Kiều Thê Không Dễ Làm

Chương 61: Chap-61




CHƯƠNG 61: CHÚNG TA VỀ NHÀ THÔI

CHƯƠNG 61: CHÚNG TA VỀ NHÀ THÔI

Lại ở phòng thẩm vấn thêm mấy giờ nữa, Cố Duyên cho rằng cảnh sát sẽ đưa cô đến phòng theo dõi hoặc trại tạm giam nhưng không ngờ vào lúc này vụ án lại có chuyển biến lớn. Những viên cảnh sát ỷ vào việc được phó thị trưởng chống lưng mà tỏ thái độ với cô, còn đe dọa cô ít nhất phải ngồi tù năm năm bỗng đều trở nên biết điều, không dám đối xử thô lỗ với cô nữa.

Khi một viên cảnh sát nói cho cô biết, bây giờ cô có thể về nhà, quả thực cô không tin nổi vào tai mình.

Mới một giờ trước bọn họ còn nói ít nhất cô phải ngồi tù năm năm, vậy mà lúc này lại bảo cô tự do, có thể về nhà. Tính phập phồng của vụ án này thật quá mạnh mẽ, mà nhân vật chính như cô vẫn luôn ở vào trạng thái không hiểu gì cả.

Vì không thể liên lạc với bên ngoài, cho nên cô không biết được tình tiết vụ án đột nhiên có chuyển biến lớn như vậy là do ai đứng phía sau giúp đỡ? Phong Thanh, Phong Tùy hay là Tô Uyên? Mấy người đàn ông này đều rất tốt với cô.

“Vì sao vậy? Không phải các vị nói tôi đâm chết người phải chịu trách nhiệm ư?” Cô Duyệt chăm chú nhìn vào viên cảnh sát đang dẫn cô ra ngoài, hỏi.

“Cô Cố, hành động này của cô chỉ là tự vệ, không cần chịu trách nhiệm.” Anh ta cười nói. Rõ ràng người lúc trước dọa cô ít nhất phải ngồi tù năm năm chính là anh ta, bây giờ nói cô chỉ là tự vệ cũng lại là anh ta. Xem ra Tô Uyên nói không sai, bản thân vụ án không quan trọng mà quan trọng nhất chính là bọn họ muốn giải quyết thế nào. Sống hay chết đều do bọn họ nói mới tính.

Đương nhiên cô không muốn ở chỗ này lâu, cũng không hỏi kỹ nữa, lập tức cất bước đi tới cửa.

Vừa ra khỏi cửa, cô đã trông thấy một chiếc Cayenne đậu ở ven đường, đó là xe của Phong Thanh, mà cách phía sau xe không xa là chiếc Bentley của Phong Tùy. A Kim đang đứng bên cạnh cửa xe nhìn cô mỉm cười.

Cố Duyên vội chuyển tầm mắt sang hướng khác. Cô biết lúc này Phong Tùy đang ngồi trên xe, nhất định anh đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.

Anh vẫn tự tin, không sợ chết như vậy, lại dám lái xe chạy tới trước mặt cảnh sát. May mà Tô Uyên không có ở đây, cũng không ai để ý đến sự tồn tại của anh cùng chiếc xe này.

Không ngờ hai người bọn họ đều đến, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới tốt đây? Quả thực không ai có thể chịu nổi tính cách tồi tệ của Phong Tùy, còn sự quan tâm của Phong Thanh lại khiến cho người khác cảm động. Cô nghĩ, nếu như không có Tô Điền, nhất định cô sẽ không chút do dự mà đi theo Phong Thanh.

Vào lúc cô không biết nên lựa chọn thế nào mới tốt thì Phong Thanh đã bước xuống xe đi tới trước mặt cô. Anh ấy vươn tay ôm lấy cô, nhẹ vỗ vào lưng cô, yêu thương nói: “Không sao đâu.”

Chỉ ba chữ ngắn ngủi, không có lời dư thừa nào, càng không có hành động thân thiết nhưng chứa đựng tất cả sự quan tâm của anh ấy. Sống mũi cô bỗng đau xót, nước mắt không thể kìm chế từ trong hốc mắt lăn xuống. Cũng không biết là do hôm nay gặp nguy hiểm mà cảm thấy sợ hãi, hay do sự quan tâm lo lắng của anh ấy, hoặc có thể là cả hai.

“Chúng ta về nhà thôi.” Anh ấy buông cô ra, dịu dàng nắm tay cô, nhưng cô lại chần chờ, không nhúc nhích. Cô không quên, Phong Tùy vẫn còn ở phía sau chờ mình, anh đã từng nói, buổi tối sẽ tới đón cô.

Thấy cô không đi, Phong Thanh liền nghi ngờ cúi đầu, chăm chú nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”

“Em…” Cô không có cách nào nói cho anh ấy biết về sự tồn tại của Phong Tùy, chỉ đành lén lút quay đầu nhìn về phía chiếc xe Bently, lúc này mới phát hiện nó đã không còn ở đó. Cô bỗng ngẩn ra trong chốc lát, thực sự không biết nó rời đi từ bao giờ.

Nhất định Phong Tùy đang rất tức giận. Lần trước, chẳng qua cô chỉ gặp mặt ăn với Hà Phi một bữa cơm cũng đã khiến anh tức tới phát điên. Vậy mà vừa rồi Phong Thanh lại ôm cô, còn đặc biệt đến tận đây đón cô. Chắc chắn anh sẽ nổi giận đùng đùng. Cô âm thầm nghĩ.

Ngồi vào chiếc xe Cayenne của Phong Thanh, trong lòng cô cảm thấy vô cùng rối bời. Cho tới bây giờ cô vẫn không biết được rốt cuộc là người nào đã bảo lãnh cho cô ra ngoài, cũng không biết lần này Phong Tùy rời đi sẽ lại xảy ra chuyện gì? Có lẽ giống như mọi khi, tìm một cơ hội bắt cô đến nhà, mắng chửi thậm tệ một trận.

Cô hoảng sợ lắc đầu, vội vàng nhắc nhở chính mình không được tự hù dọa bản thân. Sau đó quay sang nhìn Phong Thanh, hỏi: “Phong Thanh, có thể nói cho em biết ai đã cứu em ra không?”

Anh ấy chỉ lắc đầu, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, nói: “Tô Uyên chỉ bảo anh đến đón em, hơn nữa còn nói đã có người ra mặt giải quyết chuyện của em. Anh cứ tưởng em biết, đang định hỏi xem là người bạn nào đã giúp em.”

“Làm sao em biết được.” Cố Duyên cười khổ. Từ lúc vào đồn cảnh sát tới lúc rời đi, ngoại trừ gặp qua Tô Uyên còn lại cô đều phải đối mặt với các vị cảnh sát trong đó, ngay cả nói chuyện cũng không được vài câu. Căn bản không có quyền được giao tiếp với bên ngoài.

Nhưng nếu Phong Thanh đã nói như vậy, người kia nhất định là người của cô, mà người có chút can đảm bên cạnh cô… ngoại trừ Phong Tùy còn ai vào đây nữa? Thực sự là anh ư? Có lẽ là vậy, nếu không vì sao anh lại xuất hiện ở nơi này chứ?

Sau một phút im lặng, Phong Thanh đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, “Duyên Duyên, em nhất định phải tìm một người có thể bảo vệ em bất cứ lúc nào để kết hôn, sinh con, sau đó cùng nhau sống đến hết đời.”

Cô kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, nghiêm túc của anh ấy. Tại sao anh ấy lại nói như vậy? Lẽ nào anh ấy đã đoán được việc Phong Tùy bảo lãnh cho cô ra ngoài? Anh ấy thực sự cho rằng Phong Tùy chính là người đàn ông có thể bảo vệ cô bất cứ lúc nào sao?

Từ sau khi chia tay, Phong Thanh chưa bao giờ hỏi chuyện tình cảm của cô, cho dù lần trước bị Tô Điền cố ý trêu chọc, anh ấy cũng không hề hỏi một lời nào liên quan đến Phong Tùy. Cô không biết có phải là anh ấy cố tình trốn tránh hay không?

“Em biết rồi.” Cô gật đầu đồng ý.

Lúc này mới nhớ tới, sáu ngày sau chính là đám cưới của Phong Thanh và Tô Điền. Tới lúc đó, anh ấy sẽ hoàn toàn thuộc về cô ta.

Anh Thần Phong của cô chính là như vậy, sắp kết hôn với người khác rồi nhưng vẫn lo lắng cô không tìm được người đàn ông thích hợp chung sống cả đời, vô cùng tuyệt tình cũng vô cùng vĩ đại, khiến cô muốn hận mà không hận nổi.

Về đến nhà, đối mặt với sự quan tâm của ông nội cùng cha mẹ, cô chỉ qua loa kể lại những chuyện đã xảy ra, sau đó liền quay về phòng. Thấy cô thực sự mệt mỏi, mọi người cũng không truy hỏi nhiều nữa, chỉ dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt mà thôi.

Sau khi tắm qua nước nóng, vừa ra ngoài cô đã nhận được điện thoại của Dương Xinh Xinh. Nghe thấy giọng nói của cô, cô ấy liền khóc thật to, nói: “Duyên Duyên, tớ cứ tưởng cậu xong đời rồi cơ, cậu làm tớ sợ muốn chết. Nếu cậu thực sự xảy ra chuyện gì, đừng nói anh Phong sẽ giết tớ mà tự tớ cũng sẽ giết chết chính mình cho xong.

“Xinh Xinh, cậu đâu phải là người có tình có nghĩa như vậy, đừng có giả vờ.” Cố Duyên cười trêu chọc.

“Đáng ghét, người ta thực sự bị dọa sợ mà. Tớ đã hỏi tên cảnh sát khốn nạn kia, anh ta nói cậu phải ngồi tù ít nhất năm năm. Trời ạ! Nếu như cậu ở trong đó năm năm, không biết anh Phong sẽ ổn định cả đời với người phụ nữ nào nữa.”

Anh Phong, đúng rồi, không biết lúc này anh đang làm gì? Đang bận tức giận? Bận vẽ vòng tròn để nguyền rủa cô? Hay là đang tìm cách làm thế nào để bắt cô tới, trút hết toàn bộ lửa giận trong lòng?

Sau khi trò chuyện với cô ấy xong, cô nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã sắp mười hai giờ rồi. Không biết anh đã ngủ chưa? Có thể nhận điện thoại của cô không? Cho dù thế nào đi nữa, cô vẫn phải nói với anh một tiếng ‘cảm ơn’.

Cô nghĩ có lẽ đến khi điện thoại vừa được kết nối, Phong Tùy sẽ thất vọng, hung hăng mắng cô một trận, cũng có thể lạnh lùng cảnh cáo cô, về sau không cho phép qua lại với người đàn ông khác. Nhưng cô không ngờ người nghe điện thoại lại là một cô gái, mà cô gái này không phải ai xa lạ, chính là Dao Trụ xinh đẹp, dịu dàng, luôn bầu bạn ở bên cạnh anh.

“Xin chào, xin hỏi là ai vậy?” Giọng nói của cô ta mềm mại, vui vẻ.

“Tôi là…” Cô bỗng cảm thấy hít thở không thông: “… Cố Duyên, xin hỏi Phong Tùy…”

Vì sao Dao Trụ lại nghe điện thoại? Hai người bọn họ đang ở cạnh nhau sao, đã trễ thế này anh còn ở cùng cô ta? Cô không nhịn được mà nở nụ cười châm chọc, quả thực cô đã quá tin tưởng anh rồi. Anh nói muốn cùng cô sống đến hết đời, còn nói thích cô, nhưng anh lại không thể từ bỏ cô ta. Anh vẫn luôn muốn ở bên cô ta, tình yêu của anh thực sự quá rẻ mạt.

Nghĩ đến vừa rồi chính mình vẫn còn ảo tưởng cho rằng có thể lúc này anh đang tức giận, vẽ vòng tròn chửi mắng mình, cô lại cảm thấy buồn cười. Có lẽ cô đã quá coi trọng mình cũng như tin tưởng những lời ngon ngọt của anh rồi.

“Cô Cố, buổi tối vui vẻ. Hiện tại Phong Tùy không ở trong phòng ngủ, chắc anh ấy đến phòng đọc sách rồi.” Dao Trụ lễ phép nói.

Chỉ là những lời này của cô ta quả thực vô cùng chói tai, phòng ngủ, phòng đọc sách…

“Nếu đã như vậy, thôi quên đi.”

“Cô Cố có muốn tôi giúp cô chuyển lời cho Phong Tùy, để anh ấy gọi điện lại cho cô không?”

“Không cần, đã muộn thế này rồi.” Nói xong cô định gác máy, bỗng cô ta đột nhiên ngăn cô lại, “Cô Cố, chờ một chút.”

Cô dừng động tác trong tay. Ở đầu dây bên kia điện thoại, Dao Trụ im lặng một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Cô Cố, thật ra Phong Tùy cũng có tình cảm, chỉ là chúng ta không lấy được tấm lòng chân thành của anh ấy mà thôi. Nếu đã lựa chọn đi con đường này, vậy thì đừng trách anh ấy yêu không đủ nhiều mà nên học cách làm quen thì hơn. Ai bảo chúng ta lại yêu một người đàn ông lạnh lùng như vậy chứ?”

“Cô Dao Trụ, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi. Tôi không yêu anh ta, quan hệ giữa chúng tôi chính là, nếu tôi ngoan ngoãn sẽ được anh ta cưng chiều nhưng nếu không nghe lời anh ta liền lập tức trút giận lên tôi. Những lúc anh ta chiều chuộng tôi rất dễ dàng bị cảm động, còn khi anh ta tổn thương tôi, tôi chỉ hận anh ta đến thấu xương mà thôi.” Cố Duyên vội vàng phủi sạch quan hệ. Cho dù lúc trước cô đã từng có chút nghi ngờ liệu có phải mình bị anh làm cảm động mà thích anh hay không nhưng đến khi nghe thấy Dao Trụ bắt máy cũng đều tan ra toàn bộ.

Người đàn ông đa tình như vậy, cô kiên quyết không yêu!

“Cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn cho rằng anh ta yêu cô, bởi vì anh ta không thể rời xa cô…” Cô nói.

Dao Trụ cười chua xót, giọng nói như người mất hồn, “Tôi chẳng qua cũng chỉ là người thay thế mà thôi”

“Cô có ý gì?”

“Vừa rồi tôi đã nói với cô, không phải Phong Tùy không có tình cảm. Trong lòng anh ấy vẫn luôn tồn tại một người phụ nữ, cho dù cô ta đã qua đời từ ba năm trước nhưng anh ấy vẫn không thể quên cô ta. Còn tôi, lại chỉ là người thay thế cho cô gái kia mà thôi.”

Đây là lần đầu tiên cô nghe về lịch sử tình trường của Phong Tùy, hơn nữa còn là từ trong miệng của cô gái yêu mến anh. Từ trước tới nay, cho dù là lúc cãi nhau với anh hay là hòa thuận vui vẻ bên nhau, cô cũng chưa bao giờ hỏi về các mối quan hệ, đời sống tình cảm của anh. Bởi vì cô quá mức kiêu ngạo.

Không thể không thừa nhận, khi nghe Dao Trụ nói vậy, quả thực cô rất kinh ngạc. Cô biết anh lăng nhăng, nhưng thật không ngờ cũng có lúc anh thật lòng yêu thương một cô gái. Cô gái kia không biết là may mắn hay bất hạnh đây?

“Anh ấy từng nói với tôi, cô gái kia rất hiền lành, rất yên tĩnh, nhưng không hề yếu đuối chút nào…”

“Cô Dao Trụ.” Cố Duyên đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô ta, trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu, “Cô không cần kể chuyện tình yêu của anh ta cho tôi, bởi vì tôi không hề cảm thấy hứng thú. Người đàn ông tôi yêu cũng không phải là anh ta.”

Rất hiền lành, rất yên tĩnh, Dao Trụ không những có đủ hai điểm này, mà cô ta còn rất xinh đẹp, rất si tình. Tiếc là cuối cùng vẫn chỉ có thể rơi vào kết cục trở thành người thay thế. Còn cô thì sao? Có lẽ ngay cả tư cách làm người thay thế cô cũng không có.

“Tôi có thể nói một câu cuối cùng không?” Cô ta hỏi.

“Cô nói đi.”

“Phong Tùy từng nói, tính cách của cô quả thực rất giống cô ấy.”

“Tôi biết rồi.” Sau khi lạnh lùng trả lời, cô liền dứt khoát cúp điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.