Kiều Thê Tại Thượng, Tổng Tài Mau Quỳ Xuống!

Chương 34: Chap-34




Chương 34: Hậu quả khi tính kế hắn!

Lạc Tử Khanh nói chuyện với những đại lão một lúc lâu, đến khi Liễu Lam đã bị xuân dược thiêu đốt hết tâm trí thì mới nghe thấy hắn lạnh nhạt nói:

Mọi người cứ trò chuyện tiếp, tôi có chút khó chịu, đành phải lên lầu nghỉ ngơi trước, mong mọi người thông cảm!

Hắn đã nói như thế thì ai dám ngăn cản nữa? Cho dù bọn họ muốn bàn thêm về mấy hợp đồng nữa, thế nhưng lúc này mà làm hắn tức giận thì càng ăn cả mà ngã về không, kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

Không đáng!

Không sao không sao, chút nữa chúng ta vẫn có thể bàn chuyện hợp tác tiếp!

Đúng vậy, đúng vậy!

Lạc Tử Khanh cười cười gật đầu, chân dài sải bước đi lên phòng của mình.

Chỗ nào cũng vậy, chỉ cần là yến tiệc dành cho những người có thân phận tôn quý thì nhất định phải có phòng dành riêng cho từng người, để họ có thể thay đồ hoặc nghỉ ngơi nếu cần thiết.

Liễu Lam nhìn hắn rời đi, cô ta nôn nóng mà xoay chuyển mắt, bởi vì muốn có một đêm hòa quyện hoàn mĩ với hắn, cô ta cũng cho thuốc kích tình vào ly rượu của mình, những người đàn ông đã ngủ với cô ta đều nói rằng, khi cô ta mất hết lí trí mới quyến rũ mê người nhất!

Chỉ cần hầu hạ hắn thoải mái ở trên giường thì việc bắt lấy trái tim của hắn càng thêm dễ dàng! Những kẻ khác không phải cũng như thế sao? Lũ đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới!

Cô ta rất muốn nhìn khuôn mặt của Lạc Tử Khanh lúc động tình, chắc chắn sẽ đẹp đẽ đến nghẹt thở!

Đợi một chút nữa thôi, bây giờ mà rời đi ngay thì những người khác sẽ nghi ngờ, thế nhưng cô ta khó chịu quá!

Đôi mắt đã mông lung không nhìn rõ, vậy nên Liễu Lam không biết hành động kì ngực vào bàn rồi rên rỉ của cô ta lúc này trông phóng đãng cỡ nào, những người đàn ông khác thì không có tâm trí để ý đến cô ả, thế nhưng những phu nhân thì lại che miệng cười khúc khích.

Nhìn kìa, tiểu thư Liễu gia đang khó chịu, không được thỏa mãn mà ngồi ở kia kìa!

Ây da, chân trắng quá nhỉ, bên trong là ren màu đỏ cơ đấy!

Chậc Chậc...

Liễu Lam không cảm giác được mọi thứ xung quanh mình nữa, cô ta muốn cởi bộ đồ vướng víu này ra, muốn được bàn tay to hầu hả cả cơ thể, cô ta không thể chịu đựng được nữa!

Lung lay mà đứng lên, Thư Hồng chạy vội đến chỗ cô ta, mặt mang áy náy mà xin lỗi:

Tiểu Lam có chút khó chịu nên mới vậy!

Sau đó liền đỡ cô ta lên trên lầu.

Nhìn cái mông căng tròn vừa đi vừa ngoáy của cô ta, các đại lão đen mặt mà chửi thầm một câu.

May mắn bọn họ không mang tiểu bối đến đây, nếu thấy được cảnh tượng phóng đãng trơ trẽn như thế này thì tương lai sẽ trở thành hoa hoa công tử không biết chừng!

Giáo dưỡng của Liễu gia có vẻ không tốt lắm!

Tiểu Lam, ngoan, vào đây, người ở trong này chính là Lạc tổng, nhớ hầu hạ cho tốt đấy!

Thư Hồng không yên tâm mà dặn dò cô ta.

Liễu Lam hừ một cái, cô ta hất tay bà ra, sau đó liền bước vào trong phòng.

Bên trong không có bật điện, mọi thứ đều tối om, cô ta nghe thấy tiếng ồ ồ thở dốc đầy nặng nhọc của người đàn ông, không hiểu sao đầu óc cô ta đã lơ mơ rồi nhưng vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào!

Lại đây!

Giọng nói khàn khàn hơi lạ lẫm vang lên!

Liễu Lam hồ đồ mà đi đến bên giường. Cô ta không dám tự tiện bật đèn lên, nếu như làm Lạc Tử Khanh tức giận thì cô ta nhất định sẽ bị hắn bắn chết!

Cơ thể bị bàn tay to lớn ôm thốc lên, người đàn ông đè lên người cô ta, bàn tay to sờ loạn khắp thân thể mềm mại, Liễu Lam đang bị tình dục làm mất lí trí, lúc này cũng không kháng cự mà tùy ý để hắn chơi đùa cơ thể mình.

Ưm... Tử Khhanh, chậm đã...

Cô ta nũng nịu rên rỉ.

Người đàn ông hưng phấn mà nắn bóp hai con thỏ căng tròn, không chút thương hương tiếc ngọc mà nắm lấy mái tóc dài của cô ta, bắt ép cô ta ngẩng đầu lên hôn môi với mình.

Liễu Lam giống như yêu tinh mà trườn trên cơ thể của người đàn ông, miệng hắn có mùi rất lạ, hơi thôi thối, thế nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều.

Phía dưới bị ngón tay to thọc vào rút ra không thương tiếc khiến mặt cô ta trắng bệch, đau đớn mà hơi khép lại hai chân.

"Bốp"

Một cái tát mạnh mẽ rơi xuống bên má cô ta, bên tai ong ong không còn cảm giác, khóe miệng bị rách da mà rỉ ra máu đỏ.

Mắt cô ta đỏ bừng, Lạc Tử Khanh khi trên giường ác độc như vậy ư? Thật đáng sợ, cô ta chưa bao giờ bị đối xử như vậy!

Sau đó người đàn ông bắt cô ta hầu hạ phía dưới của mình bằng miệng, tàn nhẫn mà ra vào, cuối cùng hắn ta tiết hết mọi thứ vào miệng cô ta, mùi khai bốc lên khiến cô ta kinh tởm và sợ hãi vô cùng.

Liễu Lam bị hành hạ tàn nhẫn, cả người cô ta bị người đàn ông bị vặn thành đủ loại tư thế, chỗ nào cũng bầm tím, không nơi nào còn nguyên vẹn.

Dần dần, bởi vì đầu óc không còn suy nghĩ nổi nữa, Liễu Lam liền hưởng thụ mọi sự phát tiết mà hắn ta mang đến, cơ thể mềm mại ra sức lấy lòng hắn, cô ta đã bị dược liệu điều khiển rồi.

Chậc, chậc Tử Khanh, bên trong là lão Lý đấy hả?

Trần Thế Phong ngả ngớn mà dựa vào vai Lạc Tử Khanh.

Hôm nay anh ta cũng đến đây với hắn, đang nghĩ là lâu lắm không gặp mặt nên mới đi cùng, ai nghĩ được là anh ta lại được chứng kiến trò vui thú vị này.

Ừ!

Mạnh mẽ đẩy đầu anh ta ra, Lạc Tử Khanh cầm lấy khăn tay, phẩy phẩy chỗ vừa bị Trần Thế Phong đụng chạm.

Này, đừng có khinh người quá đáng!

Coi anh ta như ruồi bọ vậy là sao? Anh ta đã tắm 3 lần trước khi đến rồi đấy, còn muốn sao nữa chứ!!!!

Lạc Tử Khanh không nói gì. Khuôn mặt hắn vẫn trắng nõn lạnh nhạt như lúc ban đầu, khi được bà ngoại của Tôn Giai Oánh huấn luyện, tất cả thuốc kích tình đều bị hắn dùng qua rồi, đừng nói là một loại, cho dù là cả chục loại xuân dược trộn vào nhau cũng không khiến anh bị động tình, mất lí trí được!

Trần Thế Phong thở dài lắc đầu, là lão Lý à, người đàn ông biến thái hơn 60 tuổi, số người mà bị ông ta chơi chết là vô số kể.

Lạc Tử Khanh, bạn của anh ta đúng là có thể nhẫn tâm với tất cả mọi người, có lẽ chỉ có Tôn gia mới khiến con sói tàn nhẫn này biến thành chó nhà được!

Cô ta là phụ nữ đấy, cậu thật đúng là... thương...

Lạc Tử Khanh nhướng mày, cười như không cười mà nhìn anh ta:

Thế nào? Thương à? Hay vào thay cho cô ta?

Trần Thế Phong rùng mình, đáng sợ quá! Có cần nghiêm túc như thế không?!!!

Ngoại trừ Oánh Oánh, trên đời này không có kẻ Lạc Tử Khanh tôi cần phải thương tiếc!

Mẹ Tôn có ba Tôn rồi! Oánh Oánh có hắn!

Làm nốt việc còn lại đi!

Tuân lệnh!

Trần Thế Phong cười tươi rói nhìn theo bóng lưng của hắn, việc anh ta được hắn giao cho là, đưa mọi người đến chiêm ngưỡng xuân cung đồ sống này!

Nhìn thấy Lạc Tử Khanh vẹn toàn đi xuống, ba mẹ Liễu há hốc miệng, thân thể run lẩy bẩy mà ngồi bệt xuống sàn!

Xong rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.