Là Tôi Đã Giết Cô Ấy

Chương 30: Chương 30




“Dương Nguyệt Thấm giống như giấc mơ của tôi vậy, cô ấy bảo muốn dùng bút vẽ để miêu tả thế giới này, còn tôi thì muốn dùng bước chân để đi đo đạc thế giới, chờ đến tương lai, khi chúng tôi đều thi đậu đại học, chúng tôi sẽ cùng nhau đến nhiều nơi khác nữa, đúng vậy, chúng tôi đã từng giao hẹn với nhau như thế.”

“Hai ngày này được nghỉ về nhà, bố tôi bảo tôi đừng học nữa mà hãy ra ngoài đi làm, con nhà người ta ra ngoài đi làm hàng tháng cũng đã gửi về nhà được vài trăm đồng, còn tôi thì tháng nào cũng tiêu tốn hết mấy trăm đồng.

Tôi không đồng ý, ông ấy tức giận đánh cho tôi một trận.

Haiz, quá lắm thì sau này tiết kiệm thêm một chút, bớt chi tiêu một chút là được rồi.”

“Dường như Dương Nguyệt Thấm nhìn ra được nhà tôi túng thiếu, gần đây cô ấy tìm ra đủ loại lý do để chia phần thịt của cô ấy cho tôi ăn, có thể cô ấy không nhận ra, thật ra cô ấy là một người cực kỳ thiện lương, nhất định tôi sẽ bảo vệ cho cô ấy đàng hoàng, không để cô ấy bị ức hiếp nữa.”

“Kỳ nghỉ này thật sự rất dài, ngày nào tôi cũng bị bố tôi nhắc tới, hỏi tôi khi nào thì nghỉ học, trong nhà, ngoại trừ tôi còn có em trai tôi cũng đang đi học, mẹ lại đang bệnh, áp lực rất lớn, nhưng mà, tôi thật lòng rất muốn học tiếp, bất kể là khó khăn lớn đến chừng nào.”

“Bố tôi đã đến trường học, tôi biết ngay là sẽ có ngày này, ông ấy nhốt tôi trong phòng không cho tôi ra ngoài, nói là chỉ cần tôi chạy đến trường học là sẽ đánh gãy chân tôi.

Haiz, nói sao thì tôi cũng sẽ tìm cơ hội quay về… không biết Dương Nguyệt Thấm ở trường học ra sao rồi, không có tôi ở đó, chắc chắn Chu Mộng Ni lại ăn hiếp cô ấy, mong là cô ấy kiên cường một chút.”

“Bố tôi ở ngoài cửa lén lút nói với mẹ tôi rằng, chỉ cần nhốt tôi ở nhà một tháng, tôi không theo kịp thì sẽ không muốn học hành nữa, ông ấy không biết ngày nào tôi cũng học, tôi cứ muốn học đấy, tôi muốn được lên đại học.”

“Ông ấy tịch thu sách của tôi rồi, tôi đã chẳng còn sức lực chống cự nữa.

Không có tiền thì sao chứ? Không có tiền thì tôi có thể đi mượn mà, tôi dập đầu trên phố, tôi lên trường tìm giáo viên, tại sao tôi không được đi học tiếp…”

“Tôi cảm thấy trong đầu tôi xuất hiện bóng ma, hình như có thứ gì đó đang chiếm đoạt tôi… Hôm nay là ngày mấy tháng mấy? Tôi đang ở đâu? Phải rồi, tôi nhớ ra rồi, chắc chắn tôi phải lên trường…”

“Hình như sách của tôi đã bị xé mất rồi, mẹ tôi bảo là do chính tôi xé, mẹ bảo chẳng hiểu sao tôi lại nổi giận, đập đồ đạc, cho nên không thể không nhốt tôi lại.

Tại sao tôi không nhớ nổi nhỉ, tôi chỉ nhớ bố đã đánh tôi.”

“Mẹ bảo tôi đã đến trường rồi, bảo vệ trường học cản tôi lại, nhưng mà tôi chẳng nhớ gì cả.”

“Tôi lại nhập viện mấy ngày, bác sĩ nói tôi đã đánh bạn học, tôi chỉ nhớ tôi có thù hận với cô ta, nhưng thù hận gì nhỉ, không thể nhớ nổi…”

“Tôi đi dạo phố, bọn họ đều nói tôi điên rồi, tôi đâu có điên, tôi là người bình thường! Tôi là người bình thường!”

“Hôm nay, lúc tỉnh lại, tôi phát hiện có một người đàn ông đang nằm ngủ cạnh tôi, tôi không mặc quần áo, anh ta bảo tôi đã kết hôn với anh ta, vả lại còn kết hôn được nửa tháng rồi, tôi đã kết hôn khi nào vậy nhỉ? Trời ạ! Ai đến cứu tôi với! Rốt cuộc là tôi bị làm sao vậy?”

“Mẹ tôi nói tôi đã mang thai, người đàn ông của tôi nói đứa trẻ này không phải của anh ta, không phải của anh ta thì là của ai chứ? Tôi không nhớ ra được, hình như có rất nhiều việc không nhớ nổi.”

Dương Thanh lật từng trang từng trang nhật ký mà Lâm Tiểu Hà viết, những thứ mà cô ấy từng lơ là, cuộc đời của Lâm Tiểu Hà mà cô ấy chưa từng trải qua bày ra ngay trước mắt, nước mắt làm mờ đôi mắt cô ấy, cả người cô liên tục co lại trên sô pha.

“… Là em đã giết cô ấy, chị bắt em đi.” Dương Thanh lẩm bẩm.

Lời tự thuật của Dương Thanh giống như con dao cắm vào trong tim Lương Hi vậy, khoảnh khắc công bố đáp án, cô không hề thấy nhẹ nhàng, ngược lại còn thấy đau khổ hơn muôn phần.

Dương Thanh đã đưa ra sự lựa chọn, cô nên lựa chọn như thế nào đây?

Ở trên đời này, chưa từng có người nào khuếch trương chính nghĩa vì Lâm Tiểu Hà, cô tưởng cô là chính nghĩa, chẳng qua cô chỉ đang tạo nên một khúc nhạc đệm ngoài ý muốn trong cuộc đời Lâm Tiểu Hà mà thôi.

Tên của cô ấy sẽ bị người ta lãng quên, câu chuyện của cô ấy cũng sẽ chẳng được người khác biết tới.

“Chị sẽ không bắt em…” Lương Hi trầm mặc rất lâu mới lên tiếng nói chuyện: “Nếu như đây là kết quả mà cô ấy muốn, thì quả thật là em đang giúp đỡ cho cô ấy.”

“Chị không bắt em?” Dương Thanh giật mình mà nhìn Lương Hi.

Lương Hi lắc đầu: “Chị không có bất kỳ một bằng chứng nào chứng minh em là hung thủ, tất nhiên sẽ không thể bắt em.”

Dương Thanh: “Nhưng mà… em… thật sự là…”

“Đừng nói nữa.” Lương Hi phất phất tay: “Thông qua mọi người nên chị mới biết đến Lâm Tiểu Hà.

Ban đầu, với chị mà nói, chẳng qua cô ấy chỉ là một di thể bình thường, bây giờ cô ấy là một người sống sờ sờ, là một người cố gắng muốn trở thành người mà mình muốn trở thành.

Cuộc đời này của cô ấy đã quá khổ sở, kết thúc thế này là một sự lựa chọn tốt đẹp, hẳn là chúng ta nên thấy vui thay cho cô ấy.”

Dương Thanh ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu sau, cô ấy mới hiểu được ý muốn của Lương Hi.

Lương Hi thấy hình như Dương Thanh đã hiểu rõ được lời mình nói, bấy giờ mới tiếp tục nói: “Các di vật của cô ấy sẽ giao lại cho em, đây là những món đồ cuối cùng mà cô ấy lưu lại trên đời này, có lẽ sau này sẽ trở nên tỏa sáng rực rỡ trong thế giới nghệ thuật của em.”

Dương Thanh và Lương Hi nhìn chăm chú lẫn nhau, giữa lúc hai ánh mắt giao nhau, dường như hai người họ đã cùng đạt được sự ăn ý nào đó.

Dương Thanh yên lặng cất sổ nhật ký vào hộp sắt, đứng lên hỏi: “Chị có muốn xem bức tranh kia không?”

Lương Hi gật đầu, cô quá mong muốn được nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Lâm Tiểu Hà.

Từ trên bàn vẽ, Dương Thanh lấy ra bức phác họa mà cô ấy đã vẽ cho Lâm Tiểu Hạ, người trong tranh rất sống động, một đôi mắt sáng ngời có thần nhìn về phía trước, trên gương mặt là nụ cười cực kỳ rạng rỡ.

Là cô ấy, mà có lẽ lại chẳng phải – một người dãi gió dầm sương có thể sẽ không có đôi mắt sáng ngời như vậy.

Nhưng Lương Hi vẫn tán dương tự tận sâu nơi đáy lòng: “Vẽ đẹp quá.”

“Dáng vẽ của cô ấy còn tiều tụy hơn thế này nhiều.” Dương Thanh cười: “Nhưng em chỉ muốn vẽ cô ấy như trong tâm khảm tôi mà thôi, trong lòng em, dáng vẻ cô ấy trông như thế này đấy ạ.”

Lương Hi hiểu ý mà cười, đây cũng là Lâm Tiểu Hà mà cô cảm nhận được, tự tin, sáng chói, tràn ngập sức hấp dẫn.

“Em có tin vào luân hồi không?” Lương Hi hỏi.

“Tin ạ.” Dương Thanh trả lời với vẻ chắc chắn: “Có lẽ, Tiểu Hà đã bắt đầu lại ở một nơi nào đó rồi.”

Lương Hi gật gật đầu.

“Chị phải đi rồi, hy vọng sau này em có thể thực hiện được việc mà em mong muốn.”

Dương Thanh ngẩn người, đáp trả cô bằng ba chữ ngắn gọn: “Chị cũng thế.”

Bầu trời trên cao lửng lơ từng đóa mây trắng, trên cây, ve sầu hãy còn ríu rít kêu như trước, thôn làng trên núi vẫn im lìm như xưa nay, thời gian lặng lẽ sẽ mang đi hết tất thảy, nhưng sẽ mãi mãi phủ bụi một câu chuyện xưa tận nơi đáy lòng của Lương Hi và Dương Thanh.

—— Kết thúc chính văn ——.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.