Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 25




Tối qua lúc Vân Hà đến, bài báo này được đặt cùng sách vở của cô. Sáng nay ngồi ở quầy đọc sách một lúc, không chừng cũng kẹp lẫn báo vào trong đống đồ đó rồi, không biết là do mình lơ đãng dọn luôn vào trong balo, hay người ngoài tốt bụng bỏ vào cho cô nữa…

Vào lúc này trong không gian nhỏ hẹp, có một kẻ hà khắc đang đọc “phép màu hẹn hò” như đọc thơ bên tai cô.

Anh không đọc hết.

Chỉ là nghiêm túc đọc, đọc đến chỗ có nghĩa thì cố ý dừng lại đọc một lần ——

“Muốn tỏ vẻ ‘bạn có hứng thú với người ấy’ thì cũng phải tỏ vẻ một cách có chừng mực, cần khen ngợi vừa phải: kiểu tóc rất hợp với anh, anh mặc áo sơ mi này rất đẹp trai —— như vậy sẽ khiến tâm tình đối phương khoan khoái nhẹ nhàng hơn.” … Chú Thompson, chú nghĩa tôi có cảm thấy khoai khoái với lời đó không?”

Chú Thompson cười bảo, “Quả thật. Nhất là khi gặp đối tượng hẹn hò ăn ý.”

Ceasar lại đọc tiếp xuống dưới.

“‘Có rất nhiều người phụ nữ sợ gặp người không thuộc về mình, sợ bị bẽ mặt tại chỗ, sợ bị chấm mút’,” Anh đọc đến đây thì hai mắt sáng lên: “Khốn khổ như thế thật hả?”

Xe chậm rãi rời khỏi phố người Hoa, Hoài Chân ngồi bên trái ở băng ghế sau, nắng chiều mùa đông xuyên qua cửa kính chiếu lên trên tóc và áo len cô, hơn nửa người được sưởi ấm.

Nhưng cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Đi qua ba khu phố về phía Bắc, dừng lại ở đường Filbert giáp sườn đồi.

Rốt cuộc Hoài Chân cũng thở phào nhẹ nhõm, theo Ceasar xuống xe.

Hai phút sau, chú Thompson lái xe rời đi, để lại Hoài Chân và Ceasar đứng dưới cột mốc chỉ đường trên con đường trống vắng.

Sau lưng hai người là ngọn đồi nhỏ phủ đầy thảm thực vật, tòa nhà nhỏ được xây ở sườn núi và chân núi như được thực vật xanh mướt bao vây.

“Đi thôi.” Ceasar nói.

Con phố Filbert đến đây thì kết thúc. Hoài Chân ngẩng đầu nhìn, từ xa trông thấy cầu thang gỗ – lỗi đi duy nhất thông lên trên núi. Dọc đường đi bảng tên đều chỉ lên đỉnh núi, con đường này cũng tên là Filbert, điểm cuối chỉ hướng đồi Telegraph.

Vỏn vẹn một con đường gỗ đủ để hai người đi song song, hai bên là cây cối mọc um tùm, thỉnh thoảng lại bắt gặp sen đá sừng hươu và tử kinh, cùng vài nụ hoa hồng hay tường vi nho nhỏ.

Nếu nói là con đường được vườn hoa bao quanh, chẳng thà nói con đường xuyên qua rừng cây và vườn hoa thì đúng hơn. Ceasar đi phía trước, gạt mấy cành cây mọc nhô ra cùng bụi hoa Khiên Ngưu vướng chân bên dưới, lúc này mới phát hiện cô không theo kịp, thế là dừng bước ngoái lại nhìn cô.

Hoài Chân bước nhanh đuổi theo.

Lại đi lên trước, cây cối tươi tốt trên đỉnh đầu càng khiến không gian nơi đây thu hẹp lại, chỉ vài tia nắng xuyên qua khe hở cành lá, lấm tấm rơi xuống mặt đường.

Cầu thang được dựng lên cách mặt đất vài mét. Qua khoảng trống giữa hai chiếc thang gỗ, có thể thấy rõ những tán lá xanh um nằm dưới cầu thang. Trên cầu thang bằng gỗ ẩm ướt vì sương mù, Vì sương mù mà cầu thang gỗ cũng ẩm ướt, loáng thoáng ngửi được mùi gỗ mục trong không khí. bước lên nó lại hát ra tiếng cọt kẹt làm người ta bất an.

Vô tình gặp vài ba tốp người từ trên đỉnh núi đi xuống, gặp nhau trên con đường hẹp, Hoài Chân cẩn thận đi sau lưng Ceasar, nhường không gian cho vị khách cao to. Quý bà da trắng to béo dẫn theo cậu con trai mười bốn tuổi cao hơn mình, nhân cơ hội đánh bọc đến từ phía sau, thậm chí còn ngoái lại cười nói với hai người: “Chạy nhanh lên! Mười phút nữa thôi là không kịp xem mặt trời lặn trên biển đâu.”

Nói rồi hai mẹ con khỏe mạnh chạy đi xa, khiến con đường lát ván gỗ cũng chấn động rầm rầm.

Hoài Chân nhìn lên chỗ cao, qua khoảng cách giữa mái ngói và cây cối của hai ngôi nhà, loáng thoáng có thể trông thấy bóng dáng của đại dương xanh thẳm.

Cô ló đầu ra từ sau lưng Ceasar, chỉ mấy bước đã đuổi kịp lên trước, sóng vai đi bên phải anh.

Ceasar cúi đầu nhìn, tăng nhanh nhịp bước.

Đúng như dự đoán, cô lại im lặng gắng sức đuổi theo, chẳng mấy chốc đã mệt lả thở hổn hển.

Ceasar vui vẻ mỉm cười.

Hoài Chân há miệng hít sâu một hơi vì màn vận động leo núi bất ngờ này, nhưng dù tim đập nhanh hơn thì cũng không cản được sự tò mò của cô. Đến gần đỉnh núi, quang cảnh trước mắt càng lúc càng rộng rãi, tiến về phía trước là hơn nửa vịnh Đông San Francisco được hoàng hôn chiếu sáng vàng, ở đằng sau trong tà dương mông lung là con đường và thành phố trắng xóa.

Đây không phải là lần đầu tiên cô trông thấy vùng biển này. Sáng sớm ngày đó cái gì cũng mới mẻ, không nhìn thấu điểm cuổi, tự có vẻ thần bí khó lường, không kịp suy nghĩ nhiều. Cho nên bất kể cô nhìn thấy gì cũng mang theo cảm giác siêu thoát đợi nghe xét xử. Nhưng giờ đây thì lại khác, rốt cuộc hôm nay cô chỉ là một người bình thường đi du lịch đến thời đại này, là người lạ nhỏ bé có quyền đấu tranh trong thành phố lớn nơi đây.

Trên lộ đài ngắm cảnh có không ít các khách du lịch đến từ bờ Tây, khẩu âm Texas khàn khàn khoa trương cảm thán, “Ôi chúa ơi, nơi này thật sự không tệ ——”

Ba hôm trước, lúc Ceasar theo Andre và Catherine đến nơi này, anh cũng gặp phải du khách Texas như thế. Trong hai giờ sau đó, cuộc đối thoại chỉ toàn quay xung quanh “đám người bờ Tây quê mùa làm người ta chán ghét, nghe nói nếu đám phụ nữ đó gặp bất hòa hôn nhân thì sẽ cầm súng đánh chồng”.

So ra thì, cô gái leo núi mệt nhọc vừa rồi, vào lúc này mệt đến nỗi hai gò má đỏ bừng, đang đứng cuối đoàn người ngắm cảnh mặt trời lặn đáng yêu hơn nhiều.

Thế là Ceasar đứng yên tại chỗ, im lặng đợi cô.

Có thể chúa cũng cảm thấy cảnh sắc nơi đây không tệ thật, chí ít sẽ không khiến tâm tình của người đến xấu đi.

Ánh sáng đỏ cam từ từ di chuyển xuống mực nước biển, cảnh tượng này chỉ xảy ra trong vài phút.

Đến khi Hoài Chân quay đầu lại thì chạm vào tầm mắt của Ceasar, bấy giờ cô mới sực nhớ có lẽ người này không có hứng thú lẫn kiên nhẫn ngắm mặt trời lặn, anh đứng tại chỗ, thì ra là đang đợi mình.

Hoài Chân xoay người đi về phía anh, có hơi áy náy vì mình bỏ quên anh.

Ceasar không lên tiếng, cũng không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, chỉ đợi cô đi đến thì xoay người lên đỉnh núi.

Hoài Chân đi cạnh anh, cảm thấy phần lớn thời điểm, nhất là lúc anh không nói thì khó mà nhận ra tính khí anh không tốt, không dễ gần.

Đợi gần hơn một chút, mơ hồ thấy một căn nhà nhỏ màu trắng thấp thoáng sau vườn hoa và rừng rậm.

Ceasar đẩy cửa kính ra, nói với hai nhân viên châu Âu đi đến: “Đã gọi điện hẹn trước từ tối qua rồi.”

Nhân viên lễ phép mỉm cười xác nhận: “Muhlenberg?”

Anh gật đầu, nhân viên dẫn hai người băng qua vườn hoa, bước lên sân thượng ở phía bên kia của căn biệt thự nhà gỗ.

Đây là một nhà hàng rất riêng thư, Hoài Chân thoáng quan sát bày biện nơi này cùng quần áo của vài người khách, thầm vui vì hôm nay không mặc quần jean như bình thường.

Hai người ngồi đối diện nhau ở bên cửa sổ, dưới cửa sổ là vịnh Đông, xa xa là lộ đài vừa ngắm cảnh.

Ceasar chọn địa điểm gặp mặt ở đây phần vì yên tĩnh, phần cũng vì bí mật.

Nhân viên mở thực đơn ăn tối ra, móc khăn quàng cổ và áo khoác trên giá treo ở phía sau họ.

Hoài Chân vừa mở thực đơn ra, nhân viên còn chưa rời đi thì người đối diện đã gọi anh ta lại.

Ceasar nói, “Không phải tối nay có súp rau chân vịt à?”

Nhân viên đáp: “Vâng. Một phần súp rau chân vịt?”

Hoài Chân ngẩng đầu lên, thấy anh cười hỏi cô, “Có cần không?”

Quả nhiên.

Cô biết vẫn chưa xong mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.