Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 20: Vũ lộ quân triêm




(Mưa móc cùng dính)

Trong ngự thư phòng, Hoàng thượng đập tấu chương trên tay “Ba” một tiếng lên trên bàn, bề ngoài trông trầm ổn bình tĩnh, nhưng thực ra bên trong lửa giận ngút trời. Lý Đắc Nhàn đứng bên hầu hạ thấy thế, biết vị này càng tỏ ra bình tĩnh thì chứng tỏ tâm tình càng không tốt nên nhanh chóng đem đầu của mình chôn dến trước ngực, sợ bị lửa giận của Hoàng thượng lan đến.

Trong phòng không khí càng thêm không tốt, lúc này một giọng nam sang sảng từ bên ngoài truyền đến: “ Hoàng huynh, đệ đệ đến thăm huynh.” Cùng với âm thanh đó là tiếng cửa mở ngự thư phòng, một nam tử bước vào, chỉ thấy người này mặt tự như ngọc, mặt mày sang sủa, tinh tế nhìn thấy tướng mạo có ba phần giống hoàng thượng, tuy nhiên khí chất lại bất đồng với hoàng thượng. Nếu nói Hoàng thượng là chân mệnh thiên tử, không giận cũng làm người khác sợ, lộ ra khí chất cao quý, còn người mới tới lại mang khí chất tự nhiên ‘phượng ẩn long tàng’ sáng sủa như nhật nguyệt, làm cho người ta cảm thấy như đang tắm gió xuân.

Hoàng thượng tuy trong lòng không thoải mái, nhưng không tiện phát nộ khí với người trước mặt, người này đường đường là Lạc Dương vương ở Đại Tề này cũng là dưới một người trên vạn người, đồng thời cũng là biểu đệ của hoàng thượng. Nói cách khác, địa vị của Lạc Dương vương ở Đại tề này không ai là không biết không ai là không hiểu, không những vì Lạc Dương vương đang ở nơi đất phong giàu có và đông đúc mà đó lại là nơi nam bắc giao nhau, nơi đầu mối trọng yếu Lạc Dương. Vì thế mà Lạc Dương vương còn có tên khác là Tế Vương gia.

Chỉ riêng việc hắn tự phong cho mình chữ “Tế” cũng biết vị Vương gia này trong lòng Hoàng thượng có bao nhiêu quan trọng, ban đất phong chính giữa Đại tề thực là hiếm có, còn có tin tán tụng rằng Hoàng thượng làm như thế là muốn Vương gia yên ổn.

Dù sao mặc kệ đồn đại như thế nào, Hoàng thượng đối với vị vương gia này vẫn là thiệt tình quý trọng, mà hai huynh đệ cũng chỉ vì tình cảnh lúc đó cùng nhau tranh đấu. Tề Hành Chi ngay từ lúc lên bảy đã theo sau ca ca của mình đọc sách luyện võ, khi hắn bị người khác khi dễ cũng chính Hoàng thượng ca ca che chở, vì thế tình cảm tất nhiên là không tầm thường.

Dù sao không lịch sự thông báo đã tự tiện xông vào ngự thư phòng mà lại không bị xử phạt cũng không phải người bình thường có khả năng.

Thấy Tế Vương gia tiến vào, Lý Đắc Nhàn tảng đá trong lòng như trút được một nửa, có Vương gia ở đây, con giận của Hoàng thượng xem chừng cũng được đánh tan hơn phân nửa.

“ Không quy củ, tiến vào mà không thông báo trước.”

Hoàng thượng tuy là hừ lạnh một tiếng, nhưng Tề Hành Chi tự biết ca ca còn lo cho thân thể mình, dù sao lần đi Giang Nam này, cái mạng nhỏ của hắn cũng chịu tổn thất nhiều. (sao đọc đoạn này lại có cảm giác 2 anh này … nhỉ =.=) Nghĩ thế, hắn liền làm ra bộ dạng đứng đắn, chắp tay trước ngực: “Cấp hoàng huynh thỉnh an, mong hoàng huynh thứ tội tha cho thần đệ lần này.” ( thôi xong đúng kiểu ‘tình trong như đã mặt ngoài còn e’ :v)

Nhìn người trước mặt làm ra vẻ ta đây, Hoàng thượng rời khỏi ghế bước đến Tế Vương nâng lên: “ Còn ồn ào? Đệ không ở trong phủ chuyên tâm dưỡng thân còn tiến cung làm gì?”

Tề Hành Chi là người tập võ, phản ứng nhanh nhạy, vừa rồi còn tỏ ra đứng đắn sau đó liền biến thành bộ mặt tươi cười: “Đệ đệ nghe nói đã nhiều ngày nay các quan Ngự sử liên tiếp dâng tấu sớ cho hoàng huynh, chắc hẳn hoàng huynh sẽ giận dữ, sợ hoành huynh trong lúc tức giận liền đem các quan Ngự sử đi chém, đệ đệ không phải là chạy nhanh tới đây cứu người sao.”

“Dựa vào bản lĩnh của ngươi?” Hoành thượng đưa một bản tấu chương cho hắn ý bảo hắn mở ra xem.

Tề Hành Chi mở tấu chương ra, hắn chăm chú đọc từ trên xuống dưới, rồi nhìn Hoàng thượng cười: “ Ha ha ha, hoàng huynh, chưa từng nghĩ người cũng có ngày hôm nay a! Nhưng đệ đệ thật tò mò không biết người mà quan Ngự sử nói là ai.”

Tự thấy hoàng huynh từ trước tới nay đối với việc của nữ nhân không mấy quan tâm, vậy mà mấy ngày nay tự nhiên lại sủng ái một phi tần mà còn bị khuyên can, thật sự là rất khó tưởng tượng.

“Hồ đồ, trẫm cho ngươi xem không phải điểm ấy, mấy tên Ngự sử đó suốt ngày khoa tay múa chân, trẫm sủng hạnh ai còn đến phiên bọn họ quản ư?” Hoàng thượng tâm tình không tốt đúng là vì nguyên nhân này, các quan thần dâng tấu khuyên hắn phải lấy con nối dõi làm trọng, hậu cung mưa móc cùng dính, thiết không thể vì sắc đẹp mê hoặc.

Hắn chỉ là làm theo tâm ý của mình vài ngày, đem nữ nhân đưa vào cung mà các đại thần đã đứng ngồi không yên, mà ngay cả tấu sớ cũng thống nhất, những người đó thật là hoa công tốn sức.

Tế Vương gia Tề Hành Chi tự nhiên cũng biết Hoàng thượng vì sao mà nổi nóng, hoàng huynh đăng cơ thời gian chưa đến một năm, căn cơ chưa ổn, một số đại thần ở các nơi liền chỉ tay năm ngón, mưa toan hòng khống chế hoàng huynh. Mặc dù hoàng huynh có bản lĩnh nhưng đụng phải bọn họ như vậy vướng tay vướng chân cũng không được.

Có điều hai huynh đệ bọn họ biết việc này gấp quá cũng không được,mà dáng vẻ càng thêm kiêu ngạo, tự cho mình là người có công của mấy vị quan lớn, nhất thời không có khả năng trừ khử đi, chỉ có thể chậm rãi thu thập chứng cứ đợi thời cơ. Cũng chính là Hoàng thượng bề ngoài tỏ vẻ phóng túng càng làm cho mấy người đó không kiêng nể gì.

Nhảy càng cao, ngã lại càng đau.

“Xin hoàng huynh bớt giận, bọn họ liên hợp lại như vậy không phải là hy vọng người có thể kìm chế hứng thú đi sao ? Người liền hy sinh một phen sắc đẹp nghe theo là được, chính là kết quả như thế nào bọn họ còn có thể can thiệp chắc?” Tề Hành Chi nghiêm mặt nói.

Hoàng thượng tuy là đối với lời này của đệ đệ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nghĩ lại lúc đó chẳng phải như thế sao? Nếu đem nữ nhân đưa vào hậu cung cũng chính là thiên gia, hắn yêu ái đối xử như thế nào còn đến phiên họ chỉ huy? Vả lại, làm như thế còn có thể để những con cáo già kia buông xuống cảnh giác, đợi bọn chúng lộ ra sơ hở cũng không phải là thời gian quá dài.

****

Hậu cung mấy ngày nay có thể nói là nghênh đón mùa xuân, Hoàng thượng liên tiếp sủng hạnh nhóm tân phi tần. Bên trong hậu cùng, phi tần nào còn chưa được Hoàng thượng thị tẩm cũng đều trông ngóng, không chừng một ngày Hoàng thượng liền gặp dịp mà đến ấy chứ.

Mặt khác, ở Kinh Hồng điện không khí lại khác hẳn, mọi người đều là đi đứng cư xử thật cẩn thận. Mặc dù là từ trước đến nay đều thận trọng để ý nhóm cung nữ, nhưng A Uyển đều nhận ra, mấy ngày nay nhóm cung nhân đều hành động rất kì quái.

Giả dụ mà nói, vốn là rất thích ở trước mặt nàng nói các tin tức lớn nhỏ ở trong cung, nhưng dạo gần đây lại không đến cùng nàng nói chuyện, ngay cả Thanh Sam kia bình thường thẳng thắn nhưng cũng đã nhiều ngày đến nói chuyện với nàng đều là bộ dạng dè dặt, cẩn thận từng li từng tí, thật là khác thường.

A Uyển đang luyện chữ, Thanh Sam thật cẩn thận đặt một chén trà thơm lên bàn, sau đó liền nhẹ nhàng muốn lui ra ngoài, nhưng mà động tác còn chưa kịp thực hiện, sau lưng đã vang lên tiếng của A Uyển: “Ngươi là muốn đi đây vậy?”

Thanh Sam trong lòng lộp bộp một cái, ô ô ô, Bạch Lộ tỷ tỷ đã nói gần đây ta cố gắng đừng đưa trà a!! Cái này là bị chủ tử bắt được đi =.=

Nhìn thấy Thanh Sam bộ dạng khúm núm quay người lại, dáng vẻ không dám nói lời nào, A Uyển mở miệng nói: “ Đây là sao? Chủ tử ta còn khỏe mạnh đây, liền như vậy vẻ mặt buồn như đưa đám làm chi?”

Thanh Sam tất nhiên là không dám nói lời nào, A Uyển lại nói tiếp: “ Đã nhiều ngày rồi ta cảm thây các ngươi đều có chút kì quá nha, rốt cuộc sao lại thế này?”

Thanh Sam rối rắm có hay không mở miệng nói chuyện, lại sợ chọc chủ tử mất hứng. Thanh Sam vốn là không thể dấu chuyện này ở trong lòng, bộ dạng rối rắm như vậy thật là hiếm thấy. A Uyển lại nói: “ Nói mau, không ta đem mọi người triệu tập lại hỏi là được.”

“Chủ tử, cũng không phải là có chuyện gì, chỉ là nô tỳ lo lắng tâm tình người không tốt cũng không dám ở trước mặt người nhiều lời, sợ người phiền lòng.”

Lời này của Thanh Sam làm A Uyển thực sự không hiểu, sao tâm tình nàng liền không tốt? Nàng không phải là nổi cáu, lại càng không có xử phạt cung nhân nào, sao lại nói nàng sinh khí giận chứ?

Nhịn không được, A Uyển nghiêng đầu: “ Sao ta liền tâm tình không tốt? Các ngươi làm sao lại nói thế?”

Thanh Sam giờ phút này tâm tình là muốn cùng Bạch Lộ tỷ tỷ nói, thật sự không nghĩ đến chủ tử trước mặt truy vấn. Nàng phải làm thế nào mở miệng đây? Thanh Sam tuy là ừ ừ không dám mở miệng nhưng trước mặt chủ tử cũng không khỏi không kiên trì nói: “Đây không phải là…… Hoàng thượng dạo gần đây không có đến Kinh Hồng điện sao? Chúng nô tỳ sợ chủ tử trong lòng khó chịu, nên cũng không dám chọc chủ tử.”

Ân? A Uyển vừa nghe đến cảm thấy kỳ lạ, sao Hoàng thượng không đến Kinh Hồng điện tâm tình nàng phải không tốt đâu? Hoàng thượng gần đây lần lượt thị tẩm các phi tần mới tới, A Uyển đâu phải là không biết đâu. Nhóm phi tần mới có đến hơn mười vị, đều là quý nữ của các trọng thần trong triều đình, nếu Hoàng thượng cứ sủng hạnh mãi một mình Ôn Uyển nàng, đem gạt nhóm quý nhân này đi thì trên triều các trọng thần kia có thể vui được sao?

Mà nếu Hoàng thượng chỉ sủng hạnh một mình nàng tới mấy tháng liền thì nàng chẳng phải mang danh “hồng nhan họa thủy” hay sao? Nói không chừng còn bị đem ra xử tử ấy chứ.

Hoàng thượng lần này sủng hạnh nàng, A Uyển cũng không hẳn thở phào nhẹ nhõm, cái gọi là ‘vật cực tất phản’ (vật tốt quá sẽ gây tác hại), trước A Uyển còn nghĩ tới, nếu Hoàng thượng vẫn liên tiếp lật bài tử của nàng, thì A Uyển sẽ giả bệnh nửa tháng. Suy cho cùng trước kia nàng đã chiếm Hoàng thượng lâu như thế, cứ như vậy đúng là muốn tìm đường chết. Nhưng không ngờ, A Uyển giả bộ bệnh lại thực sự bị bệnh đi, Hoàng thượng tuy là có đến xem qua vài lần nhưng chưa từng qua đêm.

Hoàng thượng hiện tại đi sủng hạnh các quý nhân khác cũng là hợp tình hợp lý, chính là bây giờ còn không có người giống như A Uyển, chiếm sủng những chín ngày liên tiếp, thoạt nhìn chung quy vẫn kém A Uyển. Mặc dù gần đây Hoàng thượng không có tới Kinh Hồng điện nhưng A Uyển vẫn không cần phải lo lắng.

“Thanh Sam, ngươi liền đi thông báo với mọi người, chủ tử ta tâm tình rất tốt, bảo bọn họ làm tốt phận sự là được. Hoàng thượng đến ta liền chờ, Hoàng thượng không đến ta cũng có thể sống tốt, không cần lo lắng chuyện đó. Chỉ cần đối với chủ tử ta toàn lực trung thành là được.” A Uyển chậm rãi mở miệng nói, những lời này vốn không nên nói, nhưng A Uyển cảm thấy nhóm cung nhân không ngừng phỏng đoán tâm tư nàng, làm việc dễ xảy ra sơ suất, nghĩ đến vẫn là báo một phen cho thỏa đáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.