CHƯƠNG 68: TÔI ĐỒNG Ý
CHƯƠNG 68: TÔI ĐỒNG Ý
Không tin, anh dựa vào cái gì mà không tin chứ? Trong lòng cô rất khó hiểu, không phải anh không hề hiểu Phong Tùy bằng cô sao?
“Đương nhiên, cho dù anh ta trở về, tôi vẫn sẽ không buông tha anh ta.” Anh nói thêm một câu.
Trong lòng cô bỗng cảm thấy căng thẳng, khẽ nâng mắt nhìn anh ta, chỉ là rất nhanh lại cụp mắt xuống. Lời này của anh ta tuy rằng rất đáng tức giận nhưng đây chính là trách nhiệm của anh. Phong Tùy không chỉ giết người mà còn bắn cảnh sát bị thương. Đời này anh muốn bình an vượt qua là không thể nào.
“Đến giờ rồi, nên ra cửa thôi!” Giọng nói sắc bén, hưng phấn của bà mối từ dưới tầng truyền lên. Cô xoay người ra khỏi phòng ngủ, anh cũng theo sát phía sau. Tại khúc quanh trên cầu thang, hai người đúng lúc chạm mặt cô dâu chú rể đang dắt tay nhau đi tới.
Phong Thanh tuấn tú sánh vai bên cạnh Tô Điền xinh đẹp, được một đám người bao gồm cả trai lẫn gái vây quanh tung tăng reo hò đi về phía trước. Cô dừng bước, thực sự không thể nhìn ra vẻ vui mừng trên mặt anh là thật hay giả. Nhưng còn Tô Điền, toàn thân cô ta đều toả ra cảm giác hạnh phúc rất bắt mắt. Đặc biệt ném tới cho cô cái nhìn vô cùng kiêu gạo, cực kỳ đắc ý.
Cô ta vẫn luôn có thái độ thù địch với cô, hy vọng qua hôm nay mọi thứ đều sẽ tốt hơn.
Qua ngày này, hai người bọn họ sẽ chính thức trở thành vợ chồng, người ta có lý do để kiêu ngạo, không phải sao?
Cô đi theo đoàn người từng bước xuống tầng, bên tai tràn đầy tiếng nhạc vui mừng cùng tiếng cười nói của mọi người. Nếu như Phong Thanh thực sự vui vẻ, tại sao cô không để cho anh đi chứ? Cô mỉm cười chúc phúc, bỗng chốc nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng vàng rực rỡ, gió biển khẽ thổi qua mặt lại không hề lạnh lẽo chút nào.
Hội trường tiệc cưới dựa theo yêu cầu của Tô Điền, khắp nơi đều có thể nhìn thấy màu xanh quyến rũ xinh đẹp. Thảm đỏ thật dài kéo tới tận bờ biển, gió nhẹ lướt qua thổi bay lụa trắng. Hai người bọn họ cùng dắt tay nhau bước lên thảm đỏ.
Dàn phù dâu xách theo giỏ hoa gắng sức rải cánh hoa lên người bọn họ, dưới cơn gió biển hiu hiu, cánh hoa nhẹ nhàng tung bay khắp mọi nơi, cực kỳ xinh đẹp. Đây chính là hôn lễ mà cô ta mong muốn, thực sự vô cùng lãng mạn.
Diêu Tố cười đến toe toét, ông cụ Cố và ông Cố cũng đều thoải mái. Cố Duyên rất muốn vui vẻ mỉm cười giống như mọi người, ít nhất bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui mừng, thế nhưng, khóe miệng lại cứng ngắc vô cùng, cười còn khó nhìn hơn cả khóc.
Lấy tư cách là người nhà chú rể để tham dự đám cưới thật là giày vò người ta, cô cảm giác mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhưng bên cạnh có nhiều bạn bè thân thiết như vậy, cô lại đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên dành cho người nhà, không thể để lộ ra sự thất lễ được.
Đột nhiên cô cảm thấy tay mình được một bàn tay dịu dàng hiền hậu nắm lấy, trong chớp mắt đã sưởi ấm giá rét cho cô. Cô bỗng giật mình, nghiêng đầu sang bên cạnh, hóa ra là ông cụ Cố. Ông cụ thấy cô có chút cảm động, khóe môi già nua khẽ động nhưng lại không hề nói ra lời nào. Có lẽ lúc này, ông cũng không biết nên nói gì.
Một lát sau, ông mới thở dài, ôm cô cảm thán: “Duyên Duyên, là ông nội có lỗi với cháu…”
Cô nhướn mày nhìn ông, không rõ vì sao ông lại nói vậy vào lúc này. Những lời này là có ý gì chứ? Chẳng lẽ ông hối hận vì đã gả cô cho nhà họ Ngự sao? Rõ ràng mấy ngày trước ông vẫn còn khuyên cô trở về mà.
Hay là chuyện cô và Phong Thanh phải xa nhau có liên quan đến ông? Cô không hy vọng là vậy.
“Tôi đồng ý.” Nghe Phong Thanh nói ra ba chữ này, cô liền ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện có mục sư chứng giám, bọn họ đã hứa hẹn cả đời rồi.
“Tôi cũng đồng ý.” Tô Điền vội vàng nói.
“Vậy thì mời hai người trao nhẫn cho nhau.” Mục sư tuyên bố.
Phù rể, phù dâu lập tức đưa nhẫn, đó là một đôi nhẫn kim cương, kiểu dáng đơn giản trang nhã, rực rỡ chói mắt. Một tay Phong Thanh nhận lấy chiếc nhẫn, một tay nhẹ nhàng nâng tay cô ta lên, dịu dàng đeo vào ngón trỏ của cô ta.
Trong thời khắc vốn nên hạnh phúc nhất này, nụ cười trên khuôn mặt cô ta lại đột nhiên tối sầm, cái miệng nhỏ nanh chu lên: “Đây không phải cái nhẫn em muốn.”
Mọi người có mặt ở đây đều ngẩn người, mục sư cũng sợ run lên, cả hội trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, tất cả đều nín thở dõi mắt về phía hai người.
Cái cô ta muốn chính là chiếc nhẫn có viên kim cương hình trứng chim bồ câu mà hai người đã cùng nhau đặt, vô cùng xa hoa, tao nhã, cao quý xinh đẹp, còn có cái tên rất kêu ‘Trái tim vĩnh hằng’, chính là do anh đặc biệt đặt riêng cho cô. Chứ không phải là chiếc nhẫn đơn giản giống như bây giờ.
Sau một lúc sửng sốt, Diêu Tố mới vỗ gáy, vội lên sân khấu kéo tay Tô Điền, áy náy nói: “Đều trách mẹ, trách mẹ, chỉ vì mẹ cảm thấy cặp nhẫn này tương đối thích hợp. Điền Điền à, con trước hết cứ chấp nhận đi, sau khi hôn lễ kết thúc đổi lại là được mà.”
“Vậy không được! Con không muốn cái này.” Cô ta kiên quyết từ chối.
Đó là chiếc nhẫn Phong Thanh mua cho cô ta, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Còn cái này lại do Diêu Tố mua, đối với cô ta mà nói nó không có chút giá trị nào.
Diêu Tố cảm thấy rất khó xử. Vào lúc tất cả mọi người đều đang căng thẳng, Cố Duyên bỗng đứng lên nói: “Để tôi quay về lấy.”
Đột nhiên cô ta quay sang trợn mắt nhìn cô, tức giận nói: “Cô đừng ở chỗ này giả vờ tốt bụng nữa, đây nhất định là ý kiến của cô. Lúc nào cô cũng ghen tị chuyện tôi và Phong Thanh kết hôn. Cô…”
“Điền Điền.” Tô Uyên đi tới, trừng mắt khẽ quát cô ta, “Em nói cái gì vậy? Mọi người bên dưới đều đang nhìn đấy.”
“Anh! Bọn họ bắt nạt em. Em còn chưa vào cửa mà bọn họ đã hùa nhau ăn hiếp em rồi.” Cô ta nức nở khóc to, tố cáo.
Diêu Tố không ngừng xua tay: “Không có không có. Con là con dâu của nhà họ Cố, sao chúng ta có thể ức hiếp con chứ?”
“Vậy tại sao lại lén lút đổi nhẫn cưới của chúng tôi?”
“…”
Cố Duyên xoay người chuẩn bị về nhà đổi nhẫn nhưng Phong Thanh đã cất bước đi xuống, túm chặt tay cô, “Để anh đi. Nhẫn ở trong phòng anh, chỉ có anh mới lấy được.”
Nói xong, anh liền bước nhanh ra khỏi hội trường tổ chức đám cưới. Chiếc xe Cayenne quay đầu, phóng đi như gió.
Nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, Diêu Tố vẫy tay hét to, “Chậm thôi. Nhớ chú ý an toàn.”
Đợi đến khi bà ấy nói xong, chiếc xe sớm đã không còn trông thấy bóng dáng…
Trong lúc nhất thời, cả hội trường đều rơi vào cục diện bế tắc, Tô Điền xoay người trở về phòng nghỉ ngơi dành cho cô dâu. Sau khi trách mắng cô ta một trận, ông bà Tô mới bắt đầu động viên tinh thần cô ta. Cô ta càng khóc càng khổ sở, dường như muốn xả toàn bộ uất ức vẫn luôn chôn vùi dưới đáy lòng, khuôn mặt trang điểm kĩ càng cũng nhòe đi vì nước mắt khiến người khác nhìn vào cảm thấy thương tiếc.
Lúc này, Cố Duyên đang đứng nghỉ ngơi ở bên ngoài, cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Mãi đến khi cảm xúc của cô ta ổn định hơn một chút, cô mới đi vào. Cô ta căm hận trừng mắt lườm cô, rồi nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác.
Cô nhìn cô ta chằm chằm, bình tĩnh nói: “Chị Tô Điền, suýt nữa chị đã trở thành chị dâu của em rồi, đây không phải là ước muốn của chị sao? Chỉ vì một chiếc nhẫn mà bỏ lỡ Phong Thanh, chị không sợ bản thân sẽ hối hận suốt đời sao?”
“Bỏ lỡ? Làm sao tôi có thể bỏ lỡ anh ấy chứ. Chẳng bao lâu nữa anh ấy sẽ mang theo chiếc nhẫn của tôi về đây.” Cô ta không phục nói.
Cô lắc đầu cười khổ: “Chị không nhận ra vẻ mặt anh ấy lúc rời đi rất thất vọng ư? Không phải chị rất yêu anh ấy sao? Vậy mà không hiểu tính cách của anh ấy? Lần này anh ấy đi, chưa chắc đã quay về.”
“Cô nói cái gì? Làm sao anh ấy có thể không trở lại chứ? Anh ấy chỉ về lấy nhẫn cho tôi mà thôi, cô đừng dọa tôi,” Cô ta đứng lên, kéo làn váy chạy tới tủ đồ, lấy di động ra bắt đầu gọi cho anh ấy.
Nhưng hết lần này tới lần khác, vẫn không chờ được anh nghe máy. Cố Duyên đứng trước mặt cô ta, nhìn vẻ tự tin kiêu ngạo của cô ta đang dần chuyển thành nóng lòng như lửa đốt.
Từ trước tới nay, cô vẫn luôn hiểu rất rõ con người anh ấy. Nhất định anh ấy sẽ không bao giờ ép buộc bản thân phải làm những việc mà mình không thích. Từ giây phút anh ấy xoay người rời đi kia, rốt cục cô cũng hiểu, anh không hề thật lòng muốn đám cưới này.
Chỉ vì liên quan đến cô mà cô ta liền trở nên ngang ngược vô lý, cũng không để ý đến hậu quả. Đây xem như một loại trừng phạt đối với cô ta sao?
Cô ta đột nhiên nói với cô: “Duyên Duyên, Phong Thanh không nghe điện thoại của tôi, cô giúp tôi gọi cho anh ấy có được không? Cô hãy nói với anh ấy tôi không muốn chiếc nhẫn trái tim vĩnh hằng kia nữa, chỉ cần anh ấy quay về hoàn thành lễ cưới này mà thôi. Cô giúp tôi một chút được không? Xin cô đó.”
Cô ta càng nói càng kích động. Cố Duyên bị cô ta lay mạnh không thể đứng vững, cô khó xử lùi về sau một bước. Giúp cô ta gọi điện cho Phong Thanh…như vậy thích hợp không? Anh ấy thực sự sẽ nghe điện thoại của cô sao?
“Duyên Duyên, trước kia là tôi không tốt, thái độ đối với cô vẫn luôn có vấn đề. Sau này nhất định sẽ không thế nữa, có được không?” Nói xong, khóe mắt cô ta lại ươn ướt, lần này không phải vì tủi thân hay tức giận, mà vì sốt ruột.
Thấy cô ta nóng lòng như vậy, cô đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý. Sau đó xoay người qua chỗ khác, bắt đầu gọi điện cho anh ấy.
Điện thoại của cô vậy mà anh ấy cũng không nghe. Đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Trái tim tựa như bị vật gì đó xẹt qua, đau đớn dữ dội. Cô nghĩ, rốt cuộc trong lòng anh đang dồn nén bao nhiêu đau thương chứ? Nhất định không thể nào ít hơn cô được. Đến cuối cùng, ai mới là người nắm giữ vận mệnh này? Là ai đã đánh mất đối phương trong cuộc tình này?
“Chắc chắn anh ấy đã xảy ra chuyện.” Cố Duyên nhỏ giọng nỉ non. Di động từ bên tai cô trượt xuống, ‘Cạch’ một tiếng, nằm trên mặt đất.
Tô Điền tức giận, tát vào mặt cô, “Cô đang rủa anh trai của mình đấy, biết không hả?”
Lúc này, cô đã không còn cảm giác gì nữa, có lẽ đau đớn trong lòng sớm đã khiến toàn thân tê dại. Cô chỉ im lặng, không hề lên tiếng, cũng không giải thích gì cả.
Di động nằm trên sàn nhà đột nhiên reo vang, cô vội khom lưng nhặt điện thoại lên, vừa nghĩ có thể là anh ấy gọi tới, cô liền nhanh chóng ấn nút trả lời. Trong ống nghe truyền tới giọng nói của một cô gái: “Xin chào, đây là trung tâm cấp cứu 120…”
Chân cô run rẩy mềm nhũn, đối phương nói gì sau đó, một câu cô cũng không hề nghe rõ, ý thức dần dần biến mất từng chút một.
Trung tâm cấp cứu…
Phong Thanh…
Cô không có dũng khí, cũng không có can đảm tiếp nhận tin tức này.
Cô không biết mình trốn tránh bao lâu, ngủ bao lâu, cho đến khi tỉnh lại liền bị một mảnh trắng toát mênh mang làm cho hoa mắt. Đây là màu sắc đặc trưng của bệnh viện.
Cô liếc mắt nhìn quanh bốn phía, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không có người thân, càng không có Phong Thanh. Ngoại trừ Tô Uyên ra thì không có người thứ hai.
“Em tỉnh rồi.” Anh thản nhiên mỉm cười, “Em có thể khiến cho mọi người thêm loạn đấy, biết không?”
Những ký ức trước khi bất tỉnh tựa như một cuốn phim cũ chậm rãi chiếu lại từng tấm một. Trung tâm cấp cứu… Phong Thanh…
Cô nhìn chằm chằm vào anh, nín thở hỏi: “Phong Thanh sao rồi?”
Vừa hỏi, trong lòng cô vừa âm thầm cầu xin anh không cần nói cho mình biết bất kỳ tin tức gì liên quan đến anh ấy. Cô không muốn nghe, cũng không dám nghe. Nhưng anh vẫn rất tàn nhẫn nói cho cô biết, anh ấy bị lật xe trên đường núi bao quanh Đà Lân, rơi xuống vực, chiếc xe Cayenne đã cháy sạch chỉ còn lại bộ khung, anh ấy cũng lành ít dữ nhiều.
Trong phút chốc, cô đã hoàn toàn sụp đổ, đau đớn khóc to thành tiếng. Cô không để ý đến kim truyền nước biển ở tay trái, lảo đảo xuống giường, muốn rời khỏi phòng bệnh.
Một tay Tô Uyên ôm lấy cô, tay còn lại túm chặt cánh tay đang truyền nước biển của cô, sốt ruột nói: “Cố Duyên, em còn định tiếp tục khiến cho mọi người thêm loạn sao? Lúc này không ai có tâm trí để chăm sóc em đâu. Nếu như em thực sự muốn tốt cho Phong Thanh thì phải mạnh mẽ lên.”
Đâu có ai không muốn mạnh mẽ, tốt lành chứ? Chỉ là, cô không thể làm được.
Ba năm trước, lúc Phong Thanh rời đi, tim cô dường như đã bị chia cắt một nửa. Cô có thể ép buộc bản thân tiếp nhận việc anh không thương mình, sẽ cưới người phụ nữ khác. Nhưng nếu muốn cô tiếp nhận việc từ nay về sau anh sẽ biến mất khỏi thế giới này, vậy chẳng khác nào đang dùng dao mạnh mẽ khoét sâu vào trái tim chỉ còn lại một nửa của cô.
Không có tim, cô còn có thể sống sao? Không thể nào…
“Tôi muốn gặp anh ấy…” Cô quay đầu nhìn anh cầu xin.
“Phong Thanh vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, không ai được gặp cậu ấy hết.”
“Vậy để tôi chờ anh ấy đi ra từ phòng cấp cứu cùng mọi người đi.”
Cố Duyên vẫn rất kiên trì. Dễ dàng nhận thấy cho dù là ai tới đây cũng không thể lay động được cô. Anh biết có ép cô ở lại cũng vô ích, đành phải gật đầu, “Được, chờ sau khi truyền xong tôi sẽ đưa em qua đó. Nhưng em phải đồng ý với tôi một điều kiện, không được phép kích động.”
Chỉ cần có thể tới gần Phong Thanh, có điều kiện gì mà cô không thể đồng ý chứ? Thậm chí cô còn không nghe rõ những lời anh nói, chỉ vội vàng gật đầu đáp ứng.
Chờ đợi là một quá trình dài đằng đẵng, cô chăm chú nhìn vào ống truyền đang nhỏ xuống từng giọt, trong lòng nóng như lửa đốt.
Rốt cuộc cũng đã truyền xong. Cô vội vàng xuống giường, lại phát hiện chân mình không ngừng run rẩy, không biết là do sợ hãi hay là lo lắng. Ông cụ Cố và ông Cố đang ngồi im lặng trước cửa phòng cấp cứu, Diêu Tố đưa tay lau nước mắt, hai mắt đã sớm khóc đến đỏ hoe. Tô Điền cũng đang ở đây đau lòng khóc thầm.
Thấy cô xuất hiện, cô ta bỗng trở nên vô cùng kích động, xông tới cấu xé cô. May mà Tô Uyên nhanh tay lẹ mắt, kịp thời che chở cho cô.
“Anh, là do cô ta hại Phong Thanh thành như vậy, tại sao anh còn muốn bảo vệ cô ta chứ?” Cô ta khóc lóc lên án.
Anh tức giận trừng mắt nhìn cô ta, “Nếu như không phải tại em tùy hứng làm sao Phong Thanh lại có thể xảy ra tai nạn chứ? Còn không biết xấu hổ mà trách móc Cố Duyên.”