Kỵ Sĩ Mặt Trời

Chương 17




Chập tối ngày 25 tháng 12, không khí Giáng sinh đã tràn về khắp các nẻo đường và hòa quyện vào lòng người dân trong tỉnh.

Ở các trung tâm thương mại đã được trang hoàng rực rỡ bằng những cây thông, xe tuần lộc, bông tuyết,... Nơi nơi đều vang lên những bài hát Giáng sinh quen thuộc.

Đứng trước bầu không khí ngập tràn sự phấn khởi này, học sinh trường Thành Bắc cũng không chịu thua kém. Từ mấy ngày qua, lớp nào cũng hăng say bắt tay vào việc trang trí lớp học để đón Giáng sinh.

Lớp 11-2 cũng không ngoại lệ.

Hiện tại, mọi khâu trang trí sau bao nỗ lực của các bạn trong lớp cuối cùng cũng đã hoàn thành. Giấy dán tường hình cây thông và Ông già Noel bao phủ khắp các bức tường. Đèn điện sáng trưng và lung linh vô cùng. Thậm chí cuối góc lớp còn có cả một hang đá nhân tạo khắc họa lại tích Chúa Jesus.

"Khai tiệc thôi nào các bạn ơi!"

"Hoan hô!!"

Sau tiếng hô hào của lớp trưởng là lời hưởng ứng nhiệt tình của mọi người trong lớp.

Họ bắt đầu chúc nhau những lời chúc đẹp đẽ, cùng thưởng thức những món ăn nhà làm hấp dẫn, cùng trò chuyện về những năm học vừa qua. Vì nhà trường nghiêm cấm tuyệt đối sử dụng chất có cồn và bài bạc trong môi trường học tập, nên đám giặc lớp 11-2 đành vui chơi thật lành mạnh.

Thầy Khang chủ nhiệm ghé vào thăm lớp một chút rồi phải trở về với gia đình, trước khi đi ông còn để lại rất nhiều quà vặt cho đám trẻ.

"Cậu ăn không nè?" Sau một hồi hí hoáy bóc sạch mấy sợi chỉ trắng trên quả quýt, Ngọc Nghi cầm nó đưa cho Hoài Chiêu.

"Cảm ơn." Hoài Chiêu đưa hai tay nhận lấy, sau đó lấy ra một múi cho vào miệng.

Ngọc Nghi cười híp mắt: "Ngọt ha?"

"Ừm, ngọt lắm." Hoài Chiêu lại lấy ra một múi và đưa đến gần môi Ngọc Nghi, "Cậu thử xem?"

"Aa~ Ưm!" Ngọc Nghi há to miệng đớp ngay, nhưng vẫn có chừng mực mà không chạm trúng ngón tay của người kia, "Ngọt thật!"

Đứng bên cạnh, Minh Quân và Ngân Châu đồng loạt nhăn mặt nhìn hai người.

"Ôi! Ước gì cũng có người bóc vỏ quýt cho mình..."

"Đây nè."

"A, cảm ơn Quân nhé!"

"Không có gì."

"Sao chua dữ vậy tên kia!?"

Giữa những tiếng cười nói của các bạn, Ngọc Nghi bất ngờ đứng dậy, nắm lấy tay hoa khôi giảng đường mà chạy đi trong sự ngơ ngác của cô nàng và sự ngỡ ngàng của cả lớp. Hoài Chiêu chỉ kịp chộp lấy cặp của mình và theo Ngọc Nghi ra ngoài.

Đến một đoạn hành lang đèn sáng trưng nhưng vắng người, Ngọc Nghi mới buông tay Hoài Chiêu ra.

"C-Cậu sao thế?" Hoài Chiêu dựa người vào tường và nhìn chằm chằm vào người đối diện.

"Mình, mình muốn tặng quà Giáng sinh! Ở trong lớp nhiều người quá..." Ngọc Nghi lúng túng gãi gãi má. Mặt cô có chút đỏ, rụt rè đưa ra một món quà nhỏ đã được gói cẩn thận bằng giấy có hoa văn sáng màu, "Mình ngại..."

"..." Không rõ bây giờ Hoài Chiêu đang có cảm xúc gì, cô vươn tay lên mấy lần, rồi mới ngập ngừng nhận lấy món quà, "Tôi...mở ra được không?"

Ngọc Nghi khẽ gật đầu: "Được chứ. Mình mua nó là để tặng cậu mà."

Nhẹ nhàng mở quà mà không làm rách giấy gói, Hoài Chiêu nhìn thấy một hộp nhung đỏ, đặc trưng của mọi cửa hàng trang sức. Và bên trong hộp, chính là một sợi dây chuyền có mặt hình hoa anh đào, được làm nổi bật bởi nhiều đá quý lấp lánh đính kèm.

Mắt cô mở to, bắt đầu hồi tưởng lại kế hoạch tặng quà ban đầu của mình, cô cảm thấy có chút hối hận: "Nghi à, tôi..."

"Gì cơ?"

"...Cảm ơn cậu." Hoài Chiêu ngập ngừng nói, "Tôi cũng, cũng có quà cho cậu... À không, là cho chúng ta."

"Oa! Thật sao!?"

Gì đây?

Lẽ nào là chuẩn bị cầu hôn cô!?

Hoài Chiêu lấy ra từ trong cặp một chiếc túi xách có in thương hiệu của CK và đưa nó cho Ngọc Nghi, hắng giọng giải thích: "Lúc vừa thấy hai chiếc áo này, tôi liền nghĩ có lẽ sẽ rất hợp với chúng ta. Chủ cửa hàng đã chỉnh sửa nó theo yêu cầu của tôi rồi, cậu xem xem có được không."

"Vậy à!" Giọng Ngọc Nghi ngày một phấn khích khi thò tay vào túi và lấy ra hai chiếc áo phông, một trắng và một đen.

Trông cứ như áo cặp vậy.

Phía trước mỗi chiếc áo đều có in logo của CK ở chỗ ngực trái, sau lưng là một dòng chữ tiếng Anh có màu đối lập với áo. Áo trắng viết rằng "If lost, please return Hoai Chieu". Còn áo đen lại là "I'm Hoai Chieu".

Ngọc Nghi vui sướng hét lên một tiếng. Cô ôm chặt hai chiếc áo vào lòng, nhỏ giọng thủ thỉ: "Chúng dễ thương quá! Không thể tin được lại dễ thương như vậy! Mà cậu còn đích thân yêu cầu viết chữ lên nữa... Mình chết mất thôi!"

Hoài Chiêu bối rối trước hành động và lời nói của cô: "S-Sao lại chết?"

"À không không. Ý là, mình thích chúng cực kỳ! Khi nào có dịp thì chúng ta cùng mặc nhé!"

Cả người Hoài Chiêu dần thả lỏng hơn, mọi sự căng thẳng đều bốc hơi trong tích tắc: "Thật chứ?"

"Thật mà!"

Ánh mắt của Hoài Chiêu chuyển sang sợi dây chuyền trong hộp: "Nhưng so với–"

"Thôi nào! Đâu có ai bắt buộc chúng ta phải tặng quà giống hệt nhau đâu chứ." Ngọc Nghi ngắt lời Hoài Chiêu, thuận lợi đánh bay mọi suy nghĩ sai lầm của cô ấy, "Quan trọng hơn là, hai chiếc áo này đã được cậu bỏ cả tâm tư tình cảm vào mà. So với của mình thì càng đáng quý hơn nhiều!"

Một nụ cười nhạt xuất hiện trên khuôn mặt Hoài Chiêu, cô lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp: "Vậy ư..." Cô trả lời, "Tôi cũng thật sự rất thích món quà mà cậu đã tặng cho tôi."

"Biết ngay là cậu sẽ thích mà!" Ngọc Nghi kết thúc lời nói bằng một nụ cười toe toét.

Lãng mạn thế là đủ, Ngọc Nghi tinh nghịch quàng một cánh tay qua vai Hoài Chiêu: "Khi chúng ta mặc hai chiếc áo này ấy, mọi người sẽ trầm trồ ngưỡng mộ lắm cho coi, kiểu như sẽ thốt lên rằng "thật là một cặp đôi đáng yêu". Ái chà, không ngờ Hoài Chiêu của mình lại có tính chiếm hữu như vậy đó nha!" Cô lại nâng hai chiếc áo lên trên tầm mắt hai người, rồi bật cười khúc khích.

Hoài Chiêu bây giờ càng bối rối hơn. Một phần là vì mấy cử chỉ thân mật đột ngột này của Ngọc Nghi, một phần là vì mấy điều mà Ngọc Nghi đang nói hoàn toàn không phải là mục đích của cô.

Cô cần tìm cách giải thích mà không làm Ngọc Nghi cụt hứng. Rốt cuộc thì, dáng vẻ cười đùa này của cô ấy thật sự rất đáng yêu: "À, cái đó không phải là..."

"Không gì cơ?" Ngọc Nghi lại giở giọng trêu chọc, mặt đối mặt với Hoài Chiêu.

"Đó không phải là lý do tôi mua chúng." Hoài Chiêu quay mặt sang chỗ khác, né tránh vẻ mặt hết sức rạng rỡ của Ngọc Nghi, "Ý tôi là, tôi rất vui vì cậu thấy chúng dễ thương. Nhưng vẫn...còn có lý do khác nữa."

"Thật sao? Là gì thế?" Đôi mắt Ngọc Nghi ánh lên sự tò mò.

Tại sao lại có thể dễ thương đến vậy?

Thật khiến cô không tài nào tập trung được.

"Thì, cậu cứ hay chạy loanh quanh khắp nơi. Rồi thỉnh thoảng lại...đột nhiên biến mất nữa."

"Mình có chạy đi đâu đâ–" Đang nói giữa chừng thì Ngọc Nghi chợt dừng lại. Cô lập tức bĩu môi, "Lần trước chỉ là mình muốn xin ít ý kiến của Ngân Châu và Quân thôi, để bí mật chuẩn bị quà Giáng sinh cho cậu đấy. Có một lần thôi mà~"

"Nhưng, có lần một thì chắc chắn sẽ có những lần sau." Hoài Chiêu nói, "Vậy nên tôi đã mua hai chiếc áo này, để đề phòng. Nếu cậu đi đâu đó và bị lạc, người ta sẽ có thể nhìn thấy dòng chữ kia và trả cậu lại cho tôi. Tôi nghĩ đây là một kế hoạch thông minh."

Ngọc Nghi im lặng trong một lúc.

Trong khi Hoài Chiêu đang bắt đầu băn khoăn không biết bản thân có nên lên tiếng hay không, thì Ngọc Nghi lại phá lên cười.

Định sẽ để yên cho cô cười một chút, nhưng khi thấy đã gần một phút trôi qua mà Ngọc Nghi vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Hoài Chiêu mới ngập ngừng gọi: "Nghi?"

"Ahaha! X-Xin lỗi cậu nhé." Miệng Ngọc Nghi vẫn chưa khép lại hoàn toàn, cô đưa tay lau lau khóe mắt, "Hoài Chiêu nè, cậu thật vui tính và dễ thương!"

"T-Tôi ư?" Hoài Chiêu lắp bắp, tai cô bắt đầu nóng lên.

Đây là lần đầu tiên có người dùng những từ ngữ này để miêu tả cô, khiến cô không biết phải hành xử thế nào cho phải.

"Đúng vậy!" Ngọc Nghi lại áp sát vào người Hoài Chiêu hơn, "Mình thích lắm, thật sự rất thích!"

Hoài Chiêu vẫn không hiểu cho lắm, nhưng có lẽ Ngọc Nghi đang nói đến mấy chiếc áo kia, cô đáp: "Miễn cậu thích và thấy chúng hữu ích là được rồi."

"Vừa hữu ích, lại vừa dễ thương." Nói đoạn, Ngọc Nghi chợt đề nghị, "Để mình đeo dây chuyền cho cậu nhé?"

Trong lúc nghe Ngọc Nghi nói mấy lời khó hiểu kia, Hoài Chiêu gần như đã quên béng mất món đồ vẫn đang cầm trên tay.

Cô đưa nó cho Ngọc Nghi: "Đây, phiền cậu vậy." Rồi khẽ đưa tay vén tóc ra đằng trước.

Ngọc Nghi nhanh chóng tháo chốt dây chuyền ra, từ từ đeo nó vào cổ nàng thơ của mình và cài khóa lại. Cô cố nán lại lâu hơn vài giây chỉ để chiêm ngưỡng phần gáy trắng nõn đang lộ ra của Hoài Chiêu, rồi mới lùi lại một bước.

Trên mặt cô là một nụ cười vô cùng ấm áp: "Cậu trông lộng lẫy lắm."

"Đương nhiên." Hoài Chiêu chăm chú nhìn vào mặt dây chuyền hình hoa anh đào. Đáp lại nụ cười và ánh mắt của Ngọc Nghi, cô nói tiếp, "Dù sao thì cậu cũng là người đã chọn nó cho tôi mà."

Một bước chân ngập ngừng tiến về phía trước, Ngọc Nghi chậm rãi vòng tay qua lưng Hoài Chiêu. Cả người cô cứng đờ, mắt hơi nhắm lại, luôn sẵn sàng cho tình huống sẽ bị đẩy ra bất cứ lúc nào. Nhưng thay vào đó, Hoài Chiêu lại áp người lại gần cô hơn, ngượng ngùng đáp lại cái ôm.

Cả hai đều tận hưởng tối đa khoảnh khắc này. Bởi đây là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong lễ Giáng sinh đầu tiên mà họ trải qua cùng nhau.

Lúc này, cũng tại một góc khuất của hành lang đó...

Hình ảnh bao nhiêu con người đang chen chúc nhau đằng sau bức tường, với vô số camera hướng về phía hai cô gái.

"Chụp được chưa?"

"Yên tâm, còn có video nữa!"

"Hay lắm, cặp gà bông này dám bỏ lớp đi tâm sự riêng thế kia!"

"Ngân Châu đã đúng khi bảo chúng ta bám theo."

"Hihi, ngại quá đi, đừng khen mình nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.