CHƯƠNG 65: KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG VÀO TÔI
CHƯƠNG 65: KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG VÀO TÔI
“Tôi còn có thể làm gì nữa chứ? Đương nhiên là giúp anh lau mặt rồi. Chẳng lẽ tôi lại dám vô lễ với anh?” Cô ấy cố ý giở giọng xem thường, thực ra trong lòng lại đang chột dạ. Rõ ràng vừa rồi cô ấy đã vô lễ với người ta, điểm này cô phải thừa nhận.
“Không cần.” Phong Tùy dùng sức đẩy cô ấy ra. Do đứng không vững, cô ấy liền lập tức ngã trên sàn nhà. Dương Xinh Xinh cảm thấy vô cùng tủi thân, tên đàn ông lạnh lùng đáng ghét này, thật đúng là có lòng tốt mà không được báo đáp.
“Ra ngoài đi, cho dù là ai cũng không được phép vào đây.” Anh ra lệnh.
Cô ấy tiếp tục trợn trắng mắt nhìn anh. Rốt cuộc chỗ này là nhà ai chứ? Anh dựa vào cái gì mà đuổi người như vậy?
Chẳng qua, chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đến mức không theo lẽ tự nhiên kia của anh, cô lại không hề tức giận chút nào. Chỉ quan sát anh thật kỹ, nghi ngờ nói: “Bao gồm cả Duyên Duyên sao?”
“Phải.”
Rốt cuộc trong lòng cô ấy cũng cảm thấy cân bằng hơn một chút, liền vội cầm lấy khăn mặt nói: “Tôi giúp anh lau mặt xong sẽ rời đi.”
Nói xong, lại muốn tới gần lau mặt cho anh, nhưng vẫn bị anh ngăn cản, giọng nói của anh càng thêm lạnh lùng hơn: “Không được chạm vào tôi.”
Rốt cuộc Dương Xinh Xinh cũng tự ái rồi. Cô ấy lập tức đứng lên, bưng chậu rửa mặt đi ra khỏi phòng. Trong miệng không ngừng lầm bầm: “Dáng vẻ đẹp trai chính là trâu, đụng vào một chút cũng không được. Thảo nào Duyên Duyên vẫn luôn nói không yêu anh.”
Luôn nói không yêu… Cô thực sự vẫn luôn nói không yêu anh sao? Anh mỉm cười buồn bã trong lòng, khẽ nhắm mắt lại.
Cố Duyên ngồi trước giường anh chợp mắt một lúc, hôm sau tỉnh lại, trời đã sáng tỏ. Việc đầu tiên cô làm chính là kiểm tra tình hình của anh. Cho tới khi nhìn thấy anh ngủ yên tĩnh bình ổn cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ nhìn thoáng qua sẽ nghĩ anh ngủ rất ngon, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhận thấy anh đang nhíu chặt chân mày, dáng vẻ đề phòng dường như có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, không khác gì ngày thường.
Lúc nào cũng phải sống trong cảnh giác như vậy thật là mệt mỏi biết bao. Vì sao anh lại lựa chọn cuộc sống đó chứ? Cô thực sự không thể hiểu nổi anh.
Phong Thanh đã dặn dò cô phải để ý xem anh có phát sốt, rét run hoặc hô hấp dồn dập hay không. Vì không muốn đánh thức anh, cô đành cẩn thận đặt tay lên trán anh. Mà chỉ một cái chạm nhẹ này lại khiến cơ thể anh bỗng chốc chấn động, hai mắt đồng thời mở ra.
Tuy rằng cô đã làm xong công tác chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng vẫn bị anh dọa sợ mà rụt tay về.
Sau khi thấy rõ là cô, thần kinh căng thẳng của anh mới buông lỏng xuống, khẽ cử động thân thể đã chuyển sang trạng thái cứng ngắc. Thế nhưng anh lại không hề cảm thấy thoải mái, ngược lại còn khiến vết thương đau nhức. Anh khó chịu nhíu chặt chân mày.
“Anh vẫn ổn chứ?” Cô có chút luống cuống, hỏi.
Thấy anh đau khổ như vậy, cô cũng không biết nên làm thế nào mới phải. Muốn đỡ anh lên nhưng lại sợ càng làm anh đau hơn.
Không biết có phải là do quá đau hay không mà Phòng Tùy không nói gì cả, chỉ hít thở gấp gáp.
“Em đi nấu chút đồ ăn cho anh.” Nói xong, cô liền lập tức rời khỏi phòng ngủ, đi vào bếp nấu cháo.
Cho gạo vào nước, lại điều chỉnh lửa vừa phải, cô mới rót một ly nước ấm quay về phòng ngủ, ngồi bên giường anh nhắc nhở: “Phong Thanh nói, sau khi anh tỉnh lại nên uống nước ấm, tiếp đó ăn chút cháo trắng, những thứ khác đều không thể ăn được. Nào, mau uống nước đi.”
Cô đưa ống hút đến gần miệng anh. Quả thực lúc này anh rất khát nước, thờ ơ liếc cô một cái, anh mới ngậm lấy ống hút uống cạn nước trong ly. Sau đó lại nằm xuống giường, vẫn như cũ không hề nói câu nào.
Anh như vậy khiến cô vẫn còn có chút sợ hãi. Mỗi một câu nói đều phải cẩn thận từng ly từng tí: “Vết thương rất đau sao? Có cần em gọi Thần Phong tới đây giúp anh nhìn xem vết thương đã khá hơn chưa không?”
“Không cần.” Rốt cuộc anh cũng mở miệng nói chuyện, gần như không thể chờ đợi được nữa.
Phong Thanh, anh thực sự không muốn gặp lại anh ấy lần thứ hai, dù cho vết thương có đau đến mức anh không muốn nói lời nào.
“Để em giúp anh thay thuốc.” Không chờ anh đồng ý, cô đã lấy thuốc cùng nước khử trùng, cẩn thận vén áo sau lưng anh lên, cởi băng vải ra. Lúc nhìn thấy vết thương máu thịt lẫn lộn kia, cô không thể kiềm chế được mà khẽ run lên, không dám nhìn thẳng vào đó.
Cô nhắm chặt hai mắt, nhẹ nhàng hít vào một hơi, sau đó dùng bông thấm nước khử trùng chấm lên vết thương của anh, hơi run rẩy lau sạch cho anh. Mỗi tia cảm xúc, mỗi một động tác của cô đều rơi vào mắt anh.
Thực sự làm khó cô rồi, anh nghĩ thầm.
“Em có biết mỗi lần tay em run rẩy, sau lưng anh đều tựa như bị bắn thêm một phát súng hay không? Vô cùng đau nhức đấy.”
“Xin lỗi.” Cô vội rụt tay về, quan sát anh, nói: “Em chưa từng giúp người khác xử lý vết thương nên không có kinh nghiệm.”
“Động tác nhanh hơn chút, làm liền một mạch luôn đi. Cảm ơn.”
“Được.” Cô cố gắng tăng nhanh tốc độ khiến anh đau đến nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng, vết thương cũng được băng bó kỹ lần nữa. Cô giúp anh mặc quần áo tử tế, bàn tay xoa nhẹ da thịt sau lưng anh, trong sự ấm áp mang theo lạnh giá.
Anh bỗng ngẩn người, đột nhiên nắm chặt tay cô kéo về phía trước. Cố Duyên không kịp chuẩn bị, thoáng chốc đã ở ngay gần sát anh. Còn chưa trách móc anh câu nào thì anh đã cầm tay phải của cô lên, nhìn cô chằm chằm: “Cô Cố, lúc nào em cũng mang theo cái nhẫn này để làm gì vậy? Chết tiệt, không phải em luôn coi đồ của anh như rác rưởi ư? Vì sao còn đeo nó?”
Đã đau đến như thế rồi mà anh vẫn còn sức nổi giận, thật đúng là người nóng nảy, ngông cuồng. Nghe anh nói vậy, cô cảm thấy rất oan ức, không phải anh đã yêu cầu cô nhất định phải đeo sao? Bây giờ còn cáu gắt cái gì? Đúng là mưa gió thất thường.
“Em… Là anh bảo em nhất định phải luôn mang theo.” Cô trút hết tủi thân trong lòng ra ngoài.
“Lẽ nào em không biết, trong đó có gắn hệ thống định vị cao cấp sao?”
Cô kinh ngạc lắc đầu, “Anh không nói thì làm sao em biết được?”
“Nếu không phải vậy…em cho rằng trước đây làm sao anh có thể cứu em trở về từ Đà Lân chứ? Thực sự coi anh là thần tiên sao? Đồ ngốc!”
Cố Duyên càng thêm kinh ngạc. Quả thật lúc đó cô cũng cảm thấy tò mò, sau đó lại nhớ ra chiếc xe này là do anh đưa cho Dương Xinh Xinh, bên trong có gắn hệ thống gì chỉ có anh biết, vậy nên không suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa.
Cô thật không ngờ thiết bị định vị lại được gắn trên chiếc nhẫn bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa nằm ở ngón giữa của cô. Cô quan sát thật kỹ chiếc nhẫn, chất liệu, kiểu dáng đều rất phổ biến, ngoại trừ hình trái tim ở giữa hơi to ra thì không còn chỗ nào đặc biệt.
Cũng chính vì kiểu dáng khiêm tốn, giá trị không cao của chiếc nhẫn này nên cô mới nghe theo lời anh, chưa bao giờ tháo ra.
“Hủy nó đi.” Anh mở miệng ra lệnh.
Cô cảm thấy hơi mơ hồ, không rõ vì sao hiện tại anh lại muốn hủy chiếc nhẫn này đi. Người đàn ông này thật đúng là kỳ quái, lúc cô không đeo anh liền tỏ ra khó chịu, đến khi cô đeo rồi, anh vẫn không vui vẻ, rốt cuộc là anh muốn thế nào chứ?
Dường như nhận ra thái độ của mình có hơi gay gắt, anh liền hòa hoãn hơn chút: “Nhờ phúc của em mà chỗ ở của anh nhất định sẽ bị thằng cha họ Tô kia niêm phong, sau đó phát hiện ra bộ hệ thống định vị này rồi. Đi đi, nhớ dùng lửa đốt nó. Chờ vết thương của anh lành lại, sẽ mua cho em cái khác.”
Ai muốn anh mua chứ, cô không cần cái nhẫn đó, hơn nữa nó lại còn bán đứng hành tung của mình. Cô không nói gì, coi như anh là bệnh nhân, cô quyết định tạm thời sẽ không truy cứu việc anh tự ý theo dõi cô.
Vì để đảm bảo an toàn, cô liền ra ngoài lấy một cái chậu sắt đựng cồn, sau đó châm lửa ném chiếc nhẫn vào trong. Nhìn nó bị ngọn lửa nuốt chửng, trong lòng cô vẫn có chút tiếc nuối.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, áy náy nói: “Có phải em đã mang đến phiền phức lớn cho anh rồi không?”
Hại anh bị thương thành như vậy, ngay cả nhà cũng bị cảnh sát niêm phong.
“Em nói xem?” Anh nheo mắt nhìn cô, trong giọng nói không hề có chút oán trách hay tức giận nào khiến cô an tâm hơn chút.
Anh nói: “Anh tin em không cố ý đưa tên họ Tô kia tới.”
“Không phải! Tuyệt đối không phải!” Cố Duyên hoảng sợ vội vàng lắc đầu. Làm sao cô có thể dẫn người tới bắt anh chứ? Cho dù cô không yêu anh nhưng cũng chưa đến mức muốn dồn anh tới đường cùng.
Cô bỗng hiểu rõ, hóa ra Tô Uyên và Tô Điền đã cấu kết để lừa cô, lợi dụng cô, bởi vì chỉ có cô mới biết Phong Tùy đang ở chỗ nào. Tô Uyên đáng ghét, càng nghĩ càng nghĩ cô càng cảm thấy tức giận.
Thảo nào khi cô vừa đến trước cửa nhà anh thì cảnh sát đã lập tức xông tới, hóa ra bọn họ đều theo dõi cô. Nghĩ tới đây, cô càng cảm thấy hổ thẹn hơn, hận không thể tự tát mình hai cái bạt tai, hơn nữa còn muốn một đao chém chết Tô Uyên.
“Anh đánh em đi. Em sai rồi.” Cô áy náy đến mức ngay cả lòng muốn chết cũng đều có, nức nở nói: “Khi đó em nghe Tô Uyên gọi điện cho Tô Điền nói rằng bọn họ đang muốn vây bắt anh, cho nên mới nóng lòng muốn chạy tới báo tin cho anh, nhưng không ngờ… Tô Uyên tên khốn kiếp kia, chờ em giết anh ta xong anh hãy đánh chết em đi.”
“Đánh chết em có thể thay đổi tất cả sao?”
“…” Không thể, đương nhiên cô biết điều này, cho nên mới hận chết chính mình.
Không những anh không giận mà còn mỉm cười, xem ra cô cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi, anh quyết định tha thứ cho cô. Đương nhiên, dù cho cô thực sự không có ý tốt hoặc là cố tình đưa Tô Uyên tới trước cửa nhà anh thì anh có thế làm thế nào chứ? Chẳng lẽ lại đánh chết cô giống như cô nói? Nếu cô chết rồi vậy anh và bé con vẫn chưa sinh ra của hai người phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói cố ý kéo cao của Dương Xinh Xinh: “Ai A…các vị cảnh sát, mọi người ở chỗ này làm gì vậy? Người ta cũng không phạm pháp, người ta rất sợ đấy… A… Tô Uyên, là anh sao? Sao anh lại tới đây?”
Cố Duyên hoảng sợ, quay qua nhìn anh, lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Tô Uyên đến rồi sao? Dương Xinh Xinh có quen biết anh, nhất định cô ấy sẽ không nhìn nhầm, phải làm thế nào bây giờ? Lần này thực sự chết chắc rồi.
Ngoài cửa quả nhiên truyền tới giọng nói của anh ta: “Dương Xinh Xinh, Cố Duyên và Phong Tùy đang ở chỗ cô đúng không?”
“Phong Tùy là ai?” Cô ấy giả ngu.
“Xinh Xinh, cô không cần giả vờ đâu, tôi biết nhất định Cố Duyên đang ở đây.”
“Tôi chưa hề nói Cố Duyên không ở chỗ tôi. Tối qua cô ấy bị thương nhẹ, vì sợ người nhà lo lắng cho nên đã ở lại nhà tôi. Này… Tô Uyên, anh muốn làm gì? Đó là phòng của tôi mà…”
Thấy anh đã bắt đầu lục soát từng phòng tìm người, Cố Duyên liền sốt ruột đến mức xoay quanh trong phòng. Vậy mà anh lại không hề hoảng sợ, ngược lại còn cười nhạt một tiếng: “Thấy chưa, em lại mang đến phiền phức cho anh rồi.” Vừa nói chuyện, anh vừa nhìn vào chiếc nhẫn đã bị đốt cháy, ý tứ rất rõ ràng, chiếc nhẫn này bị hủy quá muộn.
Cô không kịp áy náy, chỉ biết luống cuống tay chân bắt đầu thu dọn rượu cồn cùng các loại vật dụng chữa bệnh như thuốc men, băng vải.
Giọng nói của Dương Xinh Xinh vang lên lần nữa: “Ai da, anh đừng vào, Duyên Duyên còn đang ngủ mà, vẫn chưa rời giường đâu…”
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, cô liền vội vàng vén chăn trên người anh lên, chui vào trong, phủ kín người anh. Ngay khi cô nhắm mắt lại, trái tim thình thịch nhảy lên mạnh mẽ, bỗng cửa phòng mở ra. Tô Uyên và Dương Xinh Xinh cùng nhau đi vào.
Anh quét mắt qua phòng ngủ, nhanh chóng đi tới trước giường, chăm chú nhìn vào Cố Duyên đang trong mộng đẹp nhíu mày, “Mùi thuốc sát trùng thật nồng. Cố Duyên, em bị thương sao?”
Cô khẽ mở hai mắt ra, khi nhìn đến anh ta lại cố ý tỏ ra ngẩn người. Sau đó mới lạnh lùng nói: “Tô Uyên, anh dùng mọi thủ đoạn để lợi dụng tôi, vậy mà không cảm thấy xấu hổ sao?”
Thật ra lúc này cô căn bản không có tâm trạng truy cứu vấn đề này. Hỏi như thế chỉ vì muốn cố gắng rời đi sự chú ý của anh.
“Nếu không làm vậy, tôi sẽ rất khó tìm ra tung tích của Phong Tùy. Nói cho tôi biết, anh ta đang ở chỗ nào?” Trên mặt anh ta không hề có chút hổ thẹn nào giống như việc lợi dụng cô là chuyện đương nhiên.
“Cho dù anh muốn tìm Phong Tùy cũng không thể làm như vậy chứ? Anh có biết hành động này của anh thực sự rất hèn hạ không?”
“Nếu không bắt Phong Tùy, anh ta vẫn sẽ tiếp tục giết người. Coi như tôi hèn hạ cũng chỉ là vì muốn tốt cho dân chúng.”
“Viện cớ! Rõ ràng anh chỉ muốn hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ của mình mà thôi.”
Tô Uyên tức giận đến bật cười, “Tùy em nói thế nào cũng được. Dù sao ở trong lòng em, tôi mãi mãi chỉ là người em không coi trọng nhất. Tôi không sánh được với Phong Thanh, lẽ nào ngay cả một kẻ giết người không chớp mắt cũng không bằng ư? Em lại vì anh ta mà lừa dối tôi, căm hận tôi?”
“Tôi không có nghĩa vụ nhất định phải giúp anh hoàn thành nhiệm vụ.”