Đương nhiên, cậu cũng không muốn lãng phí Tiền để hỏi thông tin từ hệ thống.
Miếng gỗ cứng như thiếc, còn ai có thể quen thuộc với các loại gỗ hơn so với thợ mộc, Kỳ Nhất Bạch ngay lập tức nghĩ đến Triệu Tam Hộ.
Đang định đi tìm chú Triệu cùng dì Triệu, phát hiện trong nhà chẳng còn gì, đến bữa trưa cũng không có.
"Hệ thống, có thể hay không cho ta ít tiền. À, không phải tiền, ở đây phải gọi là bạc..."
Kỳ Nhất Bạch mới vừa hỏi xong, màn hình trong suốt lần thứ hai nhảy ra. Lần này là một cửa sổ dùng để trao đổi, ở trên viết "Tiền Hệ Thống đổi sang tiền đồng".
Ở dưới ghi chú rõ ràng, một ngàn tiền đồng = mười xu = một lượng bạc, đương nhiên, thường thức cơ bản này Kỳ Nhất Bạch đã sớm biết được từ ký ức của thân thể này.
Kỳ Nhất Bạch: "..."
Cho nên cậu lắp ráp một cái vũ khí, kỳ thực ở đây chỉ trị giá bằng hai lượng bạc?
Kỳ Nhất Bạch nhẫn nhịn đau lòng đổi hai mươi tiền đồng, quyết định trước hết phải kiếm được ít tiền. Lúc này cậu mới hướng tới nhà ông Triệu bán thịt lợn ở trong thôn.
Nhà ông Triệu bán thịt lợn cách nhà cậu khoảng 200 mét, cũng cách khá xa các nhà khác trong thôn. Dù sao giết lợn mùi máu tươi cũng tương đối kinh khủng, hơn nữa nghề mổ lợn lúc nào cũng cầm dao, các thôn dân kỳ thực cũng không muốn thân quen với người làm nghề này cho lắm.
Kỳ Nhất Bạch đứng trước quầy thịt lợn, ở trên còn rất nhiều miếng thịt nạc và thịt mỡ. Thịt ba chỉ ngược lại có rất ít, bởi vì người trong thôn đều thiếu mỡ, họ rất thích mua thịt có lẫn cả nạc và mỡ.
Kỳ Nhất Bạch gọi vào trong nhà một tiếng, một người đàn ông thân hình cao lớn vạm vỡ đi ra. Trên mặt ông không có tí cảm xúc nào, tản mát quanh thân là mùi máu tươi, quả thực khiến người lần đầu tiên gặp ông không có ý muốn làm quen.
"Cho tôi một cân thịt ba chỉ." Kỳ Nhất Bạch chỉ vào thịt ba chỉ, thịt ba chỉ là mười tám đồng một cân.
Ông Triệu hơi kinh ngạc nhìn Kỳ Nhất Bạch. Trước đây cậu đến mua thịt đều cúi đầu sợ sệt. Hôm nay lại dám nhìn thẳng ông.
Ông Triệu mặt vẫn không cảm xúc gật gật đầu nói:
"Chờ."
Cầm lấy dao thành thục cắt miếng thịt xuống rồi đặt lên cân, vừa đủ một cân. Ông Triệu dùng lá sen gói miếng thịt lại, đưa tới:
"Mười tám đồng."
"Cảm ơn." Kỳ Nhất Bạch nhận thịt, bình tĩnh rời đi. Ông Triệu không khỏi nghi ngờ hơn, Bạch ca nhi thay đổi thật rồi? Chuyện lạ nha.
Kỳ Nhất Bạch không để ý ánh mắt của ông Triệu. Khi một lần nữa cậu trở lại thôn, ánh mắt của các thôn dân khi nhìn cậu cũng thay đổi. Từ thương hại ban đầu giờ lại thành né tránh, cảm giác không muốn tiếp xúc cùng Kỳ Nhất Bạch.
Kỳ Nhất Bạch đi thẳng đến nhà dì Triệu. Lúc dì Triệu nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch, ánh mắt cũng có chút khác thường. Nhưng khi thấy Kỳ Nhất Bạch đưa thịt cho bà, lập tức mắng Kỳ Nhất Bạch quá khách khí, nhất định không chịu nhận. Kỳ Nhất Bạch quyết tâm đưa bằng được, bà không còn cách nào khác đành phải nhận. Nhưng bà cảnh cáo, lần sau cậu không được đưa đồ đến nữa, nếu không bà sẽ không cho vào nhà.
Vì một hồi đưa đẩy miếng thịt, tâm lý khác thường của dì Triệu cũng không còn nữa. Bà hỏi chuyện Vệ Khanh và khuyên nhủ Kỳ Nhất Bạch đừng có dại dột đi giết Lý Tú Nga:
"Bạch ca nhi, dì Triệu giúp con tìm mấy môn hôn nhân tốt tốt nhé. Đừng chấp nhặt với mẹ kế của con làm gì. Con phải sống vì bản thân con. Bây giờ chuyện lấy chồng là quan trọng nhất. Con thích kiểu đàn ông như thế nào? Dì Triệu lập tức đi tìm cho con."
Khóe miệng Kỳ Nhất Bạch giật giật. Cậu là trai thẳng, nhất định không lấy chồng.
Mà bộ dạng của dì Triệu đang rất nóng lòng tìm chồng cho cậu. Thế nên dì nhất định không bỏ qua chuyện này đâu. Phải tìm cách bỏ cái suy nghĩ này của dì đi mới được. Kỳ Nhất Bạch chợt nghĩ ra một cách, cố ý nói lớn tiếng:
"Con thích kiểu đàn ông như thợ săn Vệ!"
Dì Triệu suýt chút nữa phun máu: "Cái gì... thợ săn Vệ!"
Kỳ Nhất Bạch gật đầu thật mạnh, đã thấy sắc mặt dì Triệu trắng bệch nhìn ra phía cửa.
Kỳ Nhất Bạch theo tầm mắt dì nhìn ra phía ngoài. Không kịp phòng bị rơi vào một đôi mắt đen thẳm thiếu chút nữa kéo cả linh hồn cậu vào đó. Đôi mắt đó dường như có một vệt sáng lóe qua.
Chủ nhân của đôi mắt đó chính là Vệ Khanh. Trong tay anh cầm một cái đùi lợn rừng còn đang nhỏ máu.
Kỳ Nhất Bạch ước gì bây giờ có một cái lỗ để cậu chui xuống.
"Chú Triệu có nhà không, tôi muốn nhờ ông ấy làm cái cái hộp."
Vẻ mặt của Vệ Khanh vẫn như thường, đặt cái đùi lợn lên bàn.
Dì Triệu vội lấy lại tinh thần, vội vàng hô to vào trong nhà:
"Lão già, mau ra đây. Thợ săn Vệ tìm ông này."
Nói xong bà lôi kéo Kỳ Nhất Bạch đã biến thành tượng gỗ đi vào phòng trong. Dì Triệu dường như không muốn tiếp xúc với Vệ Khanh. Nhưng chú Triệu lại rất quen thân với anh, nói chuyện rất hài hòa, vui vẻ.
Thời điểm Kỳ Nhất Bạch bị kéo vào phòng không chú ý thấy ánh mắt của Vệ Khanh sâu kín liếc tới khuôn mặt nhỏ nhắn gầy còm của cậu.
Chú Triệu thì lại đang cầm cái đùi lợn cười đến vui vẻ. Hai cái hộp mà đổi được một cái đùi lợn, thợ săn Vệ thật là hào phóng.
Dì Triệu nhìn cái đùi lợn, trong mắt cũng không ngăn được nóng bỏng. Một cái đùi lợn này có thể ăn trong mấy tháng. Dì Triệu vốn còn đang muốn khuyên Kỳ Nhất Bạch bỏ đi tâm tư với Vệ Khanh, chú Triệu lại đưa thịt cho bà để mang vào nhà bếp cất.
Kỳ Nhất Bạch thấy Vệ Khanh đã rời đi, mới lặng lẽ thở phào một hơi. Nghĩ đến việc cần làm, cậu vội vàng hỏi chú Triệu.
Chú Triệu tâm tình tốt, trả lời rất kĩ:
"Gỗ cứng như thiếc à, chắc là cây Thiết Tâm rồi? Núi Ngưu Giác ở phía sau thôn của chúng ta thì có đó, nhưng gỗ này quá cứng, rìu bình thường không thể chặt được. Con hỏi cái này làm gì? Nhựa cây có thể dính chết thì chú chưa từng nghe qua. Bạch ca nhi, có phải con muốn lên núi Ngưu Giác không? Đừng đi, ở trong đó có nhiều thú dữ lắm. Đến bây giờ cũng chỉ có thợ săn Vệ có thể an toàn ra vào nơi đó. Con quên mất những năm này có rất nhiều người đã bỏ mạng ở núi Ngưu Giác à?"
Kỳ Nhất Bạch gật gật đầu cảm ơn chú Triệu, biểu thị mình sẽ không lên đó. Nhưng trong lòng lại quyết tâm phải lên núi Ngưu Giác nhìn xem sao.
Cậu cũng nhớ, núi Ngưu Giác có phía ngoài rìa núi. Phía sâu trong núi thì có rất nhiều thú dữ, không ai muốn đi vào đó. Trước đây, chủ nhân thân thể này cũng thường đến phía ngoài rìa núi để nhặt củi. Nhưng cậu ta cũng không chú ý đến cây Thiết Tâm.
Kỳ Nhất Bạch rời khỏi nhà dì Triệu, dự tính sẽ đến rìa núi Ngưu Giác xem thế nào đã.
Dưới chân núi Ngưu Giác chính là nhà của Vệ Khanh.
Kỳ Nhất Bạch nghĩ đến đó liền lúng túng. Cậu tính đi vòng qua nhà Vệ Khanh nhưng lại thấy có hơi xa. Bỗng nhiên cậu ngửi thấy mùi thịt, bụng cậu lại bắt đầu kêu vang.
Cậu cảm thán, chắc toàn bộ thôn Khê Bắc này, thức ăn của nhà Vệ Khanh là tốt nhất. Dường như bữa nào cũng có thịt ăn. Gia đình Kỳ Phú Quý giàu có nhất thôn, nhiều nhất cũng phải nửa tháng một tháng mới ăn một lần.
Kỳ Nhất Bạch đi một vòng phía rìa núi, cũng không thấy cây Thiết Tâm. Cậu cũng không muốn hỏi hệ thống, mỗi lần hỏi đều đưa ra điều kiện đổi Tiền Hệ Thống lấy thông tin.
Kỳ Nhất Bạch chợt nảy số. Cậu trực tiếp mở mục cửa hàng ra, nhập vào mục tìm kiếm cây Thiết Tâm.
Quả nhiên thấy hiện ra kết quả là một cái cây có thân vỏ màu xám trắng, cao to thẳng tắp, lá cây rộng lớn xanh biếc. Ở dưới ghi giá là 10 ngàn đồng Tiền Hệ Thống.
Hóa ra đây chính là cây Thiết Tâm.
Kỳ Nhất Bạch đắc ý nói:
"Hệ thống, mày xem. Ta chẳng cần bỏ ra một đồng Tiền Hệ Thống nào cả vẫn lấy được thông tin đó thôi."
Hệ thống 16888: "..."