Kim Ốc Tàng Miêu

Chương 12: Mèo có tính tình (2)




Editor: -Jenny-

Bố Nghiêu đứng yên tại chỗ, mặc kệ hắn nói gì vẫn không ra, dù sao khe hở này Diêu Vũ Lâm cũng không vào được, bản thân còn có thể khoe khoang một chút.

Diêu Vũ Lâm không dỗ cậu như dự đoán, cũng không hề tức giận kêu người dịch ngăn tủ, mà lui ra phía sau vài bước ngồi xuống trên sô pha.

Bố Nghiêu nghiêng đầu nhìn không rõ hắn đang làm gì.

Không đợi cậu suy đoán, Diêu Vũ Lâm giơ tay vuốt mái tóc cúi đầu xuống, lộ ra đôi mắt tối đen, cả người như vương tử bị bao phủ bởi khói mù, chỉ cần nghiêng mặt, u buồn mang theo khí chất quý tộc có thể phô ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Này ai có thể chịu được?

Lập tức Bố Nghiêu nhìn đến ngây người, lão đại người đừng ưu thương, cậu không tức giận, không trẻ con nữa là được.

Đến lúc Diêu Vũ Lâm quay đầu, Bố Nghiêu đã đứng bên cạnh hắn, đang ngửa đầu nhìn hắn. Giống với bộ dạng lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cặp mắt mèo kia vừa mang theo ngây thơ vừa mang theo mong đợi.

Hắn hơi khom lưng ngoắc ngoắc tay với Bố Nghiêu. Bố Nghiêu lập tức tung ta tung tăng chạy tới, quấn lên cánh tay lão đại, được lão đại thuận thế ôm vào trong lòng.

Diêu Vũ Lâm vuốt ve đầu cậu, chọc đến Bố Nghiêu rụt rụt cổ phát ra một tiếng mèo.

"Đừng trốn tao" Diêu Vũ Lâm giơ Bố Nghiêu lên, còn bản thân lại cũng đầu xuống, cọ cọ vào đầu Bố Nghiêu "Bố Bố ngoan"

Không biết vì sao, Bố Nghiêu cảm thấy trái tim của mình run lên, cậu muốn sờ mặt lão đại, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt kia, cậu lại sợ móng mình sẽ làm lão đại bị thương.

Cuối cùng cậu vẫn thu chân lại, mềm mại kêu một tiếng.

"Tiên sinh, sữa bò đã làm nóng xong"

Quản gia quy quy củ củ đứng ở cửa, nhìn một màn trước mắt lộ ra ánh mắt tươi cười. Diêu Vũ Lâm không nói chuyện, ông liền chờ ở đây, đến khi Diêu Vũ Lâm duỗi tay ông mới đem bình sữa đưa qua.

Diêu Vũ Lâm để Bố Nghiêu nằm trên khuỷu giống như đang ôm trẻ con, hắn loạng choạng nhẹ nhàng cầm bình sữa, ôn nhu nói "Một lát sẽ không đói bụng"

Bố Nghiêu nhìn thẳng vào bình sữa, cậu không nghĩ tới mình còn dùng lại món đồ này mình. Cậu đong đưa bốn chân, tránh tới tránh lui trong lòng lão đại, làm lão đại chú ý.

"Ngoan đừng gấp, nguội chút sẽ cho ngươi uống"

Ai sốt ruột! Cậu không muốn ăn núm vú cao su, quá ngây thơ.

Đáng tiếc Diêu Vũ Lâm căn bản nghe không thấy tiếng lòng cậu, sữa bò trực tiếp tắc tiến trong miệng cuậ, một bên cho uống, còn một bên tránh.

Bố Nghiêu muốn cự tuyệt nhưng lại không thắng nỗi bị mùi sữa mê hoặc, sau khi giãy giụa vài cái liền thả lỏng tự mình cắn núm vú cao su. Một lát sau, Bố Nghiêu đã không còn thỏa mãn cách Diêu Vũ Lâm cầm bình sữa liền tự mình duỗi hai chán ôm lấy, ai cũng không thể quấy rầy cậu uống sữa.

"Rất ngoan" Khóe môi Diêu Vũ Lâm cong lên, tâm tình không tốt đều trở thành hư không, bên người truyền đến vài tiếng ho nhẹ, hắn quay đầu liền phát hiện quản gia còn đứng ở cửa chưa đi.

"Có việc?"

Quản gia nén cười, rõ ràng khóe miệng ngăn không được cong lên, cố tình giả bộ giữ bình tĩnh "Tiên sinh, ngài đây là đang ôm hài tử, không phải ôm mèo"

Diêu Vũ Lâm nghe vậy, cúi đầu nhìn một Bố Nghiêu "Cũng không khác lắm"

Lúc sau, bình sữa đã thấy đáy, Diêu Vũ Lâm muốn lấy bình sữa nhưng Bố Nghiêu lại ôm lấy không buông, cậu lưu luyến ngửi hương vị còn xót lại trong chai. Cậu còn có thể ôm một buổi tối.

"Sữa đã không còn" Diêu Vũ Lâm túm lấy bình không ném cho quản gia, ôm Bố Nghiêu dựng lên, để đầu cậu đặt trên vai mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Bố Nghiêu dần dần thoát ra khỏi cảm giác vui thích khi uống sữa, nhận ra động tác của Diêu Vũ Lâm, đột nhiên cảm thấy lão đại nhà cạua có thể học nhầm gì rồi.

Diêu Vũ Lâm click mở phần mềm phát sóng trực tiếp trên di động, nhìn vào một đoạn video làm mẫu. Một bên vỗ, một bên xoa. Bố Nghiêu ghé vào trên người hắn, lúc nhìn loạn khắp nơi, liếc mắt lại thấy bánh thủy tinh trên bàn bị bỏ rơi nãy giờ.

"Meo!"

Có lẽ Bố Nghiêu nỗng nhiên kêu lớn, Diêu Vũ Lâm tưởng cậu không thoải mái, kết quả Bố Nghiêu dùng sức trèo lên vai hắn, hắn vừa quay đầu lại lập tức hiểu ra nguyên nhân Bố Nghiêu kêu to.

"Hôm nay ngươi ăn nữa sẽ thành 200 cân"

Diêu Vũ Lâm bên ngoài miệng ghét bỏ, một bên duỗi tay lấy điểm tâm kêu Bố Nghiêu ăn. Nhìn đầu nhỏ của Bố Nghiêu qua lại trên bánh thủy tinh, hắn buồn cười mắng "Nếu ngươi thành heo, ta không thể nuôi ngươi nữa"

Cậu không phải heo.

Diêu Vũ Lâm bỗng nhiên xách sau cổ cậu, kéo cậu ra xe bánh "Để tao nhìn xem, đúng là mập lên"

Bố Nghiêu duỗi bốn chân về phái bánh, có biết cậu khát vọng đêm bánh còn lại tống vào bụng cỡ nào, nhưng cậu lại bị bàn tay của Diêu lão đại nắm sau cổ..

"Không thể ăn nữa, tao đã kêu quản gia làm cho mày một kế hoạch giảm béo"

Cậu không hề béo! Cậu còn có thể tái chiến năm bàn!

Diêu Vũ Lâm mở môi cười khẽ, "Bố Bố phải ngoan"

Bố Nghiêu thu lại bốn chân, ngoan ngoãn ngồi yên. Được rồi, cậu béo.

Tiểu kịch trường:

Bố Nghiêu: Em rất tức giận, không bao giờ để ý lão đại nữa!

Diêu Vũ Lâm làm tạo hình mới.

Bố Nghiêu: Lâm ca nhìn em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.