Kinh Niên Lưu Ảnh

Chương 15




Việc du học ở Tây Ban Nha chỉ cần hai năm, nhưng sau khi hoàn thành khóa học Triển Nhược Lăng không lập tức quay về nước, cô lựa chọn tiếp tục ở lại Tây Ban Nha, đến làm việc tại một doanh nghiệp Trung Quốc ở thành phố Barcelona.

Triển Cảnh Việt và bố mẹ không nỡ để con gái một thân một mình ở đất nước xa lạ, có điều mọi người cũng biết kinh nghiệm làm việc ở Tây Ban Nha có thể giúp cho bản sơ yếu lý lịch sau này của cô thêm phần nổi bật, việc này đối với quá trình tìm việc ngàn vạn cái lợi mà không tổn hại gì, vì vậy cũng đồng ý với quyết định này của cô.

Triển Nhược Lăng ở lại Tây Ban Nha đến đầu năm thứ ba, Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ kết thúc mối tình marathon tám năm, nắm tay nhau cùng bước vào sảnh đường hôn lễ.

Trước hôn lễ của Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ, Triển Nhược Lăng đáp chuyến bay từ Barcelona về thành phố N dự đám cưới của anh trai. Ngày cô về nước, Triển Cảnh Việt đưa Thái Ân Kỳ cùng đến sân bay đón cô.

Triển Cảnh Việt tận mắt nhìn thấy em gái liền đau lòng không thôi: “A Lăng, sao em lại gầy đến thế này?”

Thái Ân Kỳ cũng có phần lo lắng cuộc sống của cô ở Tây Ban Nha không tốt,  hỏi: “A Lăng, có phải em không quen với Tây Ban Nha không?” Trước khi Triển Nhược Lăng ra nước ngoài, vẫn thường gặp gỡ chị ấy, vì vậy quan hệ chị dâu em chồng không hề tồi chút nào.

Triển Nhược Lăng ôm lấy cánh tay của chị dâu tương lai: “Không sao cả. Đã ở ba năm rồi mà, có gì không quen nữa đâu ạ.”

Triển Cảnh Việt chau mày, lên tiếng: “Em vẫn nên sớm kết thúc công việc bên đó rồi về nước đi. Em không ở nhà, mỗi ngày bố mẹ đều nhắc đi nhắc lại bên tai anh mong em sớm trở về đấy. Không tin em hỏi A Kỳ mà xem.” Mặc dù ban đầu anh tán thành việc Triển Nhược Lăng ở lại Tây Ban Nha làm việc, thế nhưng có những lúc cảm thấy em gái một mình ở nước ngoài quá cực khổ, hy vọng cô có thể sớm ngày trở về.

“Dạ. Biết rồi mà, biết rồi mà.” Triển Nhược Lăng gật đầu như trống bỏi, cười với Thái Ân Kỳ nói: “Chị Kỳ, anh hai em nhiều lời thế, sau này chị phải cố chịu đấy.”

Thái Ân Kỳ đưa mắt nhìn Triển Cảnh Việt, bày ra một vẻ mặt bất lực lên tiếng, “đúng thế. May mà chị cũng quen rồi.”

Sáng sớm hôm sau, cả nhà bốn người cùng nhau đi viếng mộ.

Đang là đầu tháng hai, buổi sớm ở nghĩa trang vẫn còn chìm trong một lớp sương mù mỏng, gió từng cơn thổi qua, khiến người ta bất giác có chút lành lạnh.

Mẹ ngồi xổm trên mặt đất, lấy hoa quả bày ra trước mộ, nhìn vào di ảnh của Triển Cảnh Vọng đông dài nói rất nhiều điều: “A Vọng, chị con từ Tây Ban Nha về rồi, hôm nay cùng với cả nhà đến thăm con, lâu lắm rồi con chưa gặp chị phải không?... Anh hai con ngày mai kết hôn rồi”

Triển Nhược Lăng đem bó hoa vẫn ôm trong tay đặt cạnh chỗ hoa quả, sau đó ngồi xuống trước mộ, chắp hai tay trước ngực, khẽ thì thầm: “A Vọng, chị về rồi. Xin lỗi, lâu như vậy không đến thăm em. Ngày mai anh hai kết hôn rồi, em phải phù hộ cho anh hai và chị Kỳ sống hạnh phúc với nhau nhé.”

Tàn nén hương, cả nhà vẫn còn tần ngần ở lại một lúc rất lâu, sau đó mới bắt đầu thu dọn ra về.

Buổi tối, Triển Nhược Lăng gọi điện thoại cho Trình Tư Dao khi đang ngồi ở phòng khách xem TV.

Trình Tư Dao nhận được điện thoại của cô hoàn toàn bất ngờ: “Triển Nhược Lăng? Trời ạ, ngạc nhiên thật đấy! Cậu về rồi à?” Năm ngoái cô đã kết thúc việc học ở Singapore trở về nước, hiện tại đang làm việc trong một công ty chuyên về quảng cáo.

“Đúng vậy, mình về rồi.” Phản ứng của Trình Tư Dao sôi nổi như thế, khiến Triển Nhược Lăng cũng bị lây lan cảm giác vui vẻ.

“Về khi nào đấy? Cuối cùng đã biết gọi điện thoại cho mình rồi à?” Sau khi cơn hứng khởi qua đi, Trình Tư Dao bắt đầu chuyển sang khởi binh vấn tội.

Triển Nhược Lăng áy náy nói: “Mình mới về ngày hôm qua thôi, cả sáng nay ngủ vùi, vẫn chưa điều chỉnh được chênh lệch múi giờ.” 

Tán gẫu vài câu, Trình Tư Dao biết ngày mốt cô về lại Tây Ban Nha, không thể không kinh ngạc lên tiếng: “Ngày mốt về lại Tây Ban Nha? Mình còn tưởng cậu không cần phải đi nữa chứ. Sao lại gấp gáp vậy? Mình đang định gặp mặt cậu này...”

Triển Nhược Lăng vô cùng có lỗi nói: “Không được rồi, mình chỉ xin nghỉ phép được vài ngày thôi. Ngày mai anh trai mình kết hôn, mình về là để tham dự hôn lễ của anh ấy, hôn lễ kết thúc là mình về lại Tây Ban Nha luôn...”

“Anh trai cậu? Anh ruột à?” Trình Tư Dao tò mò hỏi. Cô luôn cho rằng Triển Nhược Lăng là con gái một, không biết cô ấy vẫn còn một người anh.

“Ừ. Nếu không phải anh ruột, mình mới lười về đấy.”

Triển Cảnh Việt từ ngoài bước vào vừa khéo nghe được câu nói này của Triển Nhược Lăng, liền đưa tay cốc lên đầu cô một cái, cũng tiện tay đem hộp bánh quy giơ ra trước mắt cô.

Trình Tư Dao vội vàng chúc mừng: “Ra là vậy, chúc mừng nhé, chúc mừng nhé!”

“Cảm ơn cậu, lát nữa mình sẽ nói với anh ấy.” Triển Nhược Lăng nhón một cái bánh quy cho vào miệng, ra hiệu Triển Cảnh Việt có thể mang đi.

Bên kia điện thoại Trình Tư Dao lên tiếng hỏi: “Triển Nhược Lăng, cậu không có ý định ở lại Tây Ban Nha không quay về nữa đấy chứ?”

Triển Nhược Lăng cười cười: “Cũng chưa biết chừng.”

Trình Tư Dao thở dài, lại hỏi: “Vậy khi nào cậu trở về?”

“Không rõ nữa. Nếu trở về mình sẽ nói cho cậu biết...”

Kết thúc cuộc gọi, Triển Nhược Lăng dán mắt vào màn hình TV, những suy nghĩ trong đầu bắt đầu trôi dạt.

Kỳ thực sâu trong lòng mình cô rất rõ ràng, sớm muộn gì cô cũng sẽ về nước – không cần biết cô ở lại Tây Ban Nha bao lâu đi nữa, cuối cùng cô nhất định sẽ quay về Trung Quốc.

Nhưng còn anh, chưa hẳn đã như vậy.

Năm ấy Ngôn Dật Khải từng nói có thể anh sẽ không bao giờ quay về nữa.

Đây có lẽ cũng là điểm không giống nhau giữa cô và anh, cô là một người nặng tình, cội nguồn ở đâu sẽ về lại nơi ấy, người nhà của cô đều ở đây, vì vậy cho dù ra sao cô cũng phải trở về. Còn anh là một người tự do phóng khoáng, không chịu gò bó, có thể anh sẽ chọn ở lại Australia tiếp tục sinh sống.

Ngày thứ hai sau khi hôn lễ của Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ kết thúc, Triển Nhược Lăng lên máy bay về lại Tây Ban Nha.

Ngồi bên cạnh cô là một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp. Triển Nhược Lăng vừa vào chỗ ngồi không lâu, liền có một chàng trai ăn vận thoải mái trẻ trung bước đến, hy vọng cô có thể nhường chỗ cho mình. Triển Nhược Lăng vui vẻ đồng ý, vì vậy chuyển đến ngồi ở khoang thương gia.

Khoang thương gia rộng rãi hơn khoang phổ thông rất nhiều, do đó chỗ ngồi cũng thoải mái hơn.

Triển Nhược Lăng tìm đến chỗ ngồi vừa đổi được ngồi xuống, sau đó theo thói quen đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Nói ra cũng thật trùng hợp, cô đi máy bay nhiều lần như thế, gần như lần nào cũng ngồi ở vị trí ngay cạnh cửa sổ.

Ngồi gần cô là một người đàn ông mặc tây trang lịch lãm, tướng mạo rất đẹp, ngũ quan đoan chính, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh, không khó để đoán ra là một người thành công, có địa vị trong xã hội.

Triển Nhược Lăng nhìn người đàn ông toàn thân đều là quần áo đắt tiền bên cạnh, chợt nghĩ đến một người khác.

Trong lòng bất giác nghĩ: nếu như sau này anh mặc tây trang, có lẽ cũng rất đẹp mắt, có lẽ cũng là dáng vẻ tinh anh xã hội như thế này. Chỉ là, cả đời này đã định trước cô không thể nào nhìn thấy hình ảnh ấy.

Máy bay chuẩn bị cất cánh, tiếng thông báo bên trong khoang lại vang lên như thường lệ, nhắc nhở hành khách tắt tất cả phương tiện điện tử liên lạc.

Đột nhiên cô nhớ lại lần ngồi máy bay đến Bắc Kinh ghi danh hồi năm nhất đại học, khi ấy cô ngồi trên máy bay đợi tin nhắn của Chung Khi.

Còn bây giờ, cho dù cô đang nắm chặt điện thoại trong tay, bên trong đó lại chỉ có một số điện thoại không còn sử dụng nữa, không cách nào có thể giống như trong trí nhớ, ngồi đợi tin nhắn của anh.

Sau khi tiến vào tầng bình lưu, máy bay di chuyển rất ổn định.

Triển Nhược Lăng nhắm mắt, chợp mắt một chút. Cô nằm mơ một giấc mơ ngắn ngủi, dường như lại được quay trở về phòng học năm lớp 11.

Trong giấc mơ, cô ngồi ở vị trí phía trước Ngôn Dật Khải. Chợt nghe phía sau có người gọi tên mình, cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Chung Khi. Anh  ngồi bên cạnh Ngôn Dật Khải. Phòng học tối mờ mờ, mọi thứ như bị nhòe đi, cô chỉ nhìn thấy chiếc áo thun màu đen Chung Khi đang mặc, cả người như chìm giữa biển sương mù mờ ảo.

Thực ra, cô đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của anh nữa rồi.

Học chung với anh hai năm, quãng thời gian quá ngắn ngủi trong con sông thời gian dài đằng đẵng, mà thời gian thân thiết với anh lại còn ngắn đến đáng thương hơn.

Hơn nữa hai người, đã sáu năm không gặp nhau.

Những ngày tháng ở Tây Ban Nha, cô không ngừng hồi tưởng lại, hy vọng có thể gom góp từng ký ức vụn vặt về anh khắc sâu trong lòng. Thế nhưng, chia cách đã quá nhiều năm, một vài ký ức đã phai mờ dần theo thời gian, giống như đỉnh chóp của Kim tự tháp, dù muốn dù không năm năm tháng tháng đã mài mòn những góc cạnh của nó.

Nhưng cô vẫn biết người đó chính là anh.

Chiếc áo thun đen kia mang theo hơi thở đặc trưng của anh.

Vào lần gặp nhau cuối cùng, anh mặc chiếc áo thun đen dài tay hiệu Adidas, lưu lại trong ký ức cô một bóng lưng màu đen.

Thân ảnh màu đen đó giống như từng nhát dao khắc vào tim cô, mỗi một lần đều rõ nét vô cùng.

Dư Tri Hàng gập chiếc máy tính xách tay màn hình LCD, dời tầm mắt, nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh.

Sau khi máy bay cất cánh, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn ra ngoài, vẻ mặt phảng phất nét dịu dàng tĩnh lặng, rõ ràng là một gương mặt căng tràn sức sống, nhưng từ đáy mắt tĩnh mịch không gợn chút sóng của cô, anh nhận ra cô không vui, thậm chí có thể nói là cô đơn.

Triển Nhược Lăng thu hồi tầm mắt, đưa tay cầm ly nhựa đang đặt trên kệ trước mặt.

Máy bay đột ngột rung lắc dữ dội, tròng trành một cái, nước trong ly nhựa sóng sánh, tràn ra kệ nhựa sạch tinh tươm.

Cô vội vàng đặt ly nước xống, đưa tay vào túi tìm khăn giấy.

Người bên cạnh bất ngờ chìa tay ra.

Cô nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông ngồi bên cạnh tay cầm một chiếc khăn tay đưa về phía mình, vẻ mặt ôn hòa thân thiện.

Triển Nhược Lăng đưa tay nhận lấy, nói với anh ta: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Giọng nói trầm ổn của người đàn ông truyền vào tai, đặc biệt dễ nghe.

Thân máy bay lại dao động, ngay sau đó loa thông báo bên trong khoang phát lên: “Quý khách kính mến!...”

Máy bay gặp phải luồng không khí không ổn định.

Dư Tri Hàng vừa lau nước văng trên kệ, vừa cười nói: “Thời tiết hôm nay không thích hợp cho chuyến bay đường dài.”

Triển Nhược Lăng cong khóe môi, “thế mà anh vẫn lên máy bay.” So với Bắc Kinh, từ thành phố N đến Tây Ban Nha không nghi ngờ gì chính là một chuyến bay đường dài.

Dư Tri Hàng phất tay, biểu cảm mang theo vài phần bất lực: “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.”

“Nói có lý.” Triển Nhược Lăng không nhịn được mỉm cười.

Dư Tri Hàng cũng cười theo, sau đó suy nghĩ một chút lên tiếng hỏi cô: “Du học ở Tây Ban Nha?”

Triển Nhược Lăng lắc đầu: “Không phải. Mấy năm trước đã học xong rồi, bây giờ đang làm việc ở đó.”

Dư Tri Hàng nhíu đôi mày dài đẹp đẽ: “Không định về nước à?”

“Đương nhiên không phải. Người Trung Quốc đều tương đối nặng tình, chung quy vẫn là lá rụng về cội, tôi cũng không phải ngoại lệ. Bất kể cuộc sống ở Tây Ban Nha tự tại ra sao, bất kể đã ở lại bao lâu, sau này vẫn sẽ trở về Trung Quốc.” Triển Nhược Lăng cảm thấy có chút kỳ quái, những điều lúc trước không thể nói với Trình Tư Dao, bây giờ lại có thể dễ dàng nói với một người đàn ông xa lạ.

Lúc máy bay đáp xuống sân bay ở Barcelona, trời đã chạng vạng tối.

Trước khi xuống máy bay, Triển Nhược Lăng tạm biệt người bạn đồng hành đã cùng cô trò chuyện suốt chuyến bay: “Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Dư Tri Hàng khẽ cười, vẫn đứng tại chỗ.

Tạm biệt tạm biệt, trong chia tay chính là có ngày gặp lại. [1]

Thật sự hy vọng có thể gặp lại cô một lần nữa.

[1]: Tạm biệt trong tiếng Trung là 再见, nghĩa Hán Việt là tái kiến (được hiểu là gặp lại). Vì vậy, bản thân từ tạm biệt của Trung Quốc còn mang theo nghĩa gặp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.