Thực ra Thu Nhiễm không ngờ lại gặp được một người xa lạ quen thuộc vào một ngày "đặc biệt" như vậy.
Đó là người làm đồ chơi bằng đường ở cửa hàng kẹo, hắn ta có đôi bàn tay to như bàn tay nữ thần Nữ Oa ban tặng, nhào nặn mấy cái liền đưa chiếc kẹo Đường Tăng nhỏ đang chắp tay lại cho đứa trẻ nhón chân trước mặt.
Thu Nhiễm nhìn khuôn mặt người đàn ông dưới ánh sáng đèn, hai hàng lông mày hình kiếm giống như vầng trăng khuyết, đôi mắt nhìn xuống có chút mệt mỏi, đường nhăn nơi khóe mắt lên xuống theo chuyển động của mắt. Dưới chiếc mũi như núi của hắn ta có nhân trung ngắn hơn một chút, mím môi mỏng.
Đây là một khuôn mặt lo lắng, theo tiêu chuẩn đẹp xấu của con người thì cũng là một khuôn mặt hiền lành khắc khổ. Nhưng đối với Thu Nhiễm mà nói, khuôn mặt này giống như là do chính tay hắn ta tạo ra, dưới đôi mắt rũ xuống nhất định phải có chiếc mũi núi, phía dưới nhân trung hếch là đôi môi mỏng.
Cảm giác quen thuộc thoát ra khỏi trái tim cậu giống như một con mèo xảo quyệt bắt đầu gây rắc rối trong đầu Thu Nhiễm. Ly trà bị chân mèo vô tình tát vỡ trên mặt đất, nước trong chén trà bắn tung tóe hiện lên hình ảnh một người đàn ông đang ôm một đứa bé mặc đồ màu đỏ; giữa mấy bông hoa bị đuôi mèo quét qua, một người đàn ông đeo thanh kiếm gỗ sau lưng, trên tay đang cầm một ly dâu tây, một chiếc bánh nhỏ cắm vài ngọn nến đung đưa; trong đôi mắt mèo đột nhiên nheo lại phản chiếu một người đàn ông cả người đầy máu, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng Thu Nhiễm biết rằng có lẽ hắn ta đang khóc - vì cảm giác trên trán có mùi tanh ẩm ướt kỳ lạ và cơn đau nhói ở ngực không thể giải thích được.
Thu Nhiễm chợt tỉnh táo lại, đồng tử giãn ra rồi co lại. Cậu thở hổn hển, cơ thể quấn trong bộ quần áo năm mới bằng lụa đỏ và nhung trắng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Bài "Chúc may mắn" vang lên khắp nơi, tiếng trẻ con la hét, tiếng pháo thưa thớt và tiếng rao hàng từ những chiếc micro kém chất lượng vang vọng bên tai cậu.
"Tôi có biết anh không?" Thu Nhiễm đứng ở bên kia con đường lát đá, trong bàn tay trắng nõn cầm một chiếc đèn lồng nhỏ màu vàng cam. Cậu che trái tim mình, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn đeo tạp dề đỏ, thầm nghĩ: "Sao mình lại có cảm giác như quen biết anh ta vậy?"
Sau khi người đàn ông hoàn thành xong "Đường Tăng", hắn ta đặt tay lên bệ sắt. Giữa khoảng cách ngẩng đầu lên, Thu Nhiễm nhìn thấy trong mắt hắn ta hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng những cảm xúc phức tạp.
"Anh biết tôi sao?" Sự nghi ngờ của Thu Nhiễm tràn ngập trong lòng cậu, cảm giác déjà vu kỳ lạ của cậu ngày càng sâu sắc.
Cậu giẫm lên đôi giày vải thêu màu đỏ hồng rồi bước đến chỗ thợ làm kẹo.
"Anh bán kẹo, tôi muốn một cậu bé Astro." Thu Nhiễm đặt chiếc đèn lồng nhỏ màu cam lên mép bệ sắt, tay phải mò mẫm trong chiếc túi nhỏ đầy lông của mình lấy ra vài tờ tiền bạc màu, "Tôi muốn tư thế nhấc tay bay lên trời, phủ thêm xi-rô dâu."
Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó lấy ra mấy cục kẹo ấm áp ở bên cạnh, khuôn mặt lo lắng cố nặn ra một nụ cười như sắp khóc, nói: "Được rồi được rồi, dâu tây, cậu bé Astro, sẽ mất...vài phút đấy."
Thu Nhiễm gật đầu, đưa mắt nhìn từ khuôn mặt quen thuộc khó hiểu xuống bàn tay to lớn màu lúa mạch đang khéo léo nhào nặn viên kẹo, trong lòng cậu không khỏi nghĩ: "Khi người này dùng lực vào lòng bàn tay, mu bàn tay sẽ có một đường gân nổi lên như đinh ba ở giữa, tư thế cầm dao điêu khắc nhất định giống với tư thế cầm kiếm."
Có vẻ như hắn ta đã nghe thấy được mấy lời của quỷ nhỏ của mình, vậy mà thực sự đã làm điều đó: khi người đàn ông nhéo thanh kẹo sắp cứng lại, một đường gân xanh xuất hiện trên mu bàn tay phải của hắn ta. Lúc chạm khắc các đặc điểm trên khuôn mặt của cậu bé Astro, người đàn ông dùng cả bàn tay nắm chặt chiếc cán chạm khắc, như thể hắn ta đang thực sự cầm một thanh kiếm.
Thu Nhiễm cảm thấy có chút buồn bực, chẳng lẽ đây chính là cái gọi gần mực thì đen sao - trí nhớ của cậu cũng trở nên kém cỏi như Lộ Vãn rồi, cậu không nhớ nổi tên những người cậu từng quen biết!
Thu Nhiễm khẽ thở dài cầm lấy chiếc kẹo cậu bé Astro bóng loáng từ tay người đàn ông, nở nụ cười xin lỗi: "Xin lỗi người anh em, gần đây trí nhớ của tôi không tốt lắm. Trước đây chúng ta có quen nhau không? Tôi lỡ quên mất tên anh rồi, anh có thể nói lại cho tôi biết được không?" Vừa nói, đầu cậu vừa bất giác nghiêng qua, hai quả bóng nhỏ treo trên chiếc mũ len cũng lắc lư.
Người đàn ông trước mặt đang cầm một con dao điêu khắc, biểu cảm đáy mắt hắn ta thay đổi khó đoán. Nhưng cuối cùng, trong mắt hắn ta tràn ngập sự dịu dàng, người đàn ông quết phần xi-rô còn sót lại trên ngón tay rồi cắm con dao khắc vào thùng gỗ chứa đầy nước.
"Chúng ta trước đây không hề quen biết nhau, người anh em à." Hắn ta bắt chước giọng điệu nghiêm túc của Thu Nhiễm, cầm lấy bức chân dung từ tay một đứa trẻ đang nhón chân đứng cạnh Thu Nhiễm - đó là một con heo Peppa mập mạp, "Chúc mừng năm mới, nhưng có thể cậu đã nhầm tôi với ai khác rồi."
Đầu óc của Thu Nhiễm xoay chuyển, đúng vậy, cậu đã hoá quỷ trong nhiều thập kỷ, trong những năm này cậu đều ở thôn Lam Vụ, về cơ bản những người cậu biết đã trở thành tấm bia tưởng niệm mới chứ đừng nói đến những người cậu biết thời mới sinh -- cậu đoán họ đã trải qua nhiều lần đầu thai rồi.
Ngay lúc Thu Nhiễm đang định xoa ngón tay xin lỗi thì một bàn tay to ấm áp vòng qua vai cậu, mùi hương gỗ nồng nặc hòa lẫn mùi nến cháy xộc vào mũi Thu Nhiễm.
Lộ Vãn cầm chiếc đèn lồng nhỏ màu cam trên bệ sắt đung đưa trước mắt Thu Nhiễm, trong mắt hắn tràn đầy bất mãn: "Vợ ai mà ác độc bỏ rơi chồng đi lang thang trong khi anh ta bận treo bùa bình an cho vợ thế hả."
Khuôn mặt của Thu Nhiễm đỏ bừng, giống như một con búp bê ngại ngùng trong tranh năm mới. Cậu đánh nhẹ vào bộ ngực rộng của Lộ Vãn, trong miệng nũng nịu trách tội nói: "Đây là bên ngoài!" Sau đó cậu quay người, rút cái móng heo ra khỏi vai mình, mỉm cười xin lỗi với chủ tiệm kẹo, nói: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người, chúc anh làm ăn phát đạt!"
Vừa dứt lời, bàn tay rắc rối đã ôm lấy "Tranh tết búp bê" đi về phía quầy hàng thịt ở bên kia.
Đôi mắt của người đàn ông dõi theo bóng dáng màu đỏ tươi đó, hắn ta thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã dùng dao khắc cắt mũi heo Peppa.
Tiếng kêu la của đứa trẻ và giọng nói an ủi của phụ huynh khiến hắn ta tỉnh táo lại, vừa xin lỗi vừa lấy kẹo ra tặng miễn phí chiếc kẹo heo Peppa mới toanh cho cậu bé mũm mĩm.
Đây là khách hàng cuối cùng trong đợt này, bây giờ vở kịch sân khấu ở trung tâm chợ đã bắt đầu, người đàn ông cũng được nghỉ ngơi một lát.
Ngay khi hắn ta chuẩn bị lau con dao khắc, một bóng đen bao phủ bệ sắt.
Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Lộ Vãn trong chiếc áo khoác cotton màu đen.
"Thu Thu đang chọn kẹo trái cây." Lộ Vãn dựa vào khung cửa trên bức tường đá của cửa hàng kẹo, lắc đầu sau lưng hắn ta, "Đã lâu không gặp. Ngành công nghiệp thiên sư gần đây suy thoái rồi à? Trương Thật thiên sư hậu duệ của Tứ phương nhai mà lại ở đây làm kẹo?"
Trương Thật đặt con dao điêu khắc xuống, lau tay trên tấm vải trắng bên cạnh: "Tất cả chỉ là quá khứ. Tứ phương nhai đã bị diệt môn từ lâu. Bây giờ tôi đang lang thang làm công việc bán kẹo ở đây. Có lẽ vẫn có thể nhìn thấy Thu Thu."
"Nếu muốn gặp Thu Thu, anh có thể viết thư cho tôi, hoặc có thể mua điện thoại di động gửi tin nhắn cho tôi. Tôi sẽ dẫn em ấy đến gặp anh." Lộ Vãn nhặt một "Tôn Ngộ Không" được dùng làm trang trí xoay xoay nó.
Trương Thật thở dài ném con dao điêu khắc vào thùng, trong mắt hắn ta đầy vẻ cô đơn: "Diêm Sinh Hề vẫn chưa từ bỏ, Thu Thu không thể biết tôi."
"Tên Diêm Vương này thực sự rất xấu xa." Giọng điệu bình tĩnh của Lộ Vãn ẩn chứa một chút tàn nhẫn.
"Anh đã bao giờ nghĩ đến việc nói với hắn ta Thu Thu là quỷ nhỏ của hắn chưa?"
Trương Thật không chút do dự lắc đầu: "Nói hay không nói đều có kết quả như nhau. Diêm Sinh Hề đã câu lấy linh hồn của Thu Thu đi, dùng nó làm mồi để buộc tôi phải đối mặt với hắn."
"Nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn."
Bây giờ đến lượt Lộ Vãn thở dài, nhưng hắn nhanh chóng nghiêm túc trở lại: "Tôi không thể quản được chuyện giữa anh và Diêm La. Dù sao thì đừng lo lắng, tôi sẽ giúp anh bảo vệ Thu Thu, ngay cả khi cơ thể của tôi không còn lành lặn, cho dù có biến thành ác linh cũng sẽ bảo vệ em ấy, không để Diêm Sinh Hề chạm vào một đầu ngón tay của em ấy."
Trương Thật yên lặng nhìn Lộ Vãn: "Cậu đã thay đổi nhiều rồi. Tôi nhớ rõ Quỷ Vương Lam Vụ trước đây còn miễn cưỡng nhận nuôi Thu Thu."
"Trước khác nay khác." Lộ Vãn đem "Tôn Ngộ Không" nhét trở lại vào trong lỗ gỗ, như chợt nhớ ra điều gì vui vẻ, hắn nheo mắt cười, không có vẻ uy nghiêm của Quỷ Vương Lam Vụ, "Bây giờ Thu Thu là vợ tôi, không ai có thể làm tổn thương em ấy."
Vừa dứt lời, một cái tát đã giáng vào cổ Lộ Vãn. Cái tát này mang theo hơi thở của một lá bùa, để lại trên cổ Lộ Vãn một vết tát xanh đen nổi gân xanh, tuy nhiên âm khí trong cơ thể Quỷ Vương lập tức hấp thụ vết đen, làn da nhanh chóng trở lại như ban đầu.
"Này! Anh làm gì vậy Trương Thật!"
Trương Thật rút tay lại, mỉm cười chào một người phụ nữ tóc xoăn đang bế một cô bé tóc ngắn đi về phía mình, nhưng những lời hắn ta nói lại hướng về Lộ Vãn.
"Tạm thời tôi tin tưởng cậu."
*
Cơ thể thật của Thu Thu là quỷ nhỏ từ Diêm La Điện nhưng quỷ nhỏ này có lẽ là cầm tinh hamster - chỉ trong mười phút, trong tay Lộ Vãn đã cầm bốn, năm gói thịt khô cùng với các loại kẹo mứt màu sắc và mùi thơm khác nhau, còn có một vài túi đèn lồng và pháo nhỏ. Ngoài những chiếc đèn nhỏ màu cam, Thu Nhiễm còn có một vài chiếc vòng tay treo những hạt và đá lạ.
"Mười hai giờ pháo hoa sẽ bắn sao? Xem ra chỉ còn nửa tiếng nữa thôi." Thu Nhiễm ngẩng cổ, để hai quả bóng nhỏ trên mũ rũ sau vai, "Chúng ta có thể đi ra bờ thành sông để xem không?"
"Tất nhiên là được bé cưng." Lộ Vãn đi bên cạnh Thu Nhiễm, âm khí vô hình xung quanh cơ thể hắn lan ra bao bọc toàn bộ cơ thể của Thu Nhiễm.
Mười phút sau, hai người đi bộ xuyên qua khu rừng sung phía sau đường Trường Ninh, mỗi cây sung đều được bao phủ bởi những dải ruy băng màu đỏ tươi cầu nguyện bình an.
Thu Nhiễm tìm một phiến đá phẳng, ngồi xuống với Lộ Vãn, nhưng không lâu sau Thu Nhiễm đã ngồi nghiêng trên đùi rắn chắc của Lộ Vãn, đầu tựa vào chiếc cổ ấm áp, một chân đặt lên trên phiến đá, bàn chân nhỏ còn lại giẫm lên mu bàn chân của Lộ Vãn.
Tay phải của Lộ Vãn ôm chặt lấy cơ thể của Thu Nhiễm, lòng bàn tay ấm áp vỗ nhẹ vào da thịt đùi của cậu, tay còn lại nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Thu Nhiễm, má hắn thỉnh thoảng chạm vào mắt và lông mi của cậu.
Một số nam nữ đi ngang qua có vẻ hơi ngượng ngùng, hoặc không nỡ hòa vào bầu không khí dính nhớp của đôi chồng chồng trẻ, hoặc bị đe dọa bởi áp suất không khí đáng sợ tỏa ra xung quanh Lộ Vãn nên đều chọn cách vội vàng rời đi, trên mặt đất trống trải chỉ có hai người đang lặng lẽ nói chuyện.
"Bé cưng có ước nguyện năm mới nào không?" Lộ Vãn nhẹ nhàng áp môi vào mắt trái của Thu Nhiễm, cảm nhận được dưới mí mắt của cậu đang run rẩy.
"Có rất nhiều, rất nhiều." Thu Nhiễm nheo mắt, tận hưởng âm khí mềm mại truyền qua da thịt khi họ chạm vào nhau. Cậu tìm một tư thế thoải mái, duỗi đầu ngón tay trắng như tuyết ra nhẹ nhàng gãi vào phần râu xanh mơ hồ của Lộ Vãn, "Em muốn những bông hồng nhỏ của em nảy mầm, trí nhớ em tốt hơn, em muốn biểu diễn trong một vở kịch dân dã, em muốn ăn một bát mì giòn do mẹ của Tiểu Xuyên làm."
"À không là phải ăn thật nhiều lần." Thu Nhiễm chớp mắt, nhìn chóp mũi chim ưng của Lộ Vãn, đặt những đầu ngón tay ấm áp của mình lên hầu kết của hắn. Nhất định phải học được công thức tổ tiên bí ẩn kia, Thu Nhiễm bí mật lên kế hoạch.
Lộ Vãn có vẻ hơi bất mãn, trán hắn chạm vào trán Thu Nhiễm phát ra hơi thở của Quỷ Vương Lam Vụ, hắn trông giống như một con báo đen đang chờ đi săn.
"Em còn có điều ước nào khác không, bé cưng?"
Từ giọng điệu có chút đe dọa, Thu Nhiễm ngay lập tức hiểu ra lý do khiến Lộ Vãn bắt đầu cuộc trò chuyện này, xương cốt đột nhiên kêu răng rắc. Cậu nở một nụ cười ranh mãnh, đôi mắt như vầng trăng khuyết đang lơ lửng trên bầu trời.
"Còn có thể có cái gì? Em chỉ mong mỗi ngày có quần áo mới để mặc, sau đó những người tốt bụng sẽ cho chúng ta củi, rau, trứng mỗi ngày như vậy chúng ta sẽ có chút thời gian rảnh rỗi. Hơn nữa thỉnh thoảng em còn có người đi ra ngoài chơi với em!"
Thu Nhiễm giơ mũi chân lên ngắm nhìn con chim nhỏ thêu trên đó, toàn thân con chim có màu vàng, giống như một quả cam tròn.
Nhưng rất nhanh cậu không còn ý định ngắm nhìn nữa, đôi bàn tay to không biết xấu hổ thò vào trong vạt áo của cậu, nhanh chóng vuốt ve phần yếm lụa đỏ, hai ngón tay hắn véo núm vú nhỏ dưới lớp vải, nhẹ nhàng kéo ra.
Khuôn mặt của Thu Nhiễm đỏ bừng, đôi mắt hạnh tròn giận dữ nhìn chằm chằm vào "bàn tay" của thủ phạm, cậu dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay to lớn kéo thật mạnh.
"Anh được rồi đó, giữa ban ngày ban mặt! Đã nói không được giở trò lưu manh với em!"
Lộ Vãn không hề để ý đến hình tượng uy nghiêm của Quỷ Vương của mình, không ngừng di chuyển đôi bàn tay to lớn của mình, từ xoa đến véo khiến Thu Nhiễm cảm thấy nhột nhột, bật cười. Cái đầu to cũng vùi vào chiếc cổ được bao bọc bởi nhung trắng của Thu Nhiễm.
"Nhột quá! Em không chịu được nữa, hahahaha, đừng làm nữa!"
"Vợ anh còn quên mất một lời chúc năm mới."
Giọng nói của Lộ Vãn rầu rĩ, nhưng lại có chút cố chấp. Thu Thu bị cơn ngứa trên ngực làm phiền đến mức không còn cách nào khác là phải thả tay ra đẩy cái đầu của hắn.
"Em biết rồi! Năm mới sống hạnh phúc cùng với chồng, được chưa?"
Không ngờ Quỷ Vương vẫn chưa hài lòng, ngẩng đầu cắn vào chóp mũi đỏ ngầu lạnh băng của Thu Nhiễm rồi lại nhanh chóng rụt đầu vào cái cổ tựa như có ma lực: "Chồng của bé cưng là ai? Tên gì? Bé cưng có yêu chồng em không?"
Trong lòng Thu Nhiễm sáng suốt, cậu không ngờ Quỷ Vương muốn lừa cậu tỏ tình, tự tìm phúc lợi cho bản thân.
"Chồng em tên thường gọi là Lộ Vãn, tên khoa học là Quỷ Vương Lam Vụ." Thu Nhiễm bắt chước giọng điệu nghiêm túc trên TV, lọt vào tai Lộ Vãn giống như một con chim nhỏ gian manh. Câu trước nói rõ ràng đến câu sau thì lại ngưng, "Nếu muốn hỏi em có yêu chồng mình không..."
Thu Nhiễm cảm giác được vòng tay ôm lấy mình siết chặt, cảm giác cơ bắp run lên rất mới lạ.
Cậu hắng giọng, ậm ừ với giọng điệu đắc thắng: "Yêu thì rất yêu, nhưng có một điều kiện tiên quyết, sau này chồng em không được bắt nạt em, nếu không em sẽ không yêu nữa."
Nói xong, cậu chọc chọc vào cái đầu vẫn còn vùi vào hõm cổ cậu, thở dài trong lòng làm sao mà vị Quỷ Vương to lớn này lại giống y như con gấu túi trên kênh khoa học giáo dục.
"Sau này anh sẽ không bắt nạt bé cưng, không bao giờ bắt nạt em." Cuối cùng Lộ Vãn từ mùi hương dịu dàng ngẩng đầu lên, hết liếm lại mút cái miệng nhỏ nhắn của Thu Nhiễm, nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy nghiêm túc và chấp nhất.
Ngay lúc Thu Nhiễm đang định yêu cầu một lời đảm bảo khác, tiếng động trên cầu vòm đã đưa cậu trở lại nhân gian - màn bắn pháo hoa bước vào thời gian đếm ngược 10 giây.
Thu Nhiễm nhanh chóng kéo Lộ Vãn đứng dậy, hai người ôm nhau, Lộ Vãn tựa cằm lên đỉnh chiếc mũ lụa đỏ của Thu Nhiễm, còn Thu Nhiễm thì đút đôi tay nhỏ nhắn của mình vào túi áo khoác đen của Lộ Vãn.
Trong lúc đám đông đang xôn xao, một chuỗi đốm sáng màu vàng cam ấm áp đột nhiên xuất hiện ở sườn núi bên kia, theo sau là một tiếng chói tai - quả pháo hoa đầu tiên có đuôi ánh sáng màu vàng nhạt lao lên trời như một làn sóng. Trong màn sương dịu nhẹ của ánh trăng, quả pháo nhỏ "víu" một tiếng bỗng nhiên nở rộ từ một hạt tròn nhỏ thành ngọn lửa rực rỡ, ánh sáng màu vàng là tai, ánh sáng màu cam là khuôn mặt và ánh sáng trắng là tay chân, vô số ánh lửa màu đỏ tươi rải rác tạo thành một chiếc mũ tròn, một chiếc khăn dài và một đôi găng tay ngắn - một con thỏ nhỏ mỉm cười giữa không trung
Thu Nhiễm nhìn không chớp mắt, nhìn qua bóng dáng con thỏ, cố gắng khắc sâu cảnh tượng tuyệt vời này vào sâu trong tâm trí cậu.
Màn bắn pháo hoa kết thúc nhanh chóng, ngoài màn pháo hoa mang tính biểu tượng năm Thỏ còn có những quả cam nhỏ, những chú cún con, những ngôi nhà và những chiếc ô tô nhỏ. Một số câu "Chúc mừng năm mới" và "Mừng đêm giao thừa" lộng lẫy rực rỡ cũng được xuất hiện lần lượt. Toàn bộ Thành phố Lam Vụ tràn ngập vầng sáng màu vàng ấm áp và những tiếng hét phấn khích.
Khi con thỏ nhỏ cuối cùng từ trên trời rơi xuống, Lộ Vãn nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên vầng trán cậu, khe khẽ thì thầm.
"Chúc mừng năm mới, bé cưng Thu Thu của anh."
Thu Nhiễm nhắm mắt lại, trong bóng đêm cảm nhận đôi môi hơi khô chạm vào da trán.
"Chúc mừng năm mới, Quỷ Vương Lam Vụ gian manh."