Mẹ Trình gật gật đầu, quay đầu lại xem hướng chồng mình.

Chỉ thấy cha Trình mới vừa còn ngồi ở chỗ đó quay người tiến vào nhà bếp —— xem vẻ mặt động tác của ông, rõ ràng cho thấy nghe xong hai mẹ con đối thoại mới đứng dậy.

Trình Tấn Tùng âm thầm lộ ra một nụ cười —— ba mẹ của mình, quả nhiên vẫn là thương mình.

Sau mấy ngày, Trình Tấn Tùng mỗi ngày tối về nhà nghỉ ngơi, ban ngày lại đi bệnh viện ở cùng Thẩm Nghiêm.

Đối với hành động này của Trình Tấn Tùng, cha Trình mẹ Trình tựa hồ cũng giả vờ không biết, nói chung cũng không đi hỏi.

Ngày này, giống với những ngày khác, mẹ Trình làm điểm tâm cho Trình Tấn Tùng xong, liền cùng cha Trình ra khỏi nhà.

Thế nhưng vừa tới trạm tàu điện ngầm, mẹ Trình lại phát hiện quên mất một phần văn kiện trọng yếu, vì vậy không thể làm gì khác hơn là trở về nhà lấy.

Ai biết, thời điểm bà vừa vào cửa, lại ngửi thấy trong nhà toả ra mùi thơm."

"Tiểu Tùng?" Mẹ Trình nhìn Trình Tấn Tùng đang ở trong phòng bếp bận rộn, không khỏi lấy làm kinh hãi.

"A?" Trình Tấn Tùng tựa hồ sợ hết hồn, hắn xoay người lại, dùng giọng điệu sứt mẻ nói lắp: "Mẹ..

tại sao mẹ trở lại?..."

"Mẹ quên mất ít đồ." Mẹ Trình nhìn dáng dấp con trai giống như gian lận bị bắt gặp, còn vô tình hay cố ý chống đỡ kệ bếp, không nhịn được có chút kỳ quái: "Con làm cái gì đấy?"

"Không làm gì..." Trình Tấn Tùng muốn chặn lại, thế nhưng mẹ Trình đi tới, đẩy hắn ra ——

Trước mắt liếc mắt một cái là rõ mồn một....!trên bếp đang đặt một cái nồi đất, bên cạnh thớt thì lại để một con gà..

Sắc mặt mẹ Trình nhất thời cứng đờ.

Trình Tấn Tùng nhìn thần sắc mẹ mình, cẩn thận giải thích: "Mẹ, con đang muốn nấu canh."

Nấu cho ai, tự nhiên không cần hỏi.

Mẹ Trình đứng ở đó đã lâu, rốt cục thở dài một hơi.

Bà cởi áo khoác xuống: "Thôi, để mẹ làm cho."

"Mẹ?!" Trên mặt Trình Tấn Tùng hiện ra vẻ mặt vui mừng.

"Cậu ấy vừa mới tỉnh không mấy ngày, không thể ăn đồ ăn quá dầu, con đừng làm nữa không cậu ấy ăn vào lại bị đau bụng." Mẹ Trình nói xong lại vén tay áo lên, tiếp nhận dao trong tay Trình Tấn Tùng, ở trước tấm thớt trở nên bận rộn.

Một tiếng đồng hồ sau, một nồi canh gà mùi thơm nồng nặc rốt cục nấu xong.

Mẹ Trình đem canh đổ vào bên trong bình giữ nhiệt, đem bình thủy đưa cho Trình Tấn Tùng.

"Mẹ, cảm ơn mẹ." Trình Tấn Tùng ôm lấy mẹ mình.

"Được rồi út, con đừng giở trò này với mẹ, mẹ là nể mặt ân nhân cứu mạng của con trai cho nên mới làm thôi." Mẹ Trình nói.

"Vâng, con biết." Trình Tấn Tùng cười cười, hắn biết, mẹ mình tuy mạnh miệng nhưng trong lòng lại rất ấm áp.

Trong lúc mẹ Trình cùng Trình Tấn Tùng cùng nhau xuất hiện ở phòng bệnh Thẩm Nghiêm, Thẩm Nghiêm bị làm cho sợ hết hồn, trong lúc nói chuyện giọng điệu mang theo căng thẳng rõ ràng.

Mẹ Trình nhìn ra được, nhưng cũng không chọc thủng.

Chỉ là hàn huyên vài câu, căn dặn Thẩm Nghiêm chú ý nghỉ ngơi, sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.

"Ôi..." Mẹ Trình đi rồi, Thẩm Nghiêm hơi sốt sắng hỏi Trình Tấn Tùng: "Mẹ anh có phải là biết chuyện của hai chúng ta rồi không?"

Trình Tấn Tùng cười cười: "Không, anh chỉ nói cho mẹ biết là em đã cứu mạng anh thôi."

Những việc này bây giờ còn không cần cho cậu ấy biết, việc quan trọng nhất bây giờ chính là Thẩm Nghiêm cần phải chuyên tâm dưỡng thân thể cho tốt.

Nhưng mà, Thẩm Nghiêm lại tựa hồ chẳng hề tin tưởng lời hắn nói, anh giương mắt, hoài nghi nhìn về phía Trình Tấn Tùng.

"Sao thế? Không tin anh à?" Trình Tấn Tùng nhíu mày.

Thẩm Nghiêm lại nhìn Trình Tấn Tùng một phút chốc, mới chậm rãi lắc lắc đầu.

Anh nắm chặt tay Trình Tấn Tùng, nhìn chăm chú đôi mắt của hắn, nghiêm túc nói: "Em chỉ là muốn nói cho anh, nếu như ngày nào đó anh thật sự dự định nói cho cha mẹ anh, đừng gạt em.

Bọn họ muốn đánh anh; thì em sẽ cùng anh chịu đòn."

Trình Tấn Tùng trong lòng ấm áp, nắm lấy tay Thẩm Nghiêm, ở trên trán đối phương hôn xuống nụ hôn thật sâu.

Ngoài phòng, mẹ Trình nhìn hành động của hai người, không tiếng động mà rời đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.