Kim Chủ, Bị Lừa Rồi!

Chương 73: Ở đâu mới có thể khoan khoái như một cuộc rượu (3)




Ân Trục Ly là kẻ không chịu ngồi yên một chỗ, sau khi quen việc ở bộ Hộ rồi thì nàng thường xuyên ra ngoài đi dạo. Thượng thư bộ Hộ biết nàng cứng đầu, cũng không dám cò kè gì với nàng, nàng càng ung dung tự tại. Lần này bộ Công xin chi sáu mươi tám vạn để sửa chữa hai tổ miếu của hoàng gia, nàng rỗi việc đi dạo, xuống đó vài lần thì bị đầu nhân ở công trường nhận ra. Hắn là một tên cảnh giác, thấy Ân Trục Ly hay ra vào cùng công nhân thì cũng để tâm vài phần.

Ân Trục Ly lòng vòng ở công trường nửa tháng thì ngày nào cũng dùng trà uống rượu, mấy tên có tật đều giật mình, không thể nào thoải mái được. Một hôm nọ, nàng còn đưa cả thượng thư Triệu Dục, thị lang Trần Quang Thiên, tuần quan Lưu Kỳ Dân, Trương Kế Tổ cùng đến uống trà. Mấy người thấy công nhân xong việc thì cũng nói chuyện với người xếp gạch. Có điều khi đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên có ba người phi vào, bao vây ba người, không thèm hỏi chuyện mà vung binh khí ầm ầm luôn.

Ân Trục Ly chẳng có việc gì. Thượng thư và thị lang của nàng thì hơi thảm. Triệu Dục chưa kịp hiểu có loại côn đồ thế này thì đã trúng một đòn, lập tức hắn bất chấp máu đổ mà hét lên: “To gan, ban ngày ban mặt mà dám tấn công mệnh quan triều đình.”

“Nói nhảm! Lại còn mệnh quan triều đình!” – Có một người đi ra từ đám côn đồ. Tên này béo tròn ục ịch, mặt mũi sần sùi, phe phẩy cái quạt mạ vàng, mặt vênh ngược lên trời – “Mới tới không lâu đã dám quản chuyện nhà ta?”

Hắn không tỏ vẻ sợ hãi, Triệu Dục và hai quan tuần không hiểu gì, nhìn Ân Trục Ly: “Chúng ta quản chuyện nhà ai?”

Ân Trục Ly buông tay lắc đầu: “Chúng ta đến uống trà thôi mà?”

“Bớt giả ngu cmnđ” – Hình như người tới thấy Triệu Dục ăn mặc khí phái nhất, đoán hắn là kẻ cầm đầu, thế là đạp vào mặt hắn một cước. Triệu Dục chửi bậy ầm lên, tên kia cười lạnh: “Các ngươi chắc cũng ở đây vài ngày rồi? Điều tra được gì rồi?”

Triệu Dục chưa mở miệng, Ân Trục Ly đã nhanh chóng nói: “Chúng ta có tra được gì đâu đại nhân ơi, chúng ta chỉ biết trong lần sửa chữa tổ miếu này, gạch nhìn có vẻ là gạch nhưng thật ra là cọc gỗ ngắn, trần gỗ lim tơ vàng thật ra là gỗ tếch, ngói tuy là ngói đỏ nhưng thật ra là loại đen mờ, chúng ta chỉ biết thế thôi đại nhân ơi!”

Nàng vừa nói xong, Triệu Dục và thị lang tuần quan đều quặn cả ruột lại… Đi uống trà cái nỗi gì, có mà ngươi muốn chúng ta bị diệt khẩu đúng không?

Quả nhiên tên bị thịt kia lại đạp một cước vào Triệu Dục: “Xem ra không thể giữ các ngươi lại được.” – Hắn ngồi xổm xuống, gầm gừ nói với Triệu Dục – “Dám đến đây quấy rối, các ngươi có biết nơi này ai quản không? Lão tử nói ra ngươi chắc sợ chết luôn!”

Mấy người đều tức giận! Bọn họ là quan to ở bộ Hộ, đi đâu ai cũng phải nể nang, sao có thể chịu nổi cái kiểu sỉ nhục này! Nhưng Ân Trục Ly lại thấy khá hứng thú: “Vậy ngươi cứ dọa chúng ta trước đi!”

Tên kia lập tức tỏ ra oai hơn: “Hừ, người đâu, trói mấy người này về đã.”

Lúc một hàng năm người bị trói về, Triệu Dục và thị lang Trần Quang Thiện biết việc này không ổn rồi, nơi kia có tấm biển viết ba chữ to: Phủ quận vương. Đây là phủ của quận vương Thẩm Định Dương. Thẩm Định Dương là anh họ ngoại của thánh tổ đế Thẩm Vãn Yến, tính ra cũng vẫn là bác họ của Thẩm Đình Giao.

Tên béo đưa bọn họ vào từ cửa sau, lúc này mới sai người thẩm vấn: “Đứng sát vào tường cho ông! Ngươi!” – Hắn chỉ vào tuần quan Lưu Kỳ Dân – “Đầu tiên nói xem, ngươi là ai, ai sai ngươi tới, đến đây làm gì?”

Lưu Kỳ Dân ngán ngẩm: “Ta và hắn,” – hắn chỉ Trương Kế Tổ – “tuần quan tứ phẩm bộ Hộ.”

Tên béo giật mình: “Người của bộ Hộ?” Hắn chỉ Trần Quang Thiên: “À, thế còn ngươi?”

Trần Quang Thiên ngồi ở xó tường rất ngoan ngoãn: “Thị lang bộ Hộ Trần Quang Thiên.”

Tên béo chẳng sợ gì, lại chỉ Triệu Dục: “Ngươi định bảo ngươi là quan gì nào?”

Triệu Dục giận dữ: “Bảo cái gì mà bảo, ông đây là thượng thư bộ Hộ Triệu Dục!”. Tên béo ôm bụng cười to: “Ngươi? Thượng thư bộ Hộ? Nhìn cái vẻ nghèo đói này mà bộ Hộ với thượng thư, thế có phải ngươi định nói với ông đây rằng bà cô có chồng kia chính là hữu thừa tướng Ân Trục Ly?”

Triệu Dục nhìn Ân Trục Ly rồi lại nhìn tên béo đang cười điên cuồng, cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi ghé sát vào người hắn mà nói: “Bà kia, bà cô kia… cmn, chính là hữu thừa tướng đương triều, hoàng hậu Văn Hú, Ân Trục Ly đấy!”

Tên mập cười suýt tắt thở, thân hình béo múp lắc lư mãi mới quát nổi câu: “Sao ngươi không nói nàng là hoàng thái hậu luôn đi! Mẹ ơi, ngoan ngoãn ở đây cho ông, tối nay cho các ngươi ra đi!”

Thẩm Định Dương ở trong phòng sắp được hai khắc chung. Nhìn từ ngoài cửa sổ vào, hắn thấy người xong thiếu chút nữa lăn ra đất. Quản sự bị hắn đạp vài cái: “Đồ bỏ đi! Lúc bắt người sao ngươi không hỏi cho rõ! Ai ngươi cũng dám trói về phủ thế này!”

Tên béo kia cũng kiêu ngạo không đứng dậy, nhưng vẫn tỏ vẻ tủi thân: “Vương gia, sao tiểu nhân lại biết được bắt bừa cũng bắt được hoàng hậu Văn Hú! Có điều gia ơi, đáng ra công trình này cũng không do người của bộ Hộ quản chứ?”

Thẩm Định Dương đang đợi thượng thư bộ Công Trần Mẫn, hừ lạnh: “Nói linh tinh ít thôi, mau đi chuẩn bị một phần hậu lễ!”

Khi Trần Mẫn tới thì phải tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này. Hắn chưởng quản bộ Công đã nhiều năm, giờ cũng đã thành tinh, đương nhiên biết nếu việc này lộ ra ngoài thì hậu quả nghiêm trọng đến mức nào: “Quận vương, ngài không biết tính người này rồi. Nàng cố tình gây sự, coi như đã xác định sống chết; thả người rồi một khi bị lộ ra thì chúng ta không thoát nổi. Ta thấy, chỉ cần người khác chưa biết nàng bị bắt thì chẳng thà…” – Hắn làm động tác cắt cổ – “Trong triều có nhiều kẻ muốn nàng chết lắm. Chỉ cần chúng ta làm sạch sẽ cẩn thận, ngài là chú họ của vương thượng, không ai dám làm khó ngài đâu.”

Thẩm Định Dương lau mồ hôi đầm đìa, vẫn vô cùng lo lắng: “Có điều vương thượng rất quan tâm đến người phụ nữ này, mấy người này cũng có tên tuổi cả. Nếu nàng có chuyện gì, vương thượng chắc chắn sẽ tra kỹ càng. Mưu hại quốc mẫu là tội tru di cửu tộc. Bổn vương định tặng hậu lễ…”

“Quận vương, ngài không thể giàu có hơn nàng được” – sao Trần Mẫn lại không biết đây không phải chuyện nhỏ chứ, có điều tính mạng của mình luôn quan trọng hơn mạng kẻ khác – “Một khi chuyện công trình lộ ra ngoài, chúng ta không tránh khỏi tội chết!”

Ân Trục Ly cùng mấy người Triệu Dục đã bị giam giữ đến buổi chiều. Triệu Dục cảm thấy không ổn: “Ân tương (1), theo lý thuyết thì quận vương nên sớm đến chào hỏi rồi. Hạ quan có chút quen biết với hắn, đợi đến lúc này chỉ sợ…”

Ân Trục Ly ngồi chơi ô vuông cửu cung với hắn, thấy hắn thấp thỏm còn nhắc nhở: “Tập trung vào, sắp thua rồi kìa.”

Trước kia Triệu Dục không chơi ô vuông cửu cung, giờ là học được từ Hác Kiếm. Chốn quan trường, theo hầu thủ trưởng cũng là một môn học, phải lo học cho giỏi. Đến chiều, Thẩm Định Dương chưa xuất hiện nhưng hạ nhân đã mang lên một bàn đầy rượu và đồ ăn. Đồ vừa mang lên phòng, cấm vệ quân trong cung đã bao vây phủ quận vương.

Ân Trục Ly sai người đóng gói rượu và đồ ăn, còn bảo Trương Thanh đi kiểm tra, quả nhiên trong đồ ăn có chất cực độc. Trương Thanh khép tội danh mưu hại trọng thần triều đình để khống chế Thẩm Định Dương và Trần Mẫn.

Chuyện này khiến trong triều lại nổi lên một trận sóng to gió lớn, các đại thần chưa bao giờ lại đoàn kết đến thế. Lý do đơn giản: Ân Trục Ly biết rất nhiều, tay nàng nắm được cái đuôi to đùng của biết bao nhiêu người, ai cũng đã nhìn quận vương ngã xuống, vậy thì sau đó tới lượt ai?

Đại tư đồ họ Gia Cát tên Trọng Minh cùng các đại thần chạy đến phủ quận vương , lạnh lùng nói: “Ân Trục Ly, mặc dù ngươi là hữu Thừa tướng của triều đình nhưng vương thượng chỉ cho ngươi quyền hạn kiêm lãnh đạo bộ Hộ, ngươi không quản đất đai thuế má, đến đây tra chuyện của bộ Công thì là vượt quyền hạn rồi?”

Triều thần ở bên cũng phụ họa, Ân Trục Ly lạnh lùng cười: “Gia Cát đại nhân, nếu ta là ngươi, trước khi lên tiếng ta sẽ điều tra cho rõ ràng. Đầu tiên, ta không hề can thiệp chuyện của bộ Công, ngài có biết quận vương trói ta và quan viên của bộ Hộ về vương phủ từ chỗ nào không? Lúc ấy ta và bộ hạ đang cùng nhau uống trà ở Bạch Trà lâu.” – Nàng mang ánh mắt hình viên đạn, bình tĩnh nói tiếp – “Vương thượng giao cho ta quản lý chuyện ở bộ Hộ, nhưng vương thượng đâu có bảo Ân mỗ không được đến Bạch Trà lâu uống trà? Chẳng lẽ vì thế mới bị quận vương trói về vương phủ, bí mật hạ độc đến chết à?”

Gia Cát Trọng Minh á khẩu, chúng thần thì cuối cùng cũng hiểu: không phải nàng không chơi, mà là nàng muốn chơi lớn cơ.

Thượng thư bộ Hình Phương Nham có ý hòa giải: “Ân tương, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm thôi. Quận vương gia cũng là hoàng thân quốc thích, sao có thể làm chuyện như vậy?”

Ân Trục Ly không hề nhún nhường: “Ý Phương đại nhân là tự Ân mỗ đánh mình và bộ hạ của mình, sau đó lại tự bọn ta đưa nhau vào phủ quận vương, lại tự mang đồ ăn lên cho mình, tự hạ độc mình luôn?”

Phương Nham thấy nàng không hề muốn nhường nhịn thì không nói nữa. Đám Gia Cát Trọng Minh không đồng ý để Trương Thanh áp giải Trần Mẫn và Thẩm Đình Dương đi. Hai người này biết không ít chuyện – mọi người đều là châu châu trên một thuyền, thuyền lật thì… Cuối cùng Thẩm Đình Giao vẫn phải tự mình đến phủ quận vương, áp giải về bộ Hình.

Đây chính là một vấn đề nan giải, Thẩm Đình Giao hiểu rõ chuyện này. Mọi người trong triều đều có mối liên hệ loằng ngoằng nhưng chặt chẽ, Ân Trục Ly làm được chuyện mà hắn không dám làm. Kể từ giờ phút này trở đi, mọi người chắc chắn không bỏ qua cho nàng.

Từ vụ này, Ân Trục Ly kéo sang chuyện sửa chữa công trình tổ miếu. Thẩm Đình Giao lập tức phái người đi tổ miếu kiểm tra, choáng váng khi phát hiện ra rằng công trình tốn kém một lần tận sáu mươi tám vạn hai bạc trắng thực ra không tốn đến tám vạn hai. Cuối cùng hắn cũng đã hiểu tiền mình đi về đâu cả. Kể cả Ân Trục Ly là người đi điều tra mà bọn họ cũng dám giết bằng thuốc độc, không hiểu lá gan mấy kẻ này lớn đến đâu rồi.

Có chứng cớ cực kỳ xác thực, Thẩm Định Dương không thể chối cãi. Thẩm Đình Giao và chư thần họp hai ngày, quyết định sung công tài sản, biếm cả nhà làm thứ dân, Trần Mẫn bị phán lưu đày. Nhưng sau đó, khi thấy gia sản thực sự của hai người này, Thẩm Đình Giao vô cùng giận dữ vung bút son phán hành quyết. Bộ Công có hơn bốn mươi quan viên có tiếng liên lụy trong vụ án này. Số tiền ăn chặn quá lớn, cả kinh thành đều chấn động.

Thẩm Đình Giao hạ lệnh điều tra nghiêm túc, Hà Giản góp lời với hắn: “Bệ hạ, việc này không nên điều tra rõ ràng quá, vi thần đề nghị bệ hạ lập tức ban hành điều lệ mới, nói rằng những quan viên tham ô nhận hối lộ trước đây sẽ được bỏ qua.”

Thẩm Đình Giao vẫn đang tức giận, đập bàn quát: “Sao lại không tra? Tiên sinh nhìn tên Trần Mẫn kia là thượng thư bộ Công, tài sản nhà hắn…”

Hà Giản ngắt lời hắn, vô cùng nghiêm túc: “Bệ hạ, ngài cũng biết vì sao trước kia hoàng hậu nương nương rời Đại Huỳnh đi? Bởi vì nàng biết quá nhiều, bây giờ Trần Mẫn, Thẩm Định Dương bị xử trảm, quan viên còn lại sao có thể không sợ hãi? Bệ hạ, nếu trong triều đình này, quan viên ai ai cũng nhận hối lộ thì quét sạch kiểu gì?”

Thẩm Đình Giao vẫn tức giận như thế, rất kiên quyết: “Trẫm giết sạch đám sâu mọt đó!”

Hà Giản thở dài. Dù sao ông ta cũng là một người đa mưu túc trí, lập tức nghĩ ra biện pháp khuyên giải Thẩm Đình Giao: “Vương thượng, Tây Hán có Thần Triều Thác nổi danh, được Cảnh Đế rất yêu thương. Khi loạn bảy nước diễn ra, hắn ta vẫn bị chém ngang lưng thị chúng. Đế vương biết tiến lùi đúng lúc, khi người nào hành động không lo, nếu binh biến xảy ra sẽ không ai khống chế. Quần thần lại không oán ngài, họ oán Văn Hú hoàng hậu. Từ xưa minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu bọn họ dồn đến bước đường cùng thì tính mạng của hoàng hậu cũng gặp nguy hiểm.”

Thẩm Đình Giao tái mặt, lửa giận dần lụi. Hắn cực kỳ oán hận loại người có lòng tham không đáy. Mắt thấy sông núi điêu linh, dân chúng thất vọng, những kẻ ở trên cao lại đứng trung gian kiếm lời riêng, hắn chỉ hận không thể xử chém hết những kẻ đó! Nhưng những gì Hà Giản nói thì lại rất đúng… Ân Trục Ly…

Hà Giản thấy hắn nhíu mày thì cũng dịu giọng: “Vương thượng, ngài có nghĩ vì sao nương nương lại xuống tay từ chỗ Thẩm Định Dương không? Thẩm Định Dương là chú họ của ngài, nếu xử lý người nhà sẽ tạo lực uy hiếp lên quần thần, còn có thể cho thấy mình không kể thân sơ mà sẵn sàng làm việc đàng hoàng. Bệ hạ, còn nếu ngài tru sát triều thần, ngài đã làm hỏng dự tính ban đầu của nương nương rồi.”

Thẩm Đình Giao dựa vào ngai vàng suy nghĩ tầm một nén hương rồi nói: “Triêu Hỉ, lập tức mời các quan lớn tam phẩm trở lên vào cung nghị sự. Trẫm phải xác định được luật pháp của Đại Huỳnh.”

Triêu Hỉ nhận lệnh đi. Thẩm Đình Giao rời ngai vàng, đi đến trước mặt Hà Giản. Hà Giản cúi đầu thật thấp, không nói gì cả.

Việc sửa đổi luật của Đại Huỳnh được rất nhiều quần thần ủng hộ, hơn nữa không truy xét tội cũ khiến mọi người thả lỏng hẳn. Ảnh hưởng của chuyện Thẩm Định Dương cũng dần dần tiêu tan. Chư thần trong triều nhiệt tình ủng hộ bộ luật mới. Ân Trục Ly mặc triều phục màu tím, im lặng đứng đầu hàng quan văn. Thỉnh thoảng Thẩm Đình Giao nhìn về phía nàng, nàng nhìn hắn hơi mỉm cười, ánh mắt trong sáng như ánh trăng năm nào.

Thẩm Đình Giao rời mắt đi. Chiếc ghế của vua trên cao xa xôi này không hề lạnh lẽo.

Mẹ Bí Ngô: tớ thật sự nghĩ là ATL chỉ yêu TĐG í, còn ĐA chả qua là một tượng đài một hình bóng ngưỡng vọng, một điểm tựa, một lá chắn cho ATL thôi -_- Nếu ATL không muốn quay về thì dù có lợi ích ntn cũng không níu kéo đc. Cái gọi là thương nhân tính lời chỉ là với kẻ lạ và kẻ xấu, còn với người tốt với mình bh ATL cũng trả lại đầy đủ cộng lãi luôn :v

1.Tương = tể tướng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.