Editor: -Jenny-
Tuy cậu đã nghe lời ăn ít bính lại, nhưng ban đêm vẫn bị báo ứng. Hai giờ khuya, Bố Nghiêu thật sự chịu không nỗi, thấp giọng kêu, giống như chỉ có kêu ra tiếng mới có thể giảm bớt đau đớn.
Không muốn quấy rầy Lâm ca ngủ, nhưng thật sự cậu rất khó chịu.
Vốn dĩ trước đó Diêu Vũ Lâm ngủ rất nông, nhưng sau khi có Bố Nghiêu, tức ngủ của hắn mới sâu hơn nhiều. Trong mơ hồ hắn nghe thấy tiếng mèo kêu, liền lập tức tỉnh lại.
"Bố Bố"
Hắn mở đèn đầu giường lên, quan sát Bố Nghiêu trong ngực. Bố Nghiêu yếu ớt nằm bò, ủ rũ héo úa, đôi mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể nhỏ giọng kêu meo meo.
Diêu Vũ Lâm buông cậu ra, bản thân thì xoay người quỳ gối xuống giường, bàn tay vỗ nhè nhẹ lẻn lưng cậu. Nếu như bình thường, hắn chỉ cần xoa xoa vài cái, mèo nhà hắn sẽ không kêu nữa, nhưng hôm nay lại kêu trong rất thảm.
Diêu Vũ Lâm nhận ra có điều không đúng, hắn liền mở điện thoại gọi cho bác sĩ tư nhân của Diêu gia, tiếng chuông vang lên rất lâu mới có người bắt.
Ngay sau đó, trong điện thoại truyền ra giọng nam hơi khàn "Diêu tiên sinh? Ngài không thoải mái sao?"
Ánh mắt Diêu Vũ Lâm không rời Bố Nghiêu, nhíu chặt mày nói, "Bố Bố nhà tôi không thoải mái, tôi nghi nó bị bệnh rồi."
"Bố Bố của ngài là bé trai hay bé gái?" Đầu bên kia điện thoại giọng điệu bác sĩ tư nhân buồn bực, không nghe nói Diêu Vũ Lâm kết hôn sinh con, cũng không nghe nói hắn bao dưỡng tiểu minh tinh nào, ai có thể làm hắn xưng hô thân thiết như vậy? Chẳng lẽ là lâu rồi mình không đi Diêu gia, nên rin tức bị lạc hậu?
"Mèo nhà tôi."
Một phút trầm mặc qua đi, liền nghe thấy bác sĩ bất đắc dĩ nói, nhưng lại không dám quá rõ ràng, "Diêu tiên sinh, tôi không phải bác sĩ thú y."
"Vậy ngươi ngay bây giờ lập tức, liên hệ bác sĩ thú y mà ngươi quen biết."
Không cho đối phương có cơ hội Diêu Vũ Lâm nói xong liền cúp điện thoại. Nhìn Bố Nghiêu khó chịu, hắn không biết làm thế nào mới giúp cậu dễ chịu hơn, ôm cũng không được, sờ cũng không được.
Diêu Vũ Lâm gấp đến cào tóc, trên mặt lộ rõ vẻ nôn nóng. Nuôi mèo còn phiền hơn đi kí hợp đồng, hắn đã lâu không rơi vào tình huống không có biện pháp này.
Hắn đi lại mép giường, nhìn Bố Nghiêu nhẹ giọng nói, "Không có việc gì, đừng sợ."
Bố Nghiêu đau từng đợt run rẩy, hoảng hốt gian nghe thấy Diêu Vũ Lâm thanh âm, hắn rất muốn bắt lấy thanh âm này, đụng vào cái này ở bên tai hắn nói nhỏ người, nhưng là hắn hiện tại làm không được.
Lúc bác sĩ chạy tới, quản gia và đám người hầu sớm đã chờ ở phòng khách, chỉ chờ bác sĩ vào cửa, một đám người đã bu lại như tổ ong đem bác sĩ đẩy lên lầu hai
"Nó làm sao vậy?"
Bác sĩ buông ống nghe bệnh xuống "Không có gì lớn, chỉ là tiêu hóa không tốt, mèo con ăn quá nhiều thức ăn không dễ tiêu, lượng vận động lại không đủ, liền biến thành như vậy. Tôi cho ngài mấy viên thuốc chuyên trợ tiêu hóa, hòa tan vào nước sau đó đút cho nó."
Diêu Vũ Lâm nghe vậy liền yên tâm, nhưng nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của Bố Nghiêu, nôn nóng vừa hạ xuống lại bắt đầu nổi dậy. Hắn phái người đi theo bác sĩ lấy thuốc, sau khi lấy về liền nhanh chóng cho Bố Nghiêu uống. Lăn lộn đến rạng sáng 6 giờ, Bố Nghiêu mới ngừng đi tiếng kêu thảm, mơ màng ngủ ở trong lòng Diêu Vũ Lâm.
"Tiên sinh, hôm nay ngài có đi công ty không?" Quản gia lo lắng cho Bố Nghiêu cả đêm, hiện tại bắt đầu lo lắng cho Diêu Vũ Lâm. Diêu Vũ Lâm vội vàng chăm sóc mèo mà cả đêm không chợp mắt, sau khi cho mèo uống thuốc những người khác đều đã đi ngủ, nhưng hắn vẫn là còn ôm mèo, mèo đã ngủ nhưng hắn còn chưa nghỉ ngơi.
Diêu Vũ Lâm xoa xoa huyệt Thái Dương, "Gọi điện thoại cho A Đinh, có văn kiện gì cần ký thì đem về nhà"
"Vâng, ta sẽ đi làm ngay." Quản gia nghe hắn nói xong, mới an tâm, nếu không một đêm không ngủ còn đến công ty, thân thể sao có thể chịu được.
Lúc Bố Nghiêu tỉnh lại, nghiêng nghiêng đầu quan sát. Giống như bình thường, cậu nằm ngủ trên tay Diêu Vũ Lâm.
Dạ dày cũng không còn đau.
Nếu không phải tối hôm qua đau đớn là thật, cậu cho rằng kia chỉ là giấc mộng chưa hề phát sinh chuyện gì