Là Tôi Đã Giết Cô Ấy

Chương 15: Chương 15




Chuyển ngữ: Táo

Beta: Thuỷ Tiên

Sau khi tạm biệt Dương Thanh, Lương Hi lại “ngựa không ngừng vó” mà chạy đến tiệm Băng Đĩa Đêm Mưa.

Bầu trời càng lúc càng tối, thấp thoáng một cơn giông bão sắp tới.

Lương Hi bèn nhanh chân hơn, tâm trạng của cô cuộn trào mãnh liệt giống như mây đen quay cuồng trên bầu trời hôm nay vậy.

Phụ nữ, cô không thể ngờ đến việc nghi phạm có thể là một người phụ nữ, với cảnh sát mà nói, việc này cũng hơi qua loa.

Làm cảnh sát, hẳn là cô nên nghĩ đến từng khả năng một.

Lương Hi tự trách, cô hận mình sơ ý, càng hận địa phương vừa nghèo vừa lạc hậu này không có công cụ phá án hình sự tốt, hại cô chỉ có thể dựa vào cách thức nguyên thủy nhất để điều tra rõ chân tướng sự việc.

Nhưng chân tướng trong miệng con người, thường hay cách xa vạn dặm so với hiện thực.

Mấu chốt nhất chính là, bây giờ, dù cô tìm ra chân tướng thì cũng chưa chắc là có thể trừng trị phạm nhân theo pháp luật, bởi vì trong tay Lương Hi không có bất kỳ bằng chứng nào.

Một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời giăng đầy mây đen, ngay sau đó là loạt tiếng ầm ầm ầm.

Một lần nữa, Lương Hi tăng tốc lên, cuối cùng thì cô cũng đã chạy tới tiệm Băng Đĩa Đêm Mưa trước khi hạt mưa đầu tiên rơi xuống.

Dù đang đi trên đường thì cũng chẳng thể thấy được bảng hiệu của tiệm Băng Đĩa Đêm Mưa, chỉ có một bảng hiệu nho nhỏ.

Trong tiệm đen sì sì, có bóng người như ẩn như hiện ngồi dựa trên quầy, hình như đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Tùy ý xem đi, thuê đĩa thì năm đồng một đĩa, tiền cọc hai đồng.” Giọng người phụ nữ lười biếng.

Trên tường là một mảng băng đĩa rực rỡ, có Châu Tinh Trì, có Lưu Đức Hoa, không cần nhìn kỹ cũng biết, đây chỉ là vài ba cái đĩa lậu giá rẻ.

Hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống đất, trong tích tắc, ngoài nhà truyền đến tiếng rào rào, rồi một tia chớp kéo đến, Lương Hi bị dọa đến nỗi giật mình, cô đi vài bước vào tiệm, ngay tức thì, tầm mắt bị hấp dẫn bởi sợi dây ni lông ở trên đất ngay chỗ góc tường, những sợi dây ni lông đó trông rất mới, tương tự như sợi dây mà Lâm Tiểu Hà dùng để tự sát.

Lương Hi hít vào một ngụm khí lạnh, cô xoay người nói với người phụ nữ trên quầy: “Tôi tới tìm cô.”

Người phụ nữ lảo đảo đứng lên, chống lên thành quầy, ghé sát vào Lương Hi, không thèm để ý mà chỉ nhìn thoáng qua.

Nhìn thấy quần áo trên người Lương Hi, đầu tiên là cô ta tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt.

“Ô, nữ cảnh sát mới tới kia là cô đấy à?” Người phụ nữ nọ rụt người trở về.

“Cô quen tôi?”

Giọng điệu của người phụ nữ kia mang theo sự chế nhạo: “Trên phố này có ai không quen cô đâu, người hôm đó bị nhà họ Lâm đánh còn không phải cô à? Tôi đứng ngoài thấy hết.”

Lương Hi không còn lời gì để nói.

Cô quan sát người phụ nữ trước mắt này, cùng lắm là chỉ hơn hai mươi, mà dáng người mập mạp, mặc một cái áo sơ mi ngắn tay màu hoa hồng, cánh tay của cô ta rất thô, trên mu bàn tay trái có năm điểm nhìn như hoa mai… dường như loại hình xăm quê mùa này đã có vào lúc còn trẻ người non dại, lúc trưởng thành sẽ rất khó xóa.

“Cô tìm ai? Chỗ này chỉ có một mình tôi, không còn ai khác.” Giọng điệu của người phụ nữ không quá thân thiện.

Lương Hi hỏi: “Cô họ Chu đúng không?”

Giọng nói của người phụ nữ kia mang theo sự khinh miệt: “Phải, Chu Mộng Ni, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, sao nào?”

Lương Hi dứt khoát hỏi: “Cô có quen Lâm Tiểu Hà không?”

“Cái đứa bị bệnh tâm thần kia ấy à?” Bỗng chốc, trong mắt Chu Mộng Ni mang theo sự thù địch: “Quen chứ, cả ngày cô ta cứ đi vòng vòng trên đường, đến tìm mấy cửa tiệm của chúng tôi để lấy đồ, phiền phức thật sự, mọi người đều hận cô ta đến chết.”

“Cô ấy chết rồi, cô cũng biết chứ?”

“Biết, bố cô ta làm ầm làm ĩ như vậy cơ mà, có ai mà không biết đâu.” Chu Mộng Ni hừ lạnh một tiếng: “Theo tôi, đây là chuyện tốt, cái thứ gây phiền phức mọi lúc mọi nơi cho người khác này nên chết sớm mới phải.”

Nghe được câu nói máu lạnh như vậy từ miệng Chu Mộng Ni, Lương Hi thấy không thoải mái một chút nào cả, cô ưỡn thẳng cơ thể mình, giọng nói cứng nhắc mà hỏi: “Ý của cô là, loại người như cô ấy đáng chết?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Bỗng nhiên cảm xúc của Chu Mộng Ni rất kích động: “Cô ta phá cửa tiệm của tôi nhiều lần lắm rồi, đồn trưởng Tào vẫn luôn nói với tôi là do cô ta có bệnh, không có tiền để bồi thường, bảo tôi nhịn.

Được thôi, tôi nhịn! Tôi nhịn hơn một năm nay rồi! Thế thì sao? Bây giờ cô ta chết rồi mà tôi còn phải đốt giấy để tang cho cô ta nữa à? Theo tôi, loại người như cô ta mà sống thì có ý nghĩa gì? Chỉ được mỗi việc lãng phí lương thực, giờ có chết rồi cũng là chết trễ!”

Đôi mắt của Chu Mộng Ni trợn tròn lên, kích động tới nỗi nước miệng cũng phun ra.

Nếu không phải bên ngoài có mưa, chắc chắn giọng nói to của cô ta sẽ khiến hàng xóm chung quanh để ý, cũng may mà tiếng mưa rơi rào rào che đậy giọng nói như cái chiêng hỏng của cô ta.

Lương Hi phẫn nộ siết chặt tay lại, cô cố hết sức làm cho giọng nói của mình bình tĩnh lại mà hỏi tiếp: “Vì sao lúc trước cô ấy muốn phá cửa hàng của cô?”

Chu Mộng Ni hung hăng vỗ vào quầy, cả giận mà nói: “Bệnh tâm thần làm ra việc gì mà cũng cần phải có lý do à? Nếu không thì cô xuống dưới hỏi cô ta xem sao? Thật là, sao tôi lại xui xẻo như vậy cơ chứ, cứ dính phải cái người như thế, lúc đi học không được yên thì chớ, rời khỏi trường mà cũng không dứt ra được!”

“Trường học?” Lương Hi bắt được từ ngữ mấu chốt trong câu nói của Chu Mộng Ni: “Hai người là bạn học?”

“Không phải.” Chu Mộng Ni kéo khóe miệng, hơi không kiên nhẫn mà nói: “Hai người bọn tôi chỉ từng học cùng trường mà thôi.”

Lương Hi cẩn thận nhìn Chu Mộng Ni thêm lần nữa, thể trạng của cô ta mạnh hơn Lâm Tiểu Hà một bậc, nếu cô ta muốn gây bất lợi cho Lâm Tiểu Hà, có vẻ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa, từ tình hình trước mắt mà nói, hình như Chu Mộng Ni cũng có động cơ giết người.

“Cô và Lâm Tiểu Hà là bạn học cấp hai hay bạn học cấp ba?”

Chu Mộng Ni tức giận: “Liên quan gì tới cô? Vì sao tôi phải trả lời cô?”

Lương Hi: “Xin cô phối hợp một chút, tôi là cảnh sát, đang điều tra vụ án.”

Chu Mộng Ni cười lạnh vài tiếng, khinh thường phản bác: “Cái gì mà vụ án chó má gì, cô ta thắt cổ, liên quan gì tới tôi! Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi sẽ đóng cửa, cô cút đi nhanh lên!”

Tới cũng tới rồi, đương nhiên là Lương Hi không định rời đi, cô nhất định phải hỏi cho ra điều gì đó.

“Tôi khuyên cô nên phối hợp, hoặc là hỏi ở đây, hoặc là đến đồn cảnh sát hỏi, hẳn cô không muốn đến đồn cảnh sát chứ?”

Chu Mộng Ni vừa định bốp chát lại, trên trời lại có một tia chớp xẹt ngang qua, ánh sáng màu trắng lạnh đọng lại trên gương mặt Lương Hi, chiếu sáng gương mặt nghiêm nghị lạnh như băng sương.

Cùng lúc đó, Lương Hi đặt bộ còng tay chói sáng lên quầy.

Chu Mộng Ni vừa nhìn thấy bộ còng tay đó, trong mắt chợt hiện lên một tia hoảng loạn, vừa nãy còn mang khí thế kiêu ngạo mà bây giờ đã lập tức yếu đi, cô ta rụt về sau, cảnh giác mà nhìn Lương Hi.

“Cô đừng có mà bậy bạ, tôi không phạm pháp!”

“Một tường toàn đĩa lậu của cô đã là phạm pháp rồi, nếu tôi vẫn có thể lục soát ra vài thứ khó coi gì đó nữa trong tiệm, cô nghĩ lại thử xem, liệu sẽ có hậu quả gì.”

Mắt Chu Mộng Ni ánh lên sự sợ hãi, bình thường cửa tiệm này của cô ta không ai quan tâm thì đành thôi, phàm là khi bị quan tâm đến thì đúng là có rất nhiều chỗ phiền phức.

Lương Hi thấy hình như Chu Mộng Ni hơi sợ hãi, bèn nương thế mà truy kích: “Tiếp theo, mời cô trả lời câu hỏi của tôi đúng sự thật, đừng giấu giếm chuyện gì hết.”

Chu Mộng Ni không lên tiếng.

Lương Hi hỏi tiếp: “Trước khi Lâm Tiểu Hà tử vong, có người thấy cô và Lâm Tiểu Hà đã xảy ra xích mích ở trường học gần đây, vì sao hai người lại có xích mích?”

Chu Mộng Ni ấp úng trả lời: “Không… không nhớ rõ.”

Lương Hi nghiêm nghị: “Là không nhớ rõ hay là không muốn trả lời?”

Cả gương mặt của Chu Mộng Ni chỉ toàn là vẻ không tình nguyện: “… Hôm đó tôi lên núi xử lý chút việc, cô ta nhìn thấy tôi thì xông lên, tôi thề với trời, tôi không biết vì sao lại như vậy, lần nào cũng là do cô ta đơn phương gây phiền phức cho tôi.”

Lương Hi: “Cô chắc chứ?”

Chu Mộng Ni mở to hai mắt: “Chắc, dù sao thì, trong nhiều năm qua, đó cũng chẳng phải là lần đầu tiên cô ta làm vậy, cũng không chỉ có mình tôi bị cô ta đánh mắng, cô cứ hỏi vài người trên đường đi là biết, có mấy ai chưa từng bị cô ta quấy rầy đâu.”

Lương Hi cúi đầu, im lặng một lúc, hỏi tiếp: “Vậy ở trường hai người có quan hệ gì không?”

“Không có quan hệ gì.” Chu Mộng Ni lẩm bẩm: “Ở trường cô ta là chị đại, tôi chỉ là một học sinh thành thật, ai biết đã chọc cô ta chỗ nào.”

“Chị đại?” Lương Hi không tin Lâm Tiểu Hà sẽ là kiểu người như vậy.

“Đúng vậy.

Sau khi cô ta bị bệnh còn từng đến trường, lần đó tôi và mấy người bạn học đều bị cô ta tẩn cho, tôi là người bị nặng nhất, gáy bị cô ta đánh vỡ, chảy rất nhiều máu, nghỉ học vài ngày, không tin thì cô có thể đến trường hỏi giáo viên thử xem, liệu chuyện như vậy đã từng xảy ra phải không.”

Chu Mộng Ni nói chắc như đinh đóng cột, Lương Hi nghe giọng điệu của cô ta, có vẻ không giống như đang nói dối.

Cô suy nghĩ rồi hỏi: “Tôi sẽ hỏi.

Tối ngày 23 tháng 7, cô đã ở đâu?”

Chu Mộng Ni: “Ngày 23 tháng 7… Tôi… Tôi ngủ trên lầu.”

Lương Hi: “Có người có thể chứng minh không?”

Chu Mộng Ni như vắt hết óc suy nghĩ một lúc, rồi mới mở miệng hỏi ngược lại: “Tôi ngủ một mình trong nhà thì sao phải có người chứng minh? Cô không nhầm lẫn gì chứ?”

Giọng nói bình thản của Lương Hi chứa cả sự uy nghiêm không thể nghi ngờ: “Không ai làm chứng cho cô, có nghĩa cô không có chứng cứ ngoại phạm.”

“Tôi…” Chu Mộng Ni mặt đỏ tai hồng: “Cô… có bệnh à! Tôi không giết cô ta! Cô đừng có mà ở đó ngậm máu phun người!”

“Tôi cũng chưa từng nói là cô giết cô ấy.”

Chu Mộng Ni nghẹn họng.

Lương Hi hắng giọng, lấy lại dáng vẻ của một cảnh sát, thong thả ung dung mà nói với Chu Mộng Ni: “Nhưng tôi cho rằng cô có tình nghi gây án.”

“Đánh rắm!” Chu Mộng Ni nổi trận lôi đình: “Theo như lời cô nói, trên đường này, người có khả năng giết Lâm Tiểu Hà không chỉ có mỗi mình tôi không đâu! Những người bị cô ta đánh đều có khả năng giết chết cô ta! Cô cũng không có chứng cứ chứng minh là do tôi làm! Cô dựa vào cái gì mà chỉ cho rằng tôi có tình nghi gây án?”

Đúng là đều do Lương Hi suy đoán, không có bất kỳ chứng cứ gì có thể chứng thực được, nhưng nếu có chứng cứ thì cô còn cần phải tới đây ép hỏi sao?

Mưa bên ngoài hãy còn đang rơi tí tách, nhưng sắc trời đã dần trở nên trong hơn, mưa thêm một lúc thì chắc là sẽ dừng.

Lương Hi giằng co cùng với Chu Mộng Ni.

Có vẻ Chu Mộng Ni chắc chắn Lương Hi sẽ không đưa cô ta tới đồn cảnh sát, biểu cảm của cô ta dần thả lỏng hơn, qua một lúc, cô ta nhẹ nhõm như không mà tiếp tục ngồi xuống vị trí cũ, bắt chéo chân mà liếc xéo Lương Hi.

Lương Hi biết mình không có lý do gì để đưa Chu Mộng Ni về đồn, cô cũng không thể dây dưa với cô ta ở đây được nữa.

Trừ phi cô có đủ lý do dẫn Chu Mộng Ni về.

Lúc rời đi, Lương Hi thầm có quyết định trong lòng, nhất định phải đến trấn Lương Vân hỏi giáo viên trong trường của bọn họ, làm rõ xem rốt cuộc giữa Lâm Tiểu Hà và Chu Mộng Ni có mâu thuẫn gì.

Có lẽ, cô suy nghĩ, đằng sau chuyện này sẽ cất giấu chân tướng tự sát của Lâm Tiểu Hà..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.