Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 109: Hiền phi




Tiệc đầy tuổi của Nhị hoàng tử và Nhị công chúa quy mô lớn hơn của Đại hoàng tử, mà đây cũng là đại sự đầu tiên do Hoàng hậu chủ trì khi lấy lại cung quyền, không giống như lần trước mọi chuyện đều giao cho Lâm chiêu nghi, lần này Hoàng hậu rất để tâm chuyện tiệc đầy tuổi của Nhị hoàng tử và Nhị công chúa.

Tiệc tròn tuổi được tổ chức ở Đường Ninh cung của Trầm phi, A Uyển vừa bước vào trong điện thì không ít ánh mắt đều tập trung vào cái bụng còn bằng phẳng của A Uyển, tuy là tâm tư khác nhau, chỉ là A Uyển cũng biết, ngóng trông thai nhi của nàng có vấn đề, sảy thai mà thôi.

Hoàng thượng vốn không đồng ý để A Uyển đến đây, bất quá Trầm phi gần sinh cũng đã có mặt, vật nhỏ nói không tới sẽ bị người khác chê cười, không lay chuyển được A Uyển, Hoàng thượng không thể làm gì hơn là chấp nhận, thấy Lữ má má luôn ở bên cạnh A Uyển một tấc không rời thì Hoàng thượng cũng yên tâm rất nhiều.

A Uyển đang có thai, mặc dù bụng vẫn chưa to, nhưng các mệnh phụ cũng không dám đến nói chuyện nhiều với A Uyển, nhiều nhất thì cũng chỉ thỉnh an rồi đi khỏi, các phi tần đến cũng khá đầy đủ, mà ít nhiều cũng có đố kị A Uyển là phụ nữ có thai, đứa bé trong bụng lại được Hoàng thượng và thái hậu coi trọng, nào dám đến bắt chuyện với A Uyển, sợ vị này mệt mỏi, nên A Uyển có thể rất yên tĩnh.

Bất quá, thanh tĩnh chỉ được một lúc, Trầm phi vừa đến thì mọi thứ tan thành mây khói, Trầm phi hôm nay mặt mày hớn hở, sải bước nhanh chóng đến bên cạnh mình, tác phong cũng không vì đang mang thai mà trở nên chậm chạp, Trầm phi ngồi xuống bên cạnh mình, nói nói cười cười vui vẻ với mình, người ngoài nếu như không biết còn tưởng quan hệ của các nàng rất tốt.

A Uyển tự tiếu phi tiều nhìn Trầm phi, Trầm phi này cũng không phải người hiền lành mà, cũng không biết là những lời đồn đãi về mình trước kia, Trầm phi đến tột cùng là đã bỏ bao nhiêu công sức.

Hôm nay là ngày lành của Nhị hoàng tử và Nhị công chúa, mà Nhị hoàng tử được ghi tạc dưới danh nghĩa của Trầm phi, A Uyển cũng không cần ở trường hợp này mà làm mất mặt Trầm phi, nên lúc Trầm phi nói chuyện với mình, A Uyển chỉ cười yếu ớt đáp lại vài câu đơn giản, chỉ là Trầm phi nhìn thấy Lữ má má ở cạnh A Uyển thì giọng nói ít nhiều cũng mang theo vị chua.

“Tỷ tỷ hoài thai so với muội muội sớm hơn, so ra cũng nhiều kinh nghiệm hơn muội, nếu có gì không rõ thì có thể sai người đến hỏi tỷ tỷ.” Dứt lời, phảng phất như là mới nhìn thấy Lữ má má, Trầm phi che miệng cười nói, “Ai nha, tỷ tỷ quên mất, thái hậu nương nương ban Lữ má má chiếu cố cho ngươi, Lữ má má tất nhiên so với tỷ tỷ thì kinh nghiệm nhiều hơn rồi, muội muội thật sự là có phúc khí nha.” (Lei: Trầm phi à, đời không trả cát-xê đâu đừng diễn nữa em! ___Trầm Phi: đời không trả cát-xê nhưng vì đam mê nên Trầm vẫn diễn!!! ~ ~)

Tuy Trầm phi ở trước mặt A Uyển luôn có biểu hiện ôn hòa thân thiết, nhưng dù sao từ nhỏ đã được người nhà nuông chiều, thân phận so với A Uyển cao hơn không phải chỉ một chút, từ lúc vào cung thì luôn bị A Uyển đè ở phía dưới, ngay cả ôm hài tử, thái hậu nương nương cũng chỉ phái má má đến quan tâm một chút mà thôi, mà Uyển phi vừa có thai, thái hậu đã ban cho Lữ má má chăm sóc, đãi ngộ khác biệt rõ ràng như vậy, làm cho Trầm phi luôn giữ hình tượng ôn hòa không nhịn được mà trong lòng thấy có vị chua.

Không ra vẻ khoe khoang, A Uyển cũng không chối từ, nhàn nhạt đáp, “Được thái hậu nương nương yêu thích” thì không nói nữa.

Hai người đối thoại, giờ lành đã đến, Nhị hoàng tử và Nhị công chúa còn ở trong nội điện được nhũ mẫu chiếu cố, Trầm phi là dưỡng mẫu của Nhị hoàng tử, không tránh được muốn đến nội điện bế Nhị hoàng tử ra ngoài cử hành đại lễ.

Thế nhưng chuyến đi này của Trầm phi, đã qua giờ lành vẫn chưa trở lại, mọi người tuy hiếu kì nhưng cũng không dám xì xào bàn tán, dù sao Hoàng thượng và Hoàng hậu vẫn đang ngồi ở chủ vị, chỉ chốc lát sau, có tiểu thái giám đến, nói nhỏ vài tai Lý Đắc Nhàn vài câu thì lui xuống, trong mắt Lý Đắc Nhàn lộ vẻ kinh ngạc, nhưng nét mặt vẫn không đổi, sau khi truyền lời vào với Hoàng thượng, được phân phó, mới nói với mọi người, “Hiện tượng thiên văn thay đổi, khâm thiên giám đã giúp Nhị hoàng tử và Nhị công chúa chọn lại giờ lành, đại lễ sẽ dời lại một canh giờ.”

Loại giờ lành này, đã định ra rồi sao có thể dễ dàng thay đổi chứ nếu không người ta gọi nó là giờ lành để làm gì? Mọi người cũng đoán được có chuyện xảy ra ở nội điện, nhưng dù sao đây cũng là tư mật hoàng gia, ai cũng không dám lắm mồm, chỉ có thể sự suy đoán trong lòng, Hoàng thượng còn có vẻ không vui.

Hoàng thượng cùng Hoàng hậu vội vã đứng dậy đến nội điện, có thể thấy được sự tình không đơn giản, A Uyển vẫn ngồi yên bất động, cũng không quan tâm đến chuyện ở nội điện, liếc nhìn về phía Đức phi, mà ánh măt của Đức phi đang dán chặt vào Hoàng thượng và Hoàng hậu, cũng không có mệnh lệnh của Hoàng thượng, mặc dù Đức phi nóng lòng cũng không thể động.

Ước chừng một canh giờ sau, Hoàng thượng và Hoàng hậu mới quay lại, ôm Nhị hoàng tử không phải là Trầm phi mà là Hoàng hậu nương nương, Trầm phi cũng không có trở ra, Hoàng hậu cười nói, “Trầm phi có thai không thích hợp để lao lực, Bổn cung đã cho nàng nghỉ ngơi rồi.”

Mà Diệp quý tần tuy là ôm Nhị công chúa, nhưng mắt hồng hồng, đã có phấn trang điểm nhưng thần sắc cũng không tự nhiên, có thể thấy được là vừa mới khóc lớn.

Mặc dù là nội điện xảy ra chuyện lớn, nhưng đại lễ tròn tuổi của hoàng tử cũng phải cử hành, không giống như Nhị hoàng tử luôn hiếu động, Nhị công chúa lại mệt mỏi tựa vào ghế mềm, cũng không động đậy, trời đã vào hạ lại bị nhiều lớp quần áo vây chặt, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, trong mắt còn có lệ, tựa hồ như sẽ lập tức há mồm gào khóc.

Các đại lễ được tiến hành như nhau, chỉ là lúc chọn đồ vật đoán tương lai, Nhị hoàng tử cùng Nhị công chúa cùng được thả lên bàn, bé trai bé gái nhìn nhau một lúc, mà Nhị hoàng tử sau khi cầm chặt một thanh tiểu mộc kiếm thì ngồi đó nghịch chuôi kiếm, còn tiểu muội muội thì nắm được một hộp son phấn nhỏ, cũng không động nữa mà bắt đầu mở ra thưởng thức, chọc cười không ít người.

Nhị công chúa sau khi được Diệp quý tần dạy dỗ một trận, muốn mình chọn châm tuyến (kim chỉ đồ thêu), chỉ bất động, ngơ ngác, như là không biết phải làm sao.

Thấy thế, lễ quan vội nói cát tường, nhưng mà chỉ nói Nhị hoàng tử sau này sẽ ham mê võ học, trở thành thiếu niên anh hùng các loại, còn chuyện son phấn đã tự động bị bỏ qua, cũng khen Nhị công chúa sau này sẽ ôn lương hiền thục.

Tặng lễ vật xong, bọn trẻ được nhũ mẫu ôm xuống, A Uyển thấy Diệp quý tần nhìn chằm chằm vào Nhị công chúa, nước mắt cũng muốn rơi xuống, bị Hoàng hậu hung hăng trừng mắt một cái mới thu hồi nhãn thần.

Chuyện xảy ra ở tiệc sinh nhật nhất định là không nhỏ, mọi người đều biết rõ cũng không bới móc, nét mặt vui sướng như trước, A Uyển vẫn ngồi bất động tại chỗ, trà bánh trên bàn cũng không động vào, thỉnh thoảng chỉ ăn trái cây do Lữ má má mang theo mà thôi.

Cho đến khi về đến Chiêu Dương cung, A Uyển mới bỏ xuống trạng thái phòng ngự, ngồi như vậy mất canh giờ cũng không khỏi mệt nhọc, mấy người Thanh Sam Bạch Lộ xoa bóp cho A Uyển dưới sự chỉ đạo của Lữ má má.

Chuyện thám thính tin tức chuyện đó, tất nhiên là do Lý Phúc Mãn làm, chỉ là bên Đường Ninh cung hôm nay một chút tiếng gió thổi cũng không nghe được, chỉ biết được Hoàng hậu và Hoàng thượng vẫn ở Đường Ninh cung, dưỡng mẫu của Nhị công chúa Diệp quý tần cũng ở đó, mà cụ thể là chuyện gì đã xảy ra thì không biết được.

A Uyển cũng không bảo Lý Phúc Mãn đi nghe ngóng nữa, thám thính nữa không khỏi người bên ngoài lại nói là mình có tật giật mình.

Đến tối, Hoàng thượng cũng không có đến Chiêu Dương cung, chỉ phái Lý Đắc Nhàn đến truyền lời, nói là Hoàng thượng còn ở bên kia xử lý chuyện đó, hôm nay không thể đến được, A Uyển gật đầu, để cho Lý Phúc Mãn trở về phục mệnh, cũng không hỏi Lý Đắc Nhàn hôm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Tuy là không hỏi, nhưng trong lòng A Uyển cũng có thể đoán được, có thể để cho Hoàng thượng xử lý trắng đêm, sẽ là chuyện nhỏ sao? Liên hệ với thần sắc kì lạ của Diệp quý tần hôm nay, có thể thấy được chuyện này liên quan đến Nhị công chúa.

Ngày thứ hai, thánh chỉ xuống phế Du vinh hoa làm thứ nhân, ban cho một chén rượu độc làm cho cả hậu cung bất ngờ, mà Du vinh hoa là mẹ đẻ của Nhị công chúa, hôm qua là tiệc tròn tuổi của Nhị công chúa, hôm nay đã ban cho mẹ đẻ cái chết, sao có thể không làm cho người khác sợ hãi?

Thánh chỉ chỉ nói là Du vinh hoa tâm tư ác độc, mưu hại hoàng tự, được ban chết đã là xử đúng tội rồi, còn về chuyện gì đã xảy ra ở Đường Ninh cung ngày hôm qua cụ thể là như thế nào thì một chút tin tức cũng không có, lòng hiếu kì không chỉ hại chết mèo, còn có người, nếu đây là bí ẩn trong cung, tất nhiên sẽ không có ai truy cứu nguyên nhân hay hỏi thăm.

Đến giờ, Hoàng thượng lại đúng hẹn đến Chiêu Dương cung dùng bữa tối với A Uyển, lúc này A Uyển còn chưa bị hài tử hành hạ nên ăn uống vẫn rất tốt, thịt cá hay cháo trắng ăn sáng cũng không cự tuyệt, đều ăn rất nhanh làm cho Hoàng thượng hiểu lầm là A Uyển bị ngược đãi đã lâu không được ăn no.

Lúc A Uyển muốn ăn thêm chén nữa, rốt cuộc cũng thấy thần sắc kì lạ của Hoàng thượng, ngượng ngùng cười cười, “Thần thiếp rất đói, ăn thế nào cũng không thấy no.”

Hoàng thượng trợn to hai mắt, không hài lòng nhìn cung nhân, ý tứ là: Chủ tử có thai còn không cho chủ tử ăn no, muốn phản sao!

Lữ má má đứng bên cạnh thấy thế mới giải thích, “Hoàng thượng, phụ nữ sau khi có thai thì không thể ăn uống qua nhiều, bây giờ nương nương ăn ít cơm nhưng nhiều bữa, phải ăn bảy tám bữa mới đủ, nương nương lần đầu mang thai, nếu ăn quá nhiều đồ bổ, lúc sinh sẽ vất vả, lát nữa nương nương còn có buổi khuya, sẽ không đói.”

Hoàng thượng đối với phản ứng của người mang thai không có hiểu biết nhiều, trước đây mấy người mang thai hoàng tử hoàng nữ Hoàng thượng nhiều nhất cũng chỉ nhìn qua một chút mà thôi, có dùng bữa cùng thì cũng không có phi tần nào hào phóng như A Uyển, nên lúc này A Uyển mang thai, Hoàng thượng không có chút kiến thức nào.

Lấy chén kiểu trong tay A Uyển, Hoàng thượng đặt chén thuốc bổ vào nói, “Lữ má má hầu hạ mẫu hậu đã lâu, những điều người nói nàng nên nghe theo, uống thuốc đi.”

Đã vậy, A Uyển cũng không ăn nữa, nhìn thức ăn trên bàn, đã bị mình càn quét hơn nửa, sau khi ăn xong, A Uyển được Hoàng thượng đưa đi dạo, tản bộ một chút cho tiêu thực, ngày mùa hè trời luôn lâu tối, lúc này sắc trời là những màu ấm, A Uyển hỏi Hoàng thượng chuyện xảy ra ở Đường Ninh cung ngày đó.

Hoàng thượng hơi nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng kể cho A Uyển chuyện ngày ấy.

Ngày đó, Nhị công chúa và Nhị hoàng tử đều ở nội điện được nhũ mẫu chăm sóc, giờ lành sắp đến, Diệp quý tần cùng Trầm phi mới vào nội điện bế bọn nhỏ ra, ai biết được vừa vào nội điện, lại thấy Hiền phi đang muốn cào Nhị công chúa, mấy người nhũ mẫu xung quanh cũng bị đẩy ngã trên đất.

Trầm phi thấy thế không khỏi kinh hô một tiếng, Diệp quý tân cũng khinh sợ nhưng đã bước lên ngăn Hiền phi lại, đến đó thì Hiền phi đã cào một đường trên cổ Nhị công chúa, Diệp quý tần che chở cho Nhị công chúa cũng bị vạ lây, Hiền phi còn muốn xông đến giữ Hiền phi lại thì thái giám mới đến áp chế Hiền phi.

Như vậy, Trầm phi bị kinh hách, động thai.

A Uyển nghe đến đó, trong lòng thầm nghĩ, nàng ở yến hội không gặp Hiền phi, còn tưởng rằng Hiền phi vẫn còn chưa đến, thì ra là đã chạy đến nội điện, cũng không khỏi hiếu kì, “Hiền phi sao lại cào Nhị công chúa chứ?” không oán không thù, Nhị công chúa đối với Hiền phi cũng không có uy hiếp gì, Hiền phi sao lại động thủ với Nhị công chúa, hơn nữa lại chọn phương pháp ngu như vậy.

Hoàng thượng giải thích, hết thảy đều có liên hệ với Du thứ nhân, Du thứ nhân lúc trước có quan hệ tốt với Đường tỷ cũng là thị thiếp bên trong phủ của hoàng tử, khuôn mặt dáng dấp tốt tính tình ôn nhu, Hoàng thượng lúc trước có hay đến chỗ nàng, lúc có thai bị Hiền phi phát hiện đã âm thầm kê đơn làm cho xảy thai, Du thứ nhân mới báo thù Hiền phi, nên lúc đó mới xảy ra một loại chuyện như vậy.

Dư thứ nhân có thủ đoạn, thần chí Hiền phi đã sớm mơ hồ, có đôi khi không biết bản thân đang làm gì, tuy là bên ngoài xử lý Du thứ nhân, nhưng Hiền phi từ lâu cũng đã có bệnh, ngày mai sẽ bí mật đưa đến miếu, chỉ là ngại thể diện của hoàng gia nên không thể truyền ra ngoài, cũng giống như chuyện xảy ra ở tiệc tròn tuổi của Nhị công chúa, đều liên quan đến mặt mũi của hoàng gia.

Trong lòng A Uyển lại có suy nghĩ khác, Hiền phi sao lại có thể vào nội điện Đường Ninh cung mà hành hung như vậy? Những kẻ canh gác lúc đó đâu? Du thứ nhân bất quá chỉ là một vinh hoa, sao có thể có khả năng làm cho Hiền phi trở nên như vậy? Không khỏi có người phía sau trợ lực.

Chỉ là người này….

Hoàng thượng tựa như biết A Uyển đang suy nghĩ cái gì, cầm tay A Uyển, tay còn lại vuốt ve bụng vẫn chưa to của A Uyển, an ủi, “Sự tình đã thành như vậy, nàng cũng đừng nghĩ đến, có trẫm lo mọi chuyện, nàng chỉ cần dưỡng thai cho tốt là được rồi.”

Ngước mắt nhìn Hoàng thượng có vẻ đã lo liệu trước mọi việc, A Uyển an tâm, Hoàng thượng rất rõ ràng những việc đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.