CHƯƠNG 69: PHONG THANH ĐÃ XẢY RA CHUYỆN
CHƯƠNG 69: PHONG THANH ĐÃ XẢY RA CHUYỆN
Tô Điền đau lòng, từ đầu đến cuối, cô ta vẫn không chịu thừa nhận, cũng không dám thừa nhận lỗi lầm thuộc về mình. Nhưng ngay cả người anh trai ruột thịt của cô ta cũng nói như vậy. Cô ta khóc to đẩy anh ra, chạy nhanh về phía cửa bệnh viện.
Anh bất đắc dĩ thở dài, quay sang động viên cô: “Em đừng để ý những gì con bé nói. Nó đã sốt ruột đến phát điên rồi.”
Cố Duyên vô cùng khổ sở, lúc này ngoại trừ tình trạng của Phong Thanh, cô đâu còn tâm trí để ý đến suy nghĩ của người khác chứ? Cô lướt qua anh ta, từng bước tới gần cửa phòng cấp cứu, ngắm nhìn ngọn đèn trên cửa.
Phong Thanh đang ở bên trong. Một người luôn ở đây cứu giúp người khác như anh vậy mà hôm nay lại trở thành bệnh nhân để người khác chữa trị.
Cô xoay người đi tới chỗ Diêu Tố. Mẹ con bọn họ ôm chặt lấy nhau, khổ sở khóc lóc.
Cô nức nở, nỉ non: “Mẹ, là lỗi của con, là lỗi của con…”
Bà ấy lắc đầu, không nói nên lời. Lúc này không phải cô chỉ nên có tâm trí lo lắng cho tình trạng vết thương của Phong Thanh thôi sao? Truy cứu những thứ này còn có ý nghĩa gì? Tuy rằng bà cũng giống như Tô Điền cho rằng người sai là cô. Nếu không có cô, Phong Thanh sẽ không biến thành như ngày hôm nay.
Anh ấy yêu cô, yêu đến sâu đậm. Thời gian ba năm vẫn không thể thay đổi được anh ấy, Tô Điền xinh đẹp cũng không thể làm anh ấy quên cô. Không chỉ mình bà biết rõ tình cảm của anh ấy, mà có lẽ tất cả mọi người trong nhà họ Cố đều biết, nhưng…
Trải qua gần tám giờ cấp cứu, bác sĩ không mang đến tin tức tốt cho mọi người, ngược lại chỉ hỏi người nhà có muốn từ bỏ chữa trị hay không? Nghe thấy đề nghị này, Diêu Tố liền lập tức hôn mê bất tỉnh.
Cố Duyên không hề ngã xuống, bởi vì cô không thể ngã. Cô sợ sau khi mình sụp đổ, bác sĩ sẽ thực sự từ bỏ trị liệu. Cô khóc cuồng loạn, nước mắt rơi xuống như mưa, cầu xin bác sĩ cố gắng cứu chữa cho anh ấy.
Bác sĩ tàn nhẫn lắc đầu, “Bệnh nhân bị thương quá nặng, cho dù cứu sống cũng sẽ trở thành người thực vật, chính là kẻ tàn tật. Cần gì phải lãng phí tiền bạc, hơn nữa còn gây nên đau khổ cho tương lai của mình chứ?”
“Miễn là anh ấy còn sống, cho dù là người tàn phế chỉ còn lại hô hấp tôi cũng cần anh ấy.”
Đúng vậy, chỉ cần anh ấy có thể sống là tốt rồi. Cô không sợ đau khổ, dù cho phải dùng thời gian cả đời để chăm sóc anh, làm bạn anh. Có anh bên cạnh, nằm cũng được, đứng cũng không sao, cô sẽ không cảm thấy cô đơn. Không phải ước nguyện đời này của cô là có thể được ở bên anh trọn đời sao?
Bác sĩ thấy cô kiên trì như vậy, đành thôi khuyên nhủ, xoay người trở lại phòng cấp cứu.
Lại trôi qua hai tiếng nữa, Phong Thanh được bác sĩ và y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh kể từ sau khi anh ấy rời khỏi hôn lễ. Lúc thấy băng gạc dính máu quấn đầy trên đầu, trên người anh, khuôn mặt tái nhợt của anh, cô lại lần nữa tan vỡ.
Cô khóc thật to, không ngừng kêu tên anh, nắm chặt bàn tay của anh. Cho dù cô cố gắng muốn đánh thức anh dậy thế nào đi chăng nữa, anh vẫn không hề có phản ứng gì.
Y tá vội vã đẩy anh tới phòng chăm sóc đặc biệt, lần nữa ngăn cách cô ở ngoài cửa. Đợi suốt một ngày, mong mỏi ngóng trông, chẳng qua cũng chỉ đổi lại một cái liếc mắt vội vã, tàn nhẫn như vậy.
Anh Phong Thanh của cô, chưa bao giờ đáng thương thê thảm như thế.
Não bộ bị tổn thương rất nghiêm trọng, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến anh không có cách nào tỉnh lại.
Đã ba ngày trôi qua, cô không hề rời khỏi bệnh viện dù chỉ một lát, ngày đêm canh giữ ở khu vực chờ của phòng chăm sóc đặc biệt đợi anh tỉnh lại. Tuy rằng hy vọng vô cùng mong manh, nhưng cô tin tưởng, chỉ cần cô sẵn lòng chờ đợi thì nhất định anh sẽ tỉnh lại.
Thấy cô như vậy, trong lòng ông cụ Cố vô cùng đau xót. Chỉ là ông không thể nào lay động được sự cố chấp của cô.
Nhìn ông cụ đang đi tới, cô lặng lẽ mở miệng, nói: “Ông nội, ông không cần khuyên cháu đâu. Chỉ có ở chỗ này, tâm trạng của cháu mới dễ chịu một chút. Ông cứ để cháu ở đây chờ anh ấy đi.”
Phong Thanh đang ở trong phòng bệnh, một mình lẻ loi, lạnh lẽo. Cô sợ anh tỉnh lại không tìm thấy người nhà liền sẽ đau lòng.
“Nhưng cháu vẫn phải chú ý đến thân thể chứ.” Ông cụ khe khẽ thở dài, ánh mắt rơi vào phần bụng hơi nhô lên của cô, “Lẽ nào ngay cả con mình cháu cũng không lo sao? Bác sĩ đã dặn cháu phải nghỉ ngơi thật nhiều mà.”
Ba ngày qua, cô ăn không được, ngủ không ngon, đôi mắt khóc đến vừa đỏ vừa sưng. Ông sợ Phong Thanh còn chưa tỉnh lại thì chính cô đã ngã xuống trước rồi.
Trong lòng cô rất rõ ràng, nếu như ngay cả cục cưng của cô cũng không chịu hiểu cô, vậy cô thực sự cũng không biết phải làm sao. Nhưng dường như đứa bé này không hề quan tâm đến cô, còn làm cô đau một trận. May mà bác sĩ nói không có chuyện gì.
Ông Cố vẫn luôn không nói câu nào lúc này lại ngồi xuống cạnh cô, lên giọng ra lệnh cho cô: “Duyên Duyên, ở đây có rất nhiều người chăm sóc cho Phong Thanh, con mau về nghỉ ngơi đi. Sau này ít tới bệnh viện thôi.”
“Không.” Cô theo bản năng lắc đầu, “Con không muốn về nhà, con phải ở lại chỗ này.”
“Ngay cả bản thân con còn không chăm sóc tốt thì ở lại có ích gì? Hơn nữa, đã có bạn gái Tô Điền của nó ở đây rồi, không cần đến con đâu.” Giọng nói của ông dần trở nên lạnh nhạt.
Từ nhỏ, cha đã thờ ơ với cô, cũng không quan tâm cô bằng ông nội, cho nên cô rất sợ ông ấy, không dám làm trái ý ông bất cứ chuyện gì. Nhưng hôm nay lại không giống vậy, cho dù là ai đi nữa cũng không thể đuổi cô khỏi chỗ này.
Cô đi tới trước mặt Diêu Tố, lẳng lặng quỳ xuống, nâng lên khuôn mặt ướt nhòe nước mắt nhìn bà ấy cầu xin, “Mẹ, để con chăm sóc cho Phong Thanh đi. Dù cho anh ấy có biến thành dáng vẻ gì thì con cũng sẽ không ghét bỏ anh ấy, sẽ chăm sóc anh ấy cả đời cho đến khi không còn sức lực mới thôi. Tình yêu không thể mua bán, con sẽ không nhường lại anh ấy lần nữa, con muốn ở bên anh ấy cả đời.”
Bà ấy kinh ngạc nhìn cô, một lúc lâu sau lại lắc đầu từ chối.
“Mẹ, xin mẹ đó.”
“Mày im miệng cho tao.” Ông Cố đột nhiên xông tới, hung hăng đánh cô một bạt tai. Cố Duyên sợ hãi kêu lên, lập tức ngã nhào xuống đất.
Ông cụ Cố muốn đi lên giúp cô nhưng cuối cùng cũng chỉ biết thở dài lắc đầu, cố gắng ngồi im tại chỗ. Ông Cố tức giận gào to: “Sao mày lại không thể ngoan ngoãn nghe lời người lớn quên Phong Thanh đi, tự tìm cuộc sống cho riêng mình chứ? Tại sao cứ mãi giữ lấy không buông? Mày làm hại nó còn chưa đủ sao? Còn muốn nó chết nữa sao?”
Cố Duyên sợ run nhìn ông ấy nổi giận đùng đùng, thực sự không rõ vì sao ông ấy phải nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Cô không phục, lắc đầu nói: “Con chẳng qua chỉ là muốn yêu một người cả đời mà thôi, con sai ở đâu chứ?”
“Mày yêu Phong Thanh chính là sai lầm rồi.”
“Con không hiểu. Cha, rốt cuộc con có phải là con gái ruột của cha không vậy?”
“Không phải.”
Cố Duyên giật mình, sững sờ nhìn người đàn ông mà mình đã gọi là cha suốt nửa đời người này. Vì sao ông ấy có thể nói ra nhưng lời tuyệt tình như vậy chứ? Chỉ vì tức giận mà có thể nói năng lung tung sao?
Ông ấy nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày không phải họ Cố. Nhà họ Cố không có một đứa con gái như mày.”
“Vậy con họ gì?”
“Mày họ Phong, giống Phong Thanh vậy.”
Bốn phía bỗng chốc trở nên tĩnh mịch, chỉ có Cố Duyên cùng ông Cố đang trừng mắt nhìn nhau. Cô ngơ ngác, trong lúc nhất thời không thể hiểu nổi. Cô không phải họ Cố mà là họ Phong? Cha vừa mới nói vậy sao?
Nghiền ngẫm tỉ mỉ những lời này, biểu cảm trên mặt cô dần dần thay đổi.
Diêu Tố cúi đầu che miệng khóc nức nở. Ông cụ Cố đi tới, vỗ nhẹ vai cô thở dài, “Duyên Duyên, đàn ông tốt trên đời này nhiều như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác cháu vẫn lựa chọn anh ruột của mình chứ?”
Anh ruột… Trong lòng cô vô cùng kinh sợ, giờ phút này, cô đã lập tức hiểu rõ rất nhiều chuyện. Vì sao trước khi Phòng Thần trở về mấy ngày ông nội lại ép cô gả cho Ngự Tứ, vì sao Diêu Tố rất thích giới thiệu bạn trai cho cô, vì sao từ nhỏ ông Cố đã không thích cô, vì sao ba năm trước đây Phong Thanh lại đột nhiên biến mất. Mọi thứ đều đã có đáp án.
Cô lại nghĩ tới mấy ngày nay, mỗi lần cô nhìn thấy anh ấy đều là lúc trong đáy mắt anh mang đầy ưu thương không dễ dàng nhận ra. Nghĩ tới rõ ràng anh không yêu Tô Điền nhưng vẫn kiên trì muốn kết hôn cùng cô ta. Lòng anh phải đau đớn cùng bất đắc dĩ đến mức nào chứ. Hóa ra anh đã sớm biết hết tất cả.
Xem ra mấy ngày qua không chỉ có mình cô đau đớn, nhất định anh ấy còn khó chịu hơn rất nhiều.
Chỉ là, muốn cô tiếp nhận chuyện anh ấy là anh ruột của mình, vậy thà bị giết chết cô còn cảm thấy thoải mái hơn.
Giờ khắc này, cô tình nguyện người nằm bên trong chính là mình.
“A” Tiếng thét chói tai thật dài tràn ra khỏi cổ họng cô. Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, cô lại lần nữa té xỉu trên đất.
Sau khi chi tay anh ấy, cô đã nghĩ tới vô số lý do. Có thể là anh thay lòng đổi dạ, anh không thích loại con gái có hoàn cảnh gia đình bình thường giống cô hoặc là anh chẳng khác gì đa số đàn ông trên thế giới này đều thích những cô gái xinh đẹp, vóc dáng hoàn hảo, gia thế hiển hách như Tô Điền.
Đã nhiều lần cô nghĩ anh ấy rời đi nhất định là có nguyên nhân, có lẽ là ông Cố không thích anh, cho nên đã phản đối anh không được ở bên con gái mình. Hoặc có thể ngược lại là Diêu Tố không thích cô, nên đã cấm đoán hai người, hoặc là…
Nói chung rất nhiều khả năng, rất nhiều giả thiết cô đều nghĩ qua chỉ duy nhất không nghĩ đến… anh ấy lại là anh ruột của cô. Đả kích lớn như vậy, sao cô có thể chịu được chứ?
Cô vô cùng hối hận vì sao bản thân lại phải hỏi ông Cố mình họ gì chứ, vì sao lại biết rõ sự thật này.
Cô tình nguyện giống như trước đây, cái gì cũng không biết. Dù phải nhìn anh ấy cưới người phụ nữ khác, thấy anh ấy thay lòng đổi dạ thì ít nhất cô vẫn có thể tiếp tục yêu anh ấy, có thể chôn giấu nguyện vọng tốt đẹp trong lòng. Bây giờ thì sao? Thật đáng thương khi ngay cả tư cách để yêu anh ấy cô cũng không có, muốn ở cạnh anh, chăm sóc cho anh cả đời cũng không được.
Cuộc sống như vậy thật không có ý nghĩa, thật vô nghĩa…
“Duyên Duyên, con đừng như vậy. Mau bình tĩnh một chút được không?” Diêu Tố túm chặt góc chăn của cô, nhẹ nhàng an ủi.
Từ sau khi tỉnh lại, cô chỉ trùm chăn kín đầu lớn tiếng khóc rống, đến lúc này đã gần ba giờ rồi, nhưng cô vẫn không có ý dừng lại, căn bản cũng không thể dừng.
Ngoại trừ khóc, cô không biết mình có thể làm được gì khác. Cho dù khóc đến chết, giờ khắc này cô cũng bằng lòng.
Cô còn lại gì trên thế giới này chứ? Không hề có gì hết. Ông nội hiểu cô rõ nhất lại không phải là của cô, cha mẹ cũng không phải ruột thịt, còn Phong Thanh đã tự nhốt mình trong thế giới của anh ấy rồi.
“Duyên Duyên, không phải con vẫn luôn rất kiên cường sao? Ngay cả gả cho Ngự Tứ con còn có thể thích ứng, vậy có chuyện gì mà con không thể chịu được chứ?” Ông cụ Cố ngồi ở bên giường, cách tấm chăn vuốt nhẹ vào lưng cô.
Giọng nói khổ sở của cô từ trong chăn truyền ra: “Cháu không cần anh trai, không muốn Phong Thanh là anh trai của cháu…”
Ông cụ cười khổ: “Ông rất thích Phong Thanh, cũng hy vọng cháu có thể gả cho nó, chung sống hạnh phúc đến suốt đời. Nhưng đây là ý trời, không ai có thể thay đổi sự thật này được. Cháu nhất định phải mạnh mẽ lên.”
“Cháu không tin. Cháu không tin Phong Thanh là anh ruột của cháu. Cháu không có anh trai, không cần anh trai, anh ấy không phải… Nhất định là mọi người hùa nhau lừa cháu. Cháu không tin…”
“Duyên Duyên, con hãy nghe mẹ nói, trước đây…”
“Con không nghe. Cái gì cũng không muốn nghe…” Cô che tai lại, khóc đến vô cùng đau khổ.
Nếu muốn nói cho cô biết chuyện năm đó thì cô không cần nghe, cô tình nguyện không biết gì hết.
Nhưng Diêu Tố lại mạnh mẽ giữ chặt tấm chăn trên đầu cô. Chăn và gối đều bị nước mắt thấm ướt, cô vẫn che kín lỗ tai như trước. Bà ấy lại túm lấy tay cô, cố gắng kéo xuống khiến cô càng giãy dụa mãnh liệt hơn.
Cuối cùng, cả ba người bọn họ cùng nhau ấn chặt cô ở trên giường.
Bà ấy nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô, nói: “Cho dù con có muốn nghe hay không thì những chuyện đó cũng đều là sự thật. Cố Duyên là tên sau này của con, khi còn bé con tên Phong Thanh, là con gái ruột của Phong Hách và người đàn bà kia…”
Ông Cố đột nhiên ngắt lời, ngước mắt nhìn bà ấy, “Người ta có cưới hỏi đàng hoàng, chú ý cách nói chuyện của bà.”