Kinh Niên Lưu Ảnh

Chương 38




Buổi tối ngày thứ sáu, hai người hẹn hò ăn tối ở một nhà hàng trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại. Sau bữa ăn, cả hai đi thang cuốn xuống tầng.

Đứng trên thang cuốn xuống tầng ba, Triển Nhược Lăng vừa nói chuyện với anh vừa nhìn xuống dòng người đông đúc bên dưới, trung tâm thương mại đèn điện sáng choang, các cửa hàng đều đang mở cửa kinh doanh, bóng người qua lại nhộn nhịp in trên nền đá cẩm thạch bóng loáng, mỗi hình ảnh lướt qua đều mang theo một loại tiết tấu của riêng mình.

Xuống đến nơi, Triển Nhược Lăng nghĩ cũng không nghĩ kỹ liền bước khỏi thang cuốn, quay người đi về phía tay phải. Thẳng đến chỗ có thang cuốn, cô mới giật mình phát hiện thì ra thang cuốn này đi lên tầng bốn.

Chung Khi giữ eo cô lại, khóe môi nhếch lên: “Triển Nhược Lăng tiểu thư, xin hỏi em muốn đi đâu vậy?”

Triển Nhược Lăng lúng túng nói: “Em cứ nghĩ thang cuốn đi xuống nằm ở bên này.”

Chung Khi ôm vai cô, đi về lại đường cũ, cười nói với cô: “Vừa nãy anh còn cảm thấy khó hiểu không biết em muốn đi đâu – hay là đi vệ sinh, hình như không được đúng lắm, không lẽ về nhà em, thế lại càng không đúng.”

Triển Nhược Lăng ra vẻ hoàn toàn vô tội, “anh thấy em đi sai đường sao không nhắc em một tiếng?”

Đôi mắt mang theo nụ cười dịu dàng nhìn vào cô: “Anh tưởng em định đưa anh đến nơi đẹp đẽ tuyệt trần nào đó, cho nên anh rất yên lặng, rất yên lặng đi theo em. Ai ngờ hóa ra em chỉ đưa chúng ta đi dạo một vòng.”

Chung Khi nâng cổ tay xem đồng hồ, “dù sao cũng vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo một lát nhé.”

Hai người đi dạo lung tung trong trung tâm thương mại. Chung Khi đưa mắt nhìn quần áo cô đang mặc, lên tiếng: “Triển Nhược Lăng, anh nhớ khi còn đi học, lúc nào em cũng mặc đồ màu đen cả.”

“Khi ấy cảm thấy màu đen đẹp, cho nên mỗi lần mua quần áo đều thích mua màu đen. Sau đó đi du học ở Tây Ban Nha, bạn cùng phòng ký túc xá ai cũng nói với em, Triển Nhược Lăng, cậu không thể lúc nào cũng mặc đồ đen được, vì vậy mỗi lần dạo phố đều không để em mua màu đen nữa…”

Vốn chỉ định tùy ý đi dạo, nhưng khi đến khu bán trang phục nữ, hai người cũng dừng lại ngắm nghía vài món. Đi qua một cửa hàng có tiếng, Chung Khi chỉ vào chiếc váy ma nơ canh đang mặc hỏi ý kiến của cô.

Triển Nhược Lăng nhìn một lúc rồi trả lời, “đẹp lắm.”

Nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội làm ăn này, “nếu chị thích có thể vào bên trong mặc thử.”

Triển Nhược Lăng thấy nhân viên đã lấy chiếc váy xuống, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ, “vâng, tôi thử xem sao.” Sau đó cô đưa tay nhận lấy, đi về phía phòng thử đồ.

Bên trong phòng thử đồ, Triển Nhược Lăng giơ chiếc váy trong tay lên ngắm nghía một lúc lâu.

Chiếc váy có thiết kế để lộ vai.

Ở đây có nhiều trang phục như vậy, anh lại nhìn trúng chiếc váy này.

Cô mặc chiếc váy vào rồi, nhưng lại không có can đảm để đẩy cửa bước ra.

Phòng thay đồ rất nhỏ, mà không khí bên trong dường như cũng trở nên nặng nề hơn.

Vách tưởng phía trong phòng thay đồ có treo một tấm gương, nhìn vào đó sẽ thấy được hiệu quả của việc thử đồ.

Một vết sẹo lồi, kéo dài trên bả vai cô không giấu được dưới lớp vải mỏng, từ vai trái kéo dài sang tận vai phải.

Từ trước đến nay luôn bỏ qua vấn đề này, thế rồi đột nhiên bằng cách nổi bật nhất nó đã tung mình trở dậy. 

Đẩy cánh cửa phòng thử đồ, cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi thấy cô vẫn đang mặc quần áo của mình liền ân cần bước lên trước: “Có phải kích cỡ chiếc váy không phù hợp không ạ? Chúng tôi ở đây có rất nhiều cỡ…”

Chung Khi ngồi trên sô pha trong cửa hàng, nhìn thấy quần áo cô đang mặc, chân mày khẽ cau lại, nhưng không nói gì.

Triển Nhược Lăng mỉm cười, nói với nhân viên bán hàng: “Không phải. Kích cỡ rất vừa vặn…”

Trong lòng hơi rối rắm, không biết nên nói tiếp thế nào, cô liền dứt khoát lên tiếng: “Tôi mua chiếc váy này.”

Đứng nhìn anh quẹt thẻ thanh toán, Triển Nhược Lăng thầm cảm thấy áy náy, cô không biết đến lúc nào mình mới có thể mặc bộ váy này cho anh xem được.

Có lẽ lúc nào ấy là rất xa xôi.

Bởi vì hôm nay là thứ sáu, công ty có rất nhiều việc, cả một ngày Triển Nhược Lăng đều ở vào trạng thái chạy xấp chạy ngửa, đầu gối của cô không tốt, lúc này lại đi bộ lâu nên cảm thấy có chút khó khăn.

Chung Khi thấy cô có vẻ như đang chịu đựng điều gì đó, một tay đỡ lấy vai cô hỏi: “Sao vậy? Không đi nổi nữa rồi có phải không?”

Triển Nhược Lăng lắc đầu, sau lại gật đầu, nhẹ giọng trả lời: “Đầu gối của em hơi đau.”

“Sao không nói sớm.” Chung Khi đưa mắt nhìn xung quanh sau đó ôm eo cô đi về phía một quán cà phê: “Vào kia ngồi nghỉ trước đã.”

“Em không yếu ớt như vậy đâu, chỉ là đi bộ lâu quá nên hơi mệt thôi. Chúng ta về nhé.”

Hai người xuống tầng, đi đến bãi đậu xe của trung tâm thương mại. Sau khi lên xe, Chung Khi hỏi cô: “Có phải em đụng phải vật gì không? Cho nên đầu gối mới bị đau.”

“Không phải, em không đụng phải thứ gì cả, chỉ là bệnh cũ thôi.”

Chung Khi cau mày: “Bệnh cũ gì? Em bị như vậy suốt à?”

Điều hòa trong xe nhẹ nhàng phả ra luồng khí lạnh, không gian nhỏ mang theo thứ mùi đặc trưng của xe hơi. Triển Nhược Lăng nghiêng đầu nhìn cảnh đêm trôi ngang kính xe, sau đó thu lại tầm nhìn, thế là lại rơi vào ánh mắt đen sáng ngời của anh.

Cô thở dài, nói: “Là vết thương do tai nạn xe lúc trước để lại.”

“Đến giờ vẫn chưa khỏi à? Em có đến bệnh viện khám xem thế nào không?”

“Đến bệnh viện mấy lần rồi, hình như cũng không phải vấn đề gì lớn, lúc ấy  cũng không còn đau nữa, cho nên em cũng không đi tái khám.”

Triển Nhược Lăng vừa xoay đầu liền nhìn thấy chiếc túi nằm trên ghế sau của xe, bên trong chính là chiếc váy vừa mua ban nãy.

Tối nay Triển Nhược Lăng về nhà bố mẹ, Chung Khi đưa cô về đến dưới lầu mới lái xe trở về căn hộ của mình, vừa mở cửa thì điện thoại reo lên, điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy giọng cười nhạo của Quý Tân ở đầu bên kia không ngừng truyền tới: “Đại thiếu gia, yêu đương xong rồi hả? Cuối cùng cũng có thời gian nghe điện thoại của tôi?”

Chung Khi tiện tay khóa cửa, ném chìa khóa xe lên bàn trà, “cậu nói gì? Vừa nãy tôi bận lái xe. Nói đi, là việc gì?

Quý Tấn là kiểu người tính cách thắng thắn dứt khoát, cũng không nhiều lời với anh, trực tiếp nói luôn vào chủ đề: “Thời gian làm việc nói chuyện công, hết giờ làm thì đương nhiên nói chuyện riêng tư rồi. Chiều nay Nhan Hành Chiêu về rồi, tôi đến sân bay…”

“Nhanh Hành Chiêu về rồi sao cậu vẫn có thời gian rảnh gọi điện thoại cho tôi?”

“Cậu đừng có mà ngắt lời tôi.” Quý Tấn buồn bực khiếu nại, “lúc tôi ra sân bay đón anh ấy thì gặp được một người, cậu đoán xem là ai?”

Chung Khi cau mày: “Không phải cái tên lúc trước theo đuổi cậu không thành đấy chứ?”

“Chung Khi, sao cậu chẳng có chút sáng tạo nào thế hả, còn nhắc đến người đó?” Quý Tấn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không phải là người theo đuổi tôi không thành, chính xác mà nói, là người theo đuổi cậu không thành – Bối Tử toàn về nước rồi.”

Bên này Chung khi lạnh nhạt “ừ” một tiếng: “Ừ, cậu ấy về rồi?”

“Bạc tình thật đấy. Nhớ lúc đầu người ta thích cậu như vậy, đến cả người ngoài như tôi cũng cảm thấy xúc động thấm đẫm lòng người…”

Chung Khi ngắt lời cô ấy: “Cậu gọi điện thoại là vì muốn nói với tôi mấy lời này?”

Quý Tấn vội vàng quay lại chủ đề chính: “Đương nhiên là không phải. Là thế này: ngày mốt có rảnh không, Nhan Hành Chiêu nói muốn mời cậu ăn cơm.”

Việc này quá đơn giản.

Chung Khi sảng khoái đồng ý: “Bạn nối khố của tôi mời cơm, đương nhiên là có thời gian rảnh.”

“Vậy thế nhé, bye bye.”

“Đợi đã, Quý Tấn.” Đột nhiên Chung Khi nhớ ra một việc, anh liền gọi cô ấy lại, “có một việc tôi muốn nghe suy nghĩ của cậu.”

Quý Tấn hơi ngẩn người, nhưng ngay lập tức đã cảm thấy vô cùng hứng thú: “Nghe suy nghĩ của tôi? Hơi bị hiếm thấy đấy, cậu nói thử nghe xem. Bản tiểu thư đây nhất định sẽ bày mưu tính kế giúp cậu.”

Chung Khi tường tận kể cho cô ấy nghe chuyện mua quần áo ở trung tâm thương mại, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Cậu nói thử xem, vì sao cô ấy không muốn mặc cho tôi xem.”

Cô cầm chiếc váy bước vào phòng thử đồ, lại ở trong đó lâu như vậy, chắc là đã mặc thử rồi, thế nhưng lúc đi ra vẫn là bộ quần áo cô ấy mặc trên người khi bước vào, nếu không phải vì không muốn cho anh xem, thì còn vì nguyên nhân gì khác?

Quý Tấn trầm ngâm rất lâu: “Chiếc váy đó như thế nào? Có phải hở hang quá không?”

“Không hẳn như vậy.” Chung Khi nhíu mày, nhớ lại thiết kế của chiếc váy ban nãy, “cũng không khác mấy so với váy những cô gái khác thường mặc, màu vàng nhạt, chỉ để lộ một chút phần vai thôi…”

“Lộ vai?” Quý Tấn ở đầu bên kia nghiền ngẫm, “tôi thấy cô ấy cũng bảo thủ thật đấy, có phải cô ấy cảm thấy hai người chỉ mới ở bên nhau không lâu, nên mới ngại ngùng không muốn mặc cho cậu xem không?”

Chung Khi suy nghĩ khả năng này, nhíu chặt chân mày không lên tiếng.

Quý Tấn ở đầu bên kia không nhận được câu trả lời của anh, lại hỏi: “Lúc trước cô ấy có mặc kiểu trang quần áo như vậy không?”

Chung Khi lắc đầu: “Không có khả năng này lắm. Với hiểu biết của tôi về cô ấy, nếu như ngại có lẽ cô ấy sẽ không đi thử.” Anh đang trả lời cho câu hỏi trước của Quý Tấn.

Quý Tấn dốc sức suy nghĩ, rồi nói: “Vậy thì có một khả năng khác.”

Cô ngừng lại chừng vài giây, sau đó nói tiếp: “Có thể bả vai của cô ấy có vết sẹo hay gì đó đại loại thế không muốn bị cậu nhìn thấy, cho nên mới không mặc chiếc váy trước mặt…”

Chung Khi ngồi xuống sô pha, hai đầu chân mày khóa vào nhau, “có lẽ là như vậy.”

Quý Tấn thăm dò hỏi: “Ngay cả một việc nhỏ như quần áo cũng phải hỏi ý kiến của tôi, tôi thấy cậu quan tâm cô ấy quá đấy nhé.”

“Ừ.” Câu trả lời vô cùng đơn giản, ngắn gọn dứt khoát.

Sau đó lại nói tiếp một câu nữa, nội dung rất đơn giản, nói một cách rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một từ lại giống như dồn hết tâm tình ra để nói, mỗi một âm tiết đều mang theo sức nặng ném vào không khí.

“Rất quan tâm rất quan tâm.”

“Nếu đã quan tâm như vậy, vì sao khi biết cô ấy về nước không lập tức đi tìm cô ấy, còn phải đợi lâu như vậy?”

Quý Tấn biết trong điện thoại của cậu ta có lưu một tấm hình của Triển Nhược Lăng. Rõ ràng là thích Triển Nhược Lăng như vậy, thế nhưng lại làm ra vẻ thong thả ung dung – đến cả người ngoài như Quý Tấn cô cũng thấy sốt ruột thay.

Người đàn ông bên kia điện thoại cười hỏi cô: “Quý Tấn, cậu biết cô ấy đợi tôi bao nhiêu lâu không?”

Chung Khi nghiêng đầu nhìn ra ngoài ban công, vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh, sâu trong đáy mắt có thứ ánh sáng dịu dàng lướt qua, “tính một chút cũng phải hơn mười năm rồi, khi ấy tôi vì nhất thời nghĩ không thông, đã bỏ lỡ cô ấy, nếu như tôi có thể quyết đoán một chút, chúng tôi sẽ không bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy. Đợi đến khi tôi nhận ra, cô ấy đã ra nước ngoài rồi, những điều tôi có thể làm cho cô ấy không nhiều nhặn gì, vì vậy tôi tình nguyện từ từ chậm rãi, từng việc một, để cô ấy biết, tôi rất quan tâm đến cô ấy, tôi không quan tâm đến việc phải chờ đợi, đợi cô ấy một lần nữa đón nhận tình cảm của tôi. Tôi để cô ấy chờ đợi mình nhiều năm như vậy, chút thời gian trước đây của tôi có tính là gì…” Có lẽ vì Quý Tấn đã biết chuyện của mình, lại thêm vào việc cô ấy là vợ chưa cưới của người bạn thân nối khố của anh, có một số việc nói với cô ấy cũng giống như một điều hiển nhiên.

Trong lòng Quý Tấn chấn động, cô cầm điện thoại cả nửa ngày trời cũng không biết nói gì, cuối cùng tất cả biến thành một tiếng thở dài im ắng.

“Được rồi, không nói việc này nữa, để tôi tìm thời gian hỏi cô ấy…”

Quý Tấn lập tức lên tiếng phản đối: “Này, Chung Khi, tốt nhất cậu đừng có hỏi, con gái đối với mấy chuyện như vết sẹo gì đó để tâm lắm đấy, đặc biệt là tình cảm giữa cậu và cô ấy bây giờ còn chưa ổn định lắm.”

Cô nói rõ ràng vào điện thoại: “Không bằng ngày mốt cậu đưa cô ấy đi cùng đi? Tôi muốn gặp cô ấy, với lại tôi với cô ấy cũng có hẹn nữa đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.