Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Chương 35: Xem bà diễn dáng vẻ oai phong




Kỳ Nhất Bạch cũng không biết Vệ Khanh đang nghĩ lung tung. Cậu nhìn cơ bắp màu mật ong dụ người cuồn cuộn sau lưng anh nghĩ, nếu mà thêm vài vết cào thì lại càng gợi cảm hơn nữa. Lúc cậu nhận ra mình đang làm gì, thì tay cậu đã sờ...Không đúng, là chọt chọt vào làn da của anh. Co dãn tốt quá, nhìn khỏe mạnh quá.Bỗng nhiên Kỳ Nhất Bạch thấy lưng của Vệ Khanh cứng đờ, cậu mới nhận ra mình đang làm cái gì.Kỳ Nhất Bạch giật mình vội vã rút tay về, tự mắng bản thân sao không quản nổi cái tay của mình. Cậu ngượng ngùng nhìn vết thương chói mắt, vội ho một tiếng coi như mình chưa làm gì, nói:"Ờm... tôi đi lấy thuốc cầm máu."Kỳ Nhất Bạch trong lòng lúng túng, vết thương đã như vậy rồi mà cậu còn ngẩn người được. Kỳ Nhất Bạch không dám nhìn Vệ Khanh, cúi đầu đi lấy băng gạc và thuốc.Ánh mắt Vệ Khanh đuổi theo bóng lưng gầy gò của Kỳ Nhất Bạch, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy.Nhìn Kỳ Nhất Bạch lấy đồ vật từ giỏ xe quay trở lại, anh liền thu hồi ánh mắt, con ngươi tối tối, không biết đang suy nghĩ gì.Kỳ Nhất Bạch không phát hiện khác thường của Vệ Khanh, đặt đồ ở trên bàn đá. Cậu đổ thuốc vào rồi dùng một miếng gạc khác phủ lên vết thương, cuối cùng cậu dùng vải băng dính ở bốn góc.Hô hấp Vệ Khanh nặng nề, anh siết chặt nắm tay đè nén cảm xúc nóng nảy trong lòng. Nhưng càng nhắm mắt anh càng cảm nhận rõ hơi thở của song nhi ở phía sau, bàn tay đang nhẹ nhàng xử lý vết thương cho anh. Anh chỉ mong bàn tay đó dừng lại thật nhanh. Nhưng nghĩ tới lời nói trước đó của Kỳ Nhất Bạch, anh biết mình không được lưu luyến cảm giác thân cận với đối phương như này...Vệ Khanh hạ quyết tâm, nắm chặt hai bàn tay. Anh không quay đầu, nặng nề nói:"Chúng ta như vậy... Không ổn lắm đâu."Kỳ Nhất Bạch dọn dẹp đống băng gạc, không hiểu ý của Vệ Khanh.Vệ Khanh không quay đầu lại, chỉ nói:"Cậu là song nhi, không thể tùy ý gần gũi với tôi như vậy được. Cậu làm như vậy người trong thôn sẽ hiểu lầm. Lần sau đừng tùy tiện đến tìm tôi như vậy nữa."Vệ Khanh nói xong liền đứng dậy, không quay đầu nhìn Kỳ Nhất Bạch, mặc quần áo rồi đi thẳng vào trong nhà.Kỳ Nhất Bạch nghe vậy thì liền quýnh lên, vội hỏi:"Vệ Khanh, anh nghe tôi giải thích. Tôi không phải cố ý muốn..." Sờ lưng của anh!Nhưng mà, không đợi cậu nói xong, Vệ Khanh đã vào thẳng trong nhà rồi.Kỳ Nhất Bạch có chút lúng túng, Vệ Khanh không phải là ghét mình đó chứ?Cậu rất muốn nói là cậu không cố ý. Chắc chắn là do mấy cái quyển truyện người lớn vớ vẩn kia. Vậy nên mỗi lần nhìn thấy Vệ Khanh, lại như có ma lực làm cậu không kiểm soát được bản thân mà...Khụ! Thực tế là cậu không kiềm chế được. Dáng người cùng với khuôn mặt của Vệ Khanh hoàn toàn giống các nhân vật công trong mấy cái tiểu thuyết kia. Cậu bị mấy cái quyển truyện đó đầu độc nên vô cùng tò mò cảm giác đời thực có giống như trong truyện không. Một người đàn ông lại đi sờ mó một người đàn ông khác, thật muốn ăn đòn. Vệ Khanh không đánh cậu là đã nể tình lắm rồi đó.Kỳ Nhất Bạch cũng không biết phải giải thích với Vệ Khanh thế nào. Cậu chỉ hy vọng anh đừng hiểu lầm mình. Mà giờ giải thích cũng chẳng biết Vệ Khanh có tin không nữa.Kỳ Nhất Bạch do dự một lúc, cuối cùng quyết định là không giải thích nữa. Cậu thu dọn nốt đống băng gạc và thuốc cầm máu, đặt vào giỏ xe rồi rời đi.Đáng nhẽ tâm tình cậu đang vô cùng kích động vì có 100 lượng bạc tiền đặt cọc, nhưng bởi vì Vệ Khanh mà cậu xoắn xuýt không thôi.Chắc Vệ Khanh không thật sự ghét mình đâu nhỉ?Kỳ Nhất Bạch có chút không giải thích được cảm giác phức tạp ở trong lòng. Danh tiếng của mình quá kém, không biết liệu Vệ Khanh có vì vậy mà không qua lại với cậu nữa không.Cậu đột nhiên nghĩ đến kẻ đầu sỏ làm cho danh tiếng của cậu mất hết, Lý Tú Nga. Lúc này, cậu mới nhớ ra mình còn chưa tính sổ với Lý Tú Nga đâu! Cậu đang lo không có chỗ để xả xì trét đây! Đúng là thời điểm tuyệt vời để dạy dỗ Lý Tú Nga. Phải làm cho bà ta từ nay trở đi không dám giở trò với mình nữa!!Kỳ Nhất Bạch cưỡi xe đạp đến ngôi nhà ngói xanh. Còn chưa tiến vào cậu đã nghe thấy tiếng khóc ở bên trong: "Mẹ, không phải mẹ nói có cách lấy được tiền sao? Đại Bảo cùng Nhị Bảo đã bị mang đi vài ngày rồi, giờ còn chưa chuộc về được, có khi mẹ mìn đã bán đi mất rồi. Mẹ, không phải người cũng có tiền sao. Lấy ra để chuộc Đại Bảo Nhị Bảo trước có được không? Coi như chúng con mượn, sau này nhất định chúng con sẽ trả lại cho người!""Phi! Tôi nào có nhiều bạc như vậy. Cô muốn tiền, tự mình gặp quỷ đòi ăn kia mà đòi!"Lý Tú Nga giận điên lên mắng Thu Nguyệt:"Cô suốt ngày chỉ biết khóc lóc, còn chẳng làm được cái gì hết. Cô có bản lĩnh thì về nhà mẹ đẻ mà xin tiền ấy. Còn muốn có con cái thì đẻ tiếp sẽ có!"Kỳ Nhất Bạch đứng ở cửa, thấy xung quanh không có ai, liền không dấu vết lấy cung nỏ từ ba lô của hệ thống rồi đặt vào trong giỏ xe. Vừa nhấc xe đạp đi vào, liền thấy sắc mặt của Thu Nguyệt trắng bệch, cô ta run rẩy mở miệng:"Mẹ, người nói cái gì đó? Con, không phải người biết là con không thể đẻ...""Xì, ý của mẹ là lấy vợ bé cho anh hai đó. Lấy vợ mới chỉ mất có 20 lượng. Chuộc Đại Bảo Nhị Bảo mất tận 150 lượng. Chỉ có đồ ngu mới bỏ ra 150 lượng!"Kỳ Hoa Kiều đột nhiên mở miệng, Thu Nguyệt như bị sét đánh giữa trời quang, không dám tin nói:"Mẹ, sao các người có thể làm như vậy? Trước đây các người đã đồng ý với cha của tôi sẽ không lấy vợ bé cho Hữu Học mà. Không được, tôi không đồng ý!"Lý Tú Nga xị mặt xuống nói:"Hữu Học sau này sẽ làm quan lớn, nạp thêm một tiểu thiếp thì có làm sao. Nếu cô không muốn Hữu Học lấy vợ bé thì đi tìm quỷ đòi ăn kia mà lấy tiền. Đại Bảo Nhị Bảo là do nó bán, cô đi tìm nó đi. Tôi không có tiền!""Mấy người muốn tìm tôi làm gì?!"Lý Tú Nga còn chưa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói của Kỳ Nhất Bạch lanh lảnh truyền đến.Bọn họ đều biến sắc nhìn về phía cửa, chỉ thấy mỗi bóng dáng của Kỳ Nhất Bạch.Lý Tú Nga lúc này mới dám chất vấn với giọng the thé:"Mày tới đây làm gì?!"Kỳ Nhất Bạch nhàn nhã dựng xe đạp ở trong sân. Trước những con mắt đang trừng trừng nhìn mình, cậu chậm rãi lấy cung nỏ từ trong giỏ xe. Lúc này cậu mới nhìn về phía Lý Tú Nga nhếch miệng cười lạnh:"Cái nhà này là dùng tiền cưới của mẹ tôi để xây, cũng có nghĩa là nhà của tôi

Tôi về nhà tôi còn phải xin phép mấy người à?"Lý Tú Nga thiếu chút nữa tức giận đến nhảy dựng lên, nhà này từ khi nào là của Kỳ Nhất Bạch?!Nhưng khi nhìn đến cung nỏ trong tay Kỳ Nhất Bạch, chân Lý Tú Nga bắt đầu thấy đau, nên không dám làm càn.Bà ta cãi lại Kỳ Nhất Bạch:"Mày nói hươu nói vượn cái gì thế! Nhà này rõ ràng là của Hữu Học. Khế ước mua bán nhà còn có tên của nó. Mày đừng hòng có ý đồ gì với căn phòng này!"Kỳ Nhất Bạch không thèm để ý lý Lý Tú Nga, mà chỉ mải đánh giá căn nhà này. Không thể không nói, ngôi nhà này thực sự sáng sủa, rộng rãi, có khi còn là căn nhà tốt nhất ở thôn Khê Bắc này.Cậu nhịn không được cảm thán một câu:"Nếu bán căn nhà này chắc cũng phải được 50, 60 lượng bạc ý nhỉ?"Lý Tú Nga vừa nghe vậy giống như gặp kẻ địch, liền đề phòng:"Phi phi phi, mày đang nói luyên thuyên gì đấy. Căn nhà này lúc xây tốn hơn 100 lượng bạc đó! Mày rốt cuộc là muốn làm gì!"Kỳ Nhất Bạch liếc Thu Nguyệt, thấy Thu Nguyệt như đang trầm tư gì đó. Cậu cũng không thèm để ý nữa, trực tiếp ngồi ở băng ghế ngoài sân, trào phúng:"Không phải lúc nãy bà ở sân nhà tôi oai lắm hả? Tôi đến đây để xem bà diễn tiếp nha. Nào diễn lại lần nữa cho tôi xem nào."Lúc trước là do Lý Tú Nga vịn vào việc có nhiều người ở đó, nên mới dám làm quá như vậy với Kỳ Nhất Bạch. Nhưng lúc này, Kỳ Nhất Bạch tới tận đây, lại nghĩ đến lần trước bị lấy thịt gà và lương thực, bà ta vừa đau lòng vừa run rẩy sợ hãi.Bà ta cảm thấy Kỳ Nhất Bạch đến đây là để tống tiền, bà ta không thèm quan tâm Kỳ Nhất Bạch đang trào phúng, lên án:"Trong nhà không có gì, mày muốn thế nào? Mày đã được Khâu thiếu gia cho 30 lượng bạc còn không đủ sao. Mày đã bán Đại Bảo Nhị Bảo rồi, giờ còn muốn làm bọn tao phải đi chết mới chịu à?!"Kỳ Nhất Bạch cũng phải bội phục khả năng đổi trắng thay đen của Lý Tú Nga, cậu nói thẳng:"Không phải tôi nói rồi sao, tôi đến để xem bà diễn dáng vẻ oai phong. Thuận tiện ở lại đây một thời gian. Dù sao trời cũng bắt đầu trở lạnh rồi, mà cái nhà kia thì lọt gió. Ai muốn ở thì ở, chứ tôi cũng không muốn ở đó để bị đông cứng mà chết."Nói xong, cậu liền đi tới góc sân, nhìn hai con gà trong chuồng nói:"Con gà mái này nhìn có vẻ mập mạp, hôm nay liền làm thịt nó đi. Thu Nguyệt đi nấu nước. Hoa Kiều đi cắt tiết gà."Thu Nguyệt và Kỳ Hoa Kiều trợn mắt há hốc mồm nhìn Kỳ Nhất Bạch. Kỳ Nhất Bạch chỉ đạo cũng tự nhiên quá cơ?!Sắc mặt Lý Tú Nga khó coi bắt đầu hò hét:"Mày dám ăn gà của tao, tao liền liều mạng với mày!"Bà ta nói xong liền dữ tợn nhìn Kỳ Nhất Bạch, giãy dụa muốn đứng dậy.Kỳ Hoa Kiều cùng Thu Nguyệt nhìn thấy cơn thịnh nộ của Lý Tú Nga, không nhịn được rụt cổ một cái, sợ bị Lý Tú Nga giận chó đánh mèo.Kỳ Nhất Bạch nghe vậy, lại vui vẻ nói:"Vậy thì tốt quá, tôi đang chưa tìm ra lý do để lấy nốt cái chân còn lại của bà đây. Nào đánh tôi đi, để tôi có cơ hội bắn một phát."Kỳ Nhất Bạch vừa dứt lời, toàn bộ căn nhà đều rơi vào một mảnh yên tĩnh chết chóc.Kỳ Nhất Bạch đang nói gì đấy?Cậu ta lại muốn phế nốt cái chân kia của mẹ?!Kỳ Hoa Kiều thét to:"Mày, sao mày dám nói ra những lời này. Mày là đồ bất hiếu, mày nhất định phải bị chặt đầu!"Lý Tú Nga cùng Thu Nguyệt cũng gật đầu thật nhanh. Kỳ Nhất Bạch chẳng thèm để ý:"Hoa Kiều, cô nói lời này lại nhắc nhở tôi. Nếu đều phải bị chặt đầu, vậy không bằng tôi trực tiếp giết mẹ cô. Như vậy lúc bị chặt đầu, tôi với mẹ cô cũng có bạn đồng hành trên con đường tới hoàng tuyền. Hoa Kiều, tuy cô đen bẩn nhưng lại thông minh phết. Nhắc nhở tôi rất đúng chỗ."Cô ta đen bẩn?!Kỳ Hoa Kiều suýt nữa bị Kỳ Nhất Bạch làm cho tức đến hộc máu. Nhưng lúc này cái gì cô ta cũng không dám làm. Cô ta sợ.Anh cả thật ra là điên rồi phải không?!Lý Tú Nga và Thu Nguyệt đều sợ hãi nhìn Kỳ Nhất Bạch.Họ chợt nhận ra, từ khi bị từ hôn, Kỳ Nhất Bạch liền thay đổi.Mới đầu thì âm trầm, nhìn ai cũng dùng đôi mắt u ám. Sau đó liền mua sắm đủ thứ, nhìn thấy ai không hợp là động thủ. Giờ còn đáng sợ hơn, cậu ta còn muốn kéo Lý Tú Nga cùng chết với mình!Kỳ Nhất Bạch thấy được bọn họ đều bị cậu dọa, vô cùng hài lòng. Cậu liền chuyển hướng tẩy não Thu Nguyệt:"Thu Nguyệt, cô không cảm thấy nếu tôi giết Lý Tú Nga, cô là người được lợi nhất sao. Chờ Lý Tú Nga chết rồi, cô có thể chiếm hết tiền của bà ta, còn có thể đem nhà cùng ruộng đất bán. Rồi mang tiền đi chuộc Đại Bảo cùng Nhị Bảo. Đừng nói là tôi làm anh cả không lo nghĩ cho các em. Cô xem, tôi đã tính toán hết cho cô rồi đó.""Thu Nguyệt, cô dám chiếm tiền của tôi?!" Lý Tú Nga sắp bị Kỳ Nhất Bạch làm cho mất lý trí, lập tức trừng mắt về phía Thu Nguyệt.Thật ra trong lòng Thu Nguyệt đang nghĩ ý tưởng này cũng hợp lý, nhưng mà đối với chất vấn của Lý Tú Nga, cô ta chỉ dám liều mạng lắc đầu:"Không, mẹ, con không dám."Kỳ Hoa Kiều đột nhiên hô to:"Không xong không xong rồi, anh cả điên rồi, anh ta điên thật rồi!! Anh ba, anh mau ra đây. Anh cả điên rồi, anh ta dám giết mẹ này!!"Kỳ Hoa Kiều rít gào lên, liền nhảy vào trong phòng Kỳ Hữu Tài, kết quả một lúc sau cũng chỉ có âm thanh hô to:"Anh ba, anh cả ngày chỉ biết ngủ thôi. Mau tỉnh lại, anh cả muốn giết mẹ kìa!!"Tình huống như này mà Kỳ Hữu Tài còn ngủ được?---------------------------------------------Lại là editor lảm nhảm: Vậy là tui cũng lết được 1/3 quãng đường rồi. Mấy chương gần đây tác giả bắt đầu viết càng lúc càng dài. Mà công việc của tui đợt này hơi bận với bận đu #ATVNCG 🤣 nên sẽ chậm ra chương mới một chút. Hứa ko bao giờ drop truyện đâu. Mọi người cố gắng đợi và vẫn theo dõi, ủng hộ truyện nha. Yêu 😘😘😘


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.