Lá Thư Không Gửi

Chương 5




Sự thay đổi của thằng Quang khiến rất nhiều người bất ngờ, trong đó bất ngờ nhất hẳn nhiên là Mai. Học chung mấy tháng đủ giúp Mai hiểu sơ sơ về thằng Quang. Và chính vì hiểu nên cô bé không thể đoán được lý do gì khiến bạn mình thay đổi nhiều đến như vậy, từ một cậu học trò tùy hứng, ham vui, có phần vô kỷ luật thành một anh chàng gương mẫu, học giỏi. Rất nhiều lý do được Mai đưa ra, cuối cùngMai chốt lại hai khả năng cao nhất: Khả năng đầu tiên là bạn mình đang tự ái. Ai làm cậu ta tự ái? Đương nhiên là… mình. Mai đoán rằng việc mình gạ cho cậu bạn chép bài đã chạm đến tự ái của cậu ta. Ai chứ ông Quang này tự ái cao lắm, Mai đoán có thể lúc mình gạ cho Quang chép bài, cậu ta chẳng những không thích thú gì mà trong đầu còn đang nghĩ: “Tôi mà phải chép bài của bà à? Bà nghĩ tôi kém bà chắc, khinh tôi à? Để xem ai hơn ai, từ giờ tôi không thèm quay bài mà điểm vẫn hơn đứt bà cho xem.” Nếu đúng như vậy thật oan uổng cho Mai, hôm kiểm tra địa thật lòng Mai không có ý nghĩ này. Thật ra, khi nhìn thấy cậu bạn thập thò quyển vở dưới ngăn bàn Mai đã định lên tiếng ngăn cản ngay vì chưa cần nói đến chuyện thích hay không thích, đúng hay sai; bây giờ nếucô giáo bắt được cậu bạn mình cả lớp sẽ bị liên lụy,cả lớp sẽ dính giờ trung bình, thậm chí yếu như chơi. Nhưng cuối cùng Mai dừng lại kịp. Lúc ấy trong đầu cô bé nghĩ: “Mình nói dẫu có ngăn được lần này chưa chắc sẽ ngăn được lần sau, mà chắc gì đã ngăn được. Vả lại nếu ngăn cản, Quang sẽ càng giận mình thêm, mâu thuẫn càng khó hóa giải, hai đứa sợ rằng sẽ thành… kẻ thù của nhau.” Hơn nữa trong đầu Mai vừa lóe ra một ý tưởng khá hay ho nên rốt cục Mai không nói gì. Đến giờ ra chơi Mai tiếp tục ngồi suy nghĩ về ý tưởng lúc nãy và thấy nó rất khả thi. Mai định sẽ “gạ gẫm” cậu bạn chép bài của mình để cậu bạn ấy bỏ thói quay bài. Mai nghĩ Quang sẽ đồng ý thôi vì so sánh giữa chép bài với quay bài rõ ràng chép bài dễ dàng hơn nhiều, lại đỡ phần nguy hiểm và khó bị phát hiện hơn. Rồi sau một thời gian, Mai sẽ khuyên nhủ, thậm chí là khích bác sao đó để bạn mình chăm chỉ học mấy môn thuộc lòng hơn, bớt chép bài của mình đi. Ý định ban đầu là vậy. Theo những hiểu biết của Mai về bạn mình, cô bé thấy khả năng thành công rất cao nên Mai mới viết giấy cho thằng Quang. Ai dè đọc xong tờ giấy thằng Quang lại chẳng nói gì, chỉ nhìn Mai đăm đăm xong quay đi. Thật khó hiểu. Mai tự hỏi phải chăng cậu bạn đang tự ái,rồi từ tự ái chuyển sang giận. Nếu vậy, cơn tức giận này lớn lắm đây.

Nhưng nghĩ kỹ, Mai thấy không giống cho lắm. Lúc đọc xong tờ giấy Mai đưa thái độ cậu bạn vẫn có vẻ bình thường. Mai biết cậu bạn này giận sẽ thể hiện ra mặt ngay, không có chuyện loanh quanh, giấu giếm đâu. Hơn nữa từ hôm ấy về sau Quang vẫn trò chuyện với Mai, thậm chí còn nhiệt tình hơn trước. Nên cô bé cho rằng lý do Quang đang tự ái là không ổn.

Nguyên nhân thứ hai Mai nghĩ đến là ở nhà Quang đã gặp chuyện gì đó, kiểu như bố mẹ Quang đã giao chỉ tiêu cho cậu ta năm nay phải đạt học sinh giỏi chẳng hạn, hay chuyện gì đó giống giống như vậy, vì thế nên Quang buộc phải phấn đấu. Song đây chỉ là suy đoán thôi còn có phải vậy khôngchỉ có chính Quang mới trả lời được. Đã nhiều lúc Mai định hỏi cậu bạn, hỏi rằng: “Tại sao dạo này Quang khác thế?” Nhưng rồi lại thôi. Bởi vì có lần lời nói sắp ra đến miệng, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu Mai: "Hỏi làm gì, quan trọng là Quang đã thay đổi, cần gì phải biết lý do.” Nghĩ thế nên Mai không hỏi nữa. Và Mai nhận ra mình thích Quang bây giờ hơn Quang trước kia nhiều.

Không chỉ Mai bất ngờ, người bất ngờ còn có thằng Kiên. Trong một lần ra chơi, thằng Kiên giả vờ nhìn thằng Quang từ trên xuống dưới rõ lâu, rồi làm bộ nói: “Không ngờ mình đang đứng cùng một thiên tài mà không biết.” Nghe giọng cà khịa của thằng bạn thằng Quang chỉ cười trừ không nói gì.

Cuối học kỳ một năm lớp mười điểm tổng kết của Mai được 7,7; còn thằng Quang được 7,9; chỉ kém 0,1 nữa là đạt học sinh giỏi. Thằng Quang chẳng thấy tiếc nuối gì vì giờ nó học là để thi đại học chứ đâu phải vì cái danh học sinh giỏi toàn diện; với lại xưa nay trừ mấy năm cấp một, có bao giờ nó được học sinh giỏi đâu. Trước đây nó đã không để ý, bây giờ càng chẳng bận tâm. Nhưng Mai cứ tiếc mãi. Suốt mấy buổi học cứ luôn miệng xuýt xoa: “Tiếc quá, tí nữa Quang được học sinh giỏi rồi, chậc chậc, tiếc quá.” Thế là để Mai khỏi tiếc nuối, học kỳ hai của năm học nó quyết tâm lao vào cày bừa để đạt học sinh giỏi, để cho Mai khỏi tiếc. Nghĩ cũng thật buồn cười, bố mẹ, thầy cô giục giã học hành anh chàng Quang bỏ cả ngoài tai; vậy mà cô bạn ngồi bên nói mấy câu đã khiến cậu chàng lao vào sách vở, quên trời quên đất. Ôi, sức mạnh của tình yêu.

Trời không phụ người có tâm, cuối kỳ hai nó được 8,1; tổng kết cả năm lớp mười được trên 8,0; đủ để đạt học sinh giỏi. Ngày biết điểm tổng kết nó vui vì đạt học sinh giỏi thì ít mà vui khi thấy Mai cười toe toét cả buổi thì nhiều, cứ như Mai được học sinh giỏi vậy. Điều đáng tiếc duy nhất là Mai vẫn không được tiên tiến xuất sắc, điểm tổng kết cả năm của cô bạn nóđược 7,8 - còn thiếu 0,2 nữa. Nhưng thằng Quang chẳng thấy cô bạn buồn, cả buổi ngày hôm ấy chỉ ngồi khen và chúc mừng nó. Mai còn đòi nó khao nữa. Được thôi, ai chứ với Mai thằng Quang sẵn sàng khao cả năm. Nhưng nghĩ lại,thấy không ổn lắm, vì chẳng lẽ khao Mai mà không khao cả bàn, khao cả bàn chẳng lẽ bỏ qua thằng Kiên, rồi nếu khao thằng Kiên lẽ nào không khao cả lớp. Mà khao cả lớp nó không đủ kinh phí. Đấy là chưa kể nếu nó khao thì mấy đứa được học sinh giỏi khác cũng phải khao, mà biết được bọn đấy có muốn khao hay không, có khi nó lại bị mấy đứa đấy nói là học làm sang không chừng. Với lại nó thấy mới chỉ được học sinh giỏi đã bày đặt khao với khiếc cứ làm sao ấy, hồi đầu năm cả nó và Mai đều đạt giải học sinh giỏi tỉnh nhưng có khao ai đâu, ngày đấy không khao bây giờ chẳng lẽ lại khao. "Chắc Mai chỉ trêu mình thôi" - thằng Quang nghĩ thầm. Quả nhiên từ hôm ấy không thấy Mai nhắc gì đến chuyện này, nhưng thằng Quang vẫn luôn tâm niệm: “Chờ đó Mai ạ, sẽ có ngày tớ cho Mai ăn bim bim mệt nghỉ luôn.”

Vì tình yêu nó đã thay đổi rất nhiều, nhưng những thay đổi ấy đủ để gây ấn tượng với Mai chưa,chỉ có chính Mai mới trả lời được. Hơn một lần, thằng Quang định quay sang cô bạn hỏi: ”Tớ tốt hơn trước nhiều rồi, bây giờ Mai thích tớ chưa?” Song tất nhiên nó không dám. Nó đành tự động viên mình: ”Cố gắng lên, cứ thế này Mai không thích mình mới lạ.” Đúng vậy, vấn đề có lẽ chỉ là thời gian thôi.

Đã có lúc thằng Quang nghĩ rằng mọi thứ sẽ mãi diễn ra như vậy. Nó sẽ mãi ngồi cạnh Mai, mãi được thấy Mai cười gần trong gang tấc, được mượn thước kẻ, bút chì của Mai, được dòm chộm bài của Mai chút chút, được Mai nhắc nhở khi nói chuyện riêng trong giờ học... Nhưng cuộc đời nhiều khi không diễn ra như ta mong muốn. Càng lớn lên nó càng hiểu rõ điều này, song năm lớp mười nó chưa biết được, nên lúc mọi thứ xảy ra nó mới bất ngờ đến thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.