Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 110: Thông suốt




Kiến Chương cung.

Hôm nay Kiến Chương cung trống rỗng, tuy rằng gia cụ (vật dụng trong nhà) quý giá vẫn còn, bày biện vẫn tinh xảo, nhưng lại không có chút hơi người nào, cung nhân phục vụ cũng đã bị đuổi đi, mặc dù bây giờ là buổi tối nhưng vì không có người châm đèn nên Kiến Chương cung tối om, chỉ có ánh trăng nhu hòa chiếu vào, làm cho cảnh săc càng thê lương vắng vẻ.

Hiền phi ngồi xuất thần ở chủ vị, khó khăn lắm mới có được thời điểm nàng tỉnh táo, thông minh như nàng tự phụ như nàng, đợi nhiều năm như vậy, rốt cục phải đi đến mức này, ngày mai bị trục xuất khỏi cung đến từ đường, nói vậy, nhưng cũng không về được, bất quá ngẫm lại thế nhưng cũng đáng để ăn mừng, rốt cục cũng có ngày có thể thoát khỏi lồng giam này.

Cửa điện hé mở một chút, cung nhân đi trước cầm đèn chiếu sáng, làm cho Hiền phi đang ngồi trong tối có chút chói mắt, người bước vào sau đó càng làm cho Hiền phi thấy vô cùng chướng mắt.

“Thế nào, đến đây để cười nhạo ta?” Đối diện với thần sắc tràn đầy của người này, trong bóng tối, Hiền phi cũng có thể tưởng tượng được nàng ta đang dương dương đắc ý, tốt xấu gì cũng đã đấu nhiều năm như vậy không phải sao?

Hoàng hậu cũng khẽ cười một tiếng, “Khó có được lúc Hiền phi của chúng ta tỉnh táo nha, không sai, Bổn cung đến để chế giễu ngươi. Tưởng Linh Lung, lúc ngươi còn ở khuê phòng người người đều nói ngươi là tiểu thư của thanh quý thế gia Tưởng học sĩ phủ, người cũng như tên, thiên tư thông minh sắc sảo là nhân vật đặc biệt, cuối cùng, cũng thua trong tay Bổn cung mà thôi.” Uất khí nhiều năm trong lòng Hoàng hậu lúc này mới tiêu tan, đấu nhiều năm như vậy, trong quá trình thắng thua đều không quan trọng, quan trọng là người thắng sau cùng chính là nàng.

Thần trí Hiền phi thanh tỉnh, khí chất cao ngạo thanh cao đã trở lại, “A, từ lúc tổ phụ của ta và ngươi đồng lứa thì chúng ta đã nhất định phải đấu đến ngươi chết ta sống rồi, đầu nhiều năm như vậy, ta cũng muốn chỉ điểm cho ngươi một câu, về chuyện ngươi cân nhắc Tử Lộ thật sự là thiển cận.”

Hoàng hậu cho rằng lúc này Hiền phi chỉ là cường cung mạt nỏ, cậy mạnh mà nói thôi, “Đã là như thế, ngươi cũng không hơn ta? Hiện tại nói thế nào đi nữa, ngươi cũng là bại tướng trong tay Bổn cung mà thôi.”

Lời này của Hoàng hậu thật ra làm cho Hiền phi cười thành tiếng, “Hoàng hậu nương nương có hơi tự xem trọng mình rồi, ngươi nghĩ rằng ta thật sự không biết ngươi cho ta uống thuốc tuyệt dục (thuốc làm vô sinh) sao? Mà cũng không phải một mình ngươi, sao ngươi không thắc mắc tại sao ngươi vẫn không có hài tử? Đương nhiên, một phần cũng là Hoàng thượng không muốn phát sinh quan hệ với ngươi, bất quá, nếu ta nói là, cho dù Hoàng thượng mỗi ngày đều động vào ngươi quan hệ với ngươi, đời này không nghi ngờ gì nữa ngươi không có thai được đâu.”

Nghe vậy, thần sắc đắc ý trên mặt Hoàng hậu bỗng biến mất, “Ngươi có ý gì!” Trong lòng đã đoán được hơn phân nửa ý của Hiền phi, nhưng trong lòng Hoàng hậu vẫn không chấp nhận đáp án này.

Hiền phi đổi tư thế tựa vào ghế, không còn đoan trang quy củ như ngày xưa nữa, lại có tư thái khác, cười yếu ớt, “Ta nói thế còn chưa đủ rõ ràng sao? Chu Bán Hạ ngươi biết dùng thủ đoạn đó, lẽ nào ta không biết? ‘Ân sâu’, loại thuốc này không những làm cho nữ tử tuyệt dục, mà còn có thể làm cho thai nhi trong bụng hút hết máu huyết trong cơ thể người mẹ, cuối cùng thì một xác hai mạng, ngươi cũng thật may mắn lúc ta hạ thủ ngươi lại không có thai.”

Hoàng hậu ổn định tâm thần, tuy bị lời nói của Hiền phi đả kích không nhỏ, nhưng cũng không thể ở trước mặt địch nhân mà tỏ ra yếu kém được, “Thì tính sao, không sinh được thì ta tìm con để nuôi, nhưng thật ra ngươi đó, ở nhà còn nhiều người có đủ thủ đoạn để chơi đùa với ngươi, tỷ muội nhiều, Bổn cung chắc chắn sẽ tìm người chiếu cố ngươi.”

Nghe vậy, thần sắc Hiền phi vẫn nhàn nhạt như cũ, cũng không hoảng hốt, nghe được những lời này của Hoàng hậu cũng cười thành tiếng, “Ngươi cũng nói Tưởng Linh Lung ta làm người như thế, đã biết có kẻ tính toán sau lưng, ta còn ngu ngu ngốc ngốc tiến vào tròng của ngươi, ngươi đoán xem tại sao lại thế? Ngươi sao lại nghĩ ta không có chuẩn bị trước chứ? Được rồi, tốt xấu gì ngươi cũng là Hoàng hậu, muội muội ngốc của ngươi tiến cung tuy được ngươi giúp đỡ, mà ngươi càng phải chiếu cố nhiều hơn nữa phải không?”

Siết chặt tay, Hoàng hậu cắn răng nói, “Ngươi làm cái gì!”

Hiền phi cũng đứng lên, ưu nhã như trước, “Bây giờ đi xem còn kịp đó, Hoàng hậu nương nương.” Hai tiếng Hoàng hậu được nhấn mạnh, mà Hoàng hậu thật sự không dám xem thường, đấu tranh nhiều năm như vậy, Tưởng Linh Lung này luôn chống đối nàng, tuyệt đối không phải là đang hù dọa người khác.

Chờ Hoàng hậu kìm chế lại, rời khỏi Kiến Chương cung, trên mặt Hiền phi xuất hiện ý cười khó hiểu, Hoàng hậu cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà không biết thôi, cũng không biết nàng còn có thể ngồi vững trên hậu vị đó bao lâu a?

Linh Lung, nếu không phải hôm nay Hoàng hậu gọi như thế, Tưởng Linh Lung nàng thực sự đã quên, thừa nhận chính mình cũng từng như vậy, nhưng chỉ có nhìn thấu mọi chuyện, mới sống mệt mỏi như vậy thôi, nhìn thấu kẻ khác, còn phải mỗi lần hành sự phải để lại sơ hở, cũng rất hao tâm hao lực đó.

Từ lúc mình vào phủ Hoàng tử cho đến lúc vào cung, mỗi khi hành sự đều để lại điểm sơ hở cho Hoàng thượng, thỉnh thoảng còn làm theo ý của Hoàng thượng, không ngừng đấu với Hoàng hậu, tốt nhất là làm cho Hoàng thượng thấy mình với Hoàng hậu đấu đến ngươi chết ta sống.

Lúc vào cung bản thân hành sự không trơn tru cũng không cẩn thận, nên Tưởng gia đã mất lòng tin, nào ai biết được, là bản thân đã thông suốt mọi chuyện, hành sự như vậy, mới là biện pháp bảo toàn chính mình tốt nhất.

Mặc dù biết được Hoàng hậu hạ tuyệt dục dược với mình, còn dứt khoát uống, dù sao thì sau lưng nàng còn có Tưởng gia, Hoàng thượng sẽ không muốn thấy hài tử này, nếu đã không được chờ mong, thì cần gì phải đặt hy vọng chứ?

Chỉ là hạ độc Hoàng hậu cũng không riêng mình, nhiều lắm, mình biết nhưng lại không ngăn cản, dù sao thì cũng sẽ chết người, bây giờ đem chuyện này nói ra coi như là vì tình nghĩa bao nhiêu năm mà thôi, bất quá theo tình hình của Thừa Ân hầu phủ, Hoàng thượng cũng sẽ không dễ dàng để cho Hoàng hậu có thai.

Đã biết một đời sẽ như vậy, chỉ cầu có thế trước khi chết dùng tài cán của bản thân giúp cho Tưởng gia thoát thân, không cầu Tưởng gia vinh hoa phú quý như trước, chỉ cầu có thể giữ được mạng là tốt rồi.

Nếu là thật sự có thể như thế, chỉ mong…

(Lei: từ đầu tới cuối đối với Hiền phi không có thiện cảm cũng không có ác cảm, từ lúc bắt đầu edit, đối với Lei, nhân vật Hiền phi này giống như là trung lập, ngoài việc đấu đá với Hoàng hậu thì với những người khác Hiền phi cũng không quá đáng. Nhưng mà đến đoạn này chỉ thấy thương Hiền phi, dù nàng thông minh nhưng chọn cho bản thân kết cục như vậy thì đáng thương và đáng tiếc quá!)

***

Ngày thứ hai, tin tức Kiến Chương cung Hiền phi nương nương chết vì bệnh được truyền ra, Hoàng thượng nghe được tin tức này thì ngây ra một lúc, dù sao cũng là lão nhân theo bên người mà, phải làm hậu táng mới đúng, mặc dù Hiền phi đả thương hoàng tự, nếu không xử lý, sẽ không công bằng hợp lý, Hoàng thượng mới hạ chỉ hạ táng Hiền phi theo quý tần chi lễ.

Phe phái Tưởng gia cũng biết chuyện Hiền phi đã làm, rút kinh nghiệm xương máu, trừ tộc nhân họ ngoại, những người khác của Tưởng gia làm quan trên triều đều rời khỏi triều đình, Tưởng gia làm vậy có thể nói là vào chỗ chết để hồi sinh, Hoàng thượng muốn động vào Tưởng gia bọn họ không phải là chuyện bí mật gì, chẳng qua là do thời cơ chưa đến nên chưa động thủ mà thôi, so với ngồi chờ chết, lấy lùi làm tiến vẫn hơn.

Đây cũng là dự định của Hiền phi nương nương lúc sinh thời, đã biết mình vừa chết thì Tưởng gia sẽ có cớ để rút khỏi triều đình, như vậy cũng có thể bảo toàn tộc nhân, Tưởng gia làm thế, cũng không uổng công Hiền phi đã khổ tâm.

A Uyển thế nhưng lại thổn thức không ngớt, Hiền phi không phải là chết vì bệnh, nói như vậy chẳng qua là cho dễ nghe mà thôi, trên thực tế, Hiền phi là uống thuốc độc tự sát, A Uyển còn đang suy đoán có phải Hiền phi sợ tội tự sát hay không? Mà Hoàng thượng đã nói qua, Hiền phi chưa đến tuổi cập kê thì đã nổi danh bên ngoài là người mưu trí không thua nam nhi.

A Uyển cũng kinh ngã, Hiền phi vào phủ Hoàng tử thì mình còn nhỏ, chẳng phải là vì nổi danh, nhưng sao khi vào cung, Hiền phi lại gây phiền phức với nàng vài lần, A Uyển còn không cảm thấy Hiền phi mưu kế thâm sâu ở đâu cả, chẳng lẽ đều là cố ý làm vậy?

Hoàng thượng cười, sau khi Hiền phi vào phủ, làm chuyện gì cũng để lộ sơ hở, mà những điều đó lại luôn đúng ý Hoàng thượng, có thể làm được như vậy, sao lại có thể ngu ngốc chứ?

A Uyển nhất thời hiểu rõ, mẫu tộc của Hiền phi gần đây trong triều đình có hành động, nói vậy là Hiền phi tự nguyện để bị gài bẫy mà thôi.

Hoàng thượng gật đầu, Tả tường đã loại trừ, mà Tưởng gia cùng mấy người trong gia tộc cũng đã bị áp chế, yếu đi rất nhiều, nói vậy Tưởng gia cũng đã cảm thấy được nguy cơ, khổ nổi không có cách nào dứt ra được, mượn cớ Hiền phi mưu hại hoàng tự, có thể làm cho trên dưới Tưởng gia có thể an toàn thoát thân, Hiền phi chêt chính là vì muốn bảo toàn Tưởng gia, thế nào cũng không thua thiệt.

Nhưng A Uyển cũng nghi ngờ, Hiền phi tướng mạo thanh lệ như tranh vẽ, phảng phất như tiên nữ bước ra từ trong tranh, xuất thân tốt, lại lợi hại, Hoàng thượng sao lại không thích nhỉ? Thường ngày cũng không thấy Hoàng thượng xem trọng nàng.

Hoàng thượng xoa đầu A Uyển, cười nói, “Đối với trẫm mà nói, nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh như vậy chỉ thích hợp làm thuộc hạ, không phải làm nữ nhân của trẫm.”

A Uyển không nói, đây là đang ám chỉ mình tương đối ngốc đó sao? Bất quá A Uyển vẫn cảm thấy tiếc hận, “Tuệ cực tất thương” (thông minh quá bị thông minh hại) hay như vậy thôi, so với người ngoài luôn nhìn rõ hơn, trên người gánh vác cũng nhiều trọng trách hơn, sống như thế so với người khác cũng mệt mỏi hơn, coi như là Hiền phi thông minh khéo léo hơn người cũng không tránh được kết cục đó.

Còn đã biết là người bình thường, không cần nhìn xa hay nhìn rõ, muốn sống thế nào thì cũng dễ dàng hơn, nếu như mình mỗi ngày phải sống như Hiền phi, phải cố tình tạo sơ hở, chắc là sẽ giảm thọ không ít đó.

Nghĩ như vậy, A Uyển vuốt ve cái bụng hơi tròn nhưng vẫn chưa lộ rõ, cũng không cầu hài nhi trong bụng thông tuệ hơn người, chỉ cầu mỗi ngày đều thuận lợi trôi qua, suy nghĩ, A Uyển không khỏi cười rộ lên, hài tử còn chưa sinh ra, mình đã nghĩ xa như vậy.

Hoàng thượng thấy A Uyển im lặng lâu, lúc này mới nhìn A Uyển, phát hiện nàng đang ngả người trên tú tháp, vỗ về bụng ôn nhu cười, cười như vậy trước đây chưa từng có, quả nhiên là sau khi mang thai, tiểu cô nương sẽ trở thành phụ nữ.

“Cười ngây ngốc cái gì?”

Nghe âm thanh vang lên bên tai, A Uyển mới hồi phục thần trí, “Người ta là muốn, cầu cho thai nhi trong bụng kiện kiện khang khang (khỏe mạnh) lớn lên thì tốt rồi, không cần quá thông minh, như vậy sẽ sống rất mệt mỏi, nhưng bây giờ mới có mấy tháng đâu, thần thiếp có phải nghĩ quá sớm không?”

Tề Diễn Chi ôn nhu nhìn vật nhỏ, có lẽ hiện tại người nói là tiểu nữ nhân, cũng không nói gì, nếu là bé trai, con trai hoàng gia nếu không thông minh, không cần nói sống không mệt mỏi, căn bản là không sống nổi, nếu là con gái, ngốc cũng không có quan hệ gì, dù sao cũng có mình làm chỗ dựa, không cần sợ cái gì cả.

Chỉ là những lời này Hoàng thượng không nói với A Uyển, lúc này che chở cho nàng dưỡng thai thật tốt, bình an sinh đứa bé ra mới là quan trọng nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.