Kiều Thê Không Dễ Làm

Chương 54: Chap-54




CHƯƠNG 54: KHÔNG ĂN KHÔNG ĐƯỢC

CHƯƠNG 54: KHÔNG ĂN KHÔNG ĐƯỢC

“Ai ghen tị chứ? Em lại không thích anh, nên em mới không thèm quan tâm anh yêu đương với bao nhiêu người phụ nữ một lúc đâu!” Cô giống như một đứa bé, hai nắm tay không ngừng đánh vào ngực anh.

“Một ngày nào đó em sẽ yêu anh.” Anh tự tin tuyên bố, sau đó lại cúi đầu làm tiếp việc lúc nãy.

Khoang miệng của cô đều là mùi vị của anh, vô cùng tươi mát, thậm chí Cố Duyên còn quên mất chuyện anh đã từng hôn Dao Trụ, cũng quên mất sự phản cảm, cô để cho cảm xúc của mình nghe theo trái tim, không thể không thừa nhận, chỉ cần anh hơi dịu dàng một chút thì cô vẫn rất thích anh.

Con người như anh, nếu như không tức giận, không đáng ghét thì lịch lãm như một vị hoàng tử, chỉ cần khuôn mặt của anh cũng đủ để thoả mãn tất cả mộng tưởng của cô. Anh nói sẽ có ngày cô yêu anh, và cô cũng tin vào điều đó!

Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cô cũng sẽ yêu anh, yêu người đàn ông nguy hiểm này!

Cãi nhau thì cũng đã cãi nhau rồi, ầm ĩ thì cũng đã ầm ĩ rồi, sau đó cả hai người đều bình tĩnh lại, cùng nhau dựa vào chiếc ghế sofa để nghỉ ngơi.

Phong Tùy nhìn về phía đôi môi của cô, anh sợ là lát nữa không khống chế được bản thân rồi lao vào ăn cô, dù sao bây giờ cô còn trong giai đoạn ba tháng đầu.

Anh đi về phía cô, khom lưng bế cô lên giường: “ Nếu như em mệt rồi thì nghỉ ngơi một chút đi.”

Cố Duyên đúng là rất mệt mỏi nên cô cũng để mặc anh ôm mình lên giường mà không phản kháng, cô ngắm nhìn dáng vẻ ân cần, lắng nghe giọng nói dịu dàng của anh: “Em có khát nước không? Hay là có đói không?”

“Em muốn uống nước.” Cô nói với anh.

Phong Tùy xoay người đi lấy cho cô một cốc nước ấm, sau đó khom lưng, nâng nửa người của cô lên rồi đặt cốc nước xuống dưới miệng của cô. Cố Duyên mới chạm vào cốc nước đã lập tức quay mặt sang chỗ khác: “Nước lạnh quá.”

Phong Tùy rót thêm nước nóng vào cốc, sau đó lại đưa đến trước mặt cô.

“Nóng quá.” Cô nói, dáng vẻ lúc này của cô vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề có chút áy náy nào.

Còn Phong Tùy thì lại nở nụ cười, dáng vẻ khi cố ý làm khó anh của cô đúng là đáng yêu, cô muốn làm cho anh mất kiên nhẫn sao? Có hơi khó!

Anh uống một ngụm nước ấm, sau đó cho thêm ít nước lạnh, lúc này thì Cố Duyên không có ý kiến nữa mà ngoan ngoãn uống cạn cốc nước.

Phong Tùy đặt cốc nước xuống, nhưng anh cũng không buông cô ra mà theo đà nằm xuống bên cạnh cô.

“Em còn muốn uống nước nữa.” Cố Duyên liếc nhìn anh.

Phong Tùy cười, sau đó ôm chặt lấy cô: “Nếu uống quá nhiều nước một lúc cũng không tốt, đợi em ngủ dậy thì anh sẽ lấy nước cho em sau.”

“Em muốn về nhà.” Cố lại tiếp tục làm mình làm mẩy, dáng vẻ này của cô như muốn nói nếu anh không tức giận thì cô sẽ không dừng lại. Mà Phong Tùy cũng không tức giận, trái lại còn vui vẻ: “Đợi em ngủ dậy thì anh sẽ đưa em về, còn bây giờ thì em ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ đi.”

Anh biết cô có thói quen ngủ trưa, mà bây giờ đã hơn ba giờ chiều rồi, thể nào trông cô có vẻ mệt mỏi hơn lúc nãy. Ngay cả việc tức giận với anh mà cô thích nhất cũng lười không muốn làm.

Hai người ôm lấy nhau, cũng không biết đã ôm bao lâu rồi, Cố Duyên cũng đã ngủ say, cô giống như một con mèo nhỏ núp trong lồng ngực của anh. Phong Tùy nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn lúc ngủ của cô thì nở nụ cười, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng hôn cô.

Người phụ nữ này, khi tỉnh thì giống như một con mèo đang nhe nanh múa vuốt, khi ngủ thì lại yên tĩnh và dịu dàng như một chú báo con còn chưa mọc vuốt, tuy có thể tấn công người khác bất cứ lúc nào nhưng lại không hề có lực sát thương.

Cố Duyên ngủ một giấc thẳng đến tối, đợi đến khi đói bụng thì cô mới tỉnh, Cố Duyên mới mở mắt thì đã bị cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc ở trước mặt doạ sợ, sau đó lập tức tỉnh táo lại, là cái tên Phong Tùy đáng chết kia kéo cô đến đây. Anh không chỉ phá hỏng buổi xem mắt của cô mà còn mạnh mẽ kéo cô rời khỏi, sau đó còn bắt nạt cô, đến bây giờ cổ tay và vai của cô còn cảm thấy đau.

Cố Duyên cử động cơ thể của mình, định giơ tay lên để xoa bóp phần vai bị đau, nhưng tay còn chưa chạm vào vai đã bị người khác ngăn lại.

“Đừng có động chạm lung tung.” Phong Tùy giữ chặt tay của cô lại, nhưng hai mắt anh vẫn nhắm chặt như trước.

Cả người Cố Duyên đều trở nên cứng đờ, chả trách cô có thể ngủ ngon như vậy, hoá ra là vì cô ngủ trong lồng ngực của anh. Còn anh thì vẫn thích ôm cô ngủ từ phía sau, dùng cơ thể ấm áp của mình để ôm cô, để sưởi ấm cho cô.

Nhưng Cố Duyên lại rất cứng đầu, anh không cho thì cô lại càng muốn xoa bóp nơi cảm thấy đau đớn, nhưng mà tay cô đã bị anh giữ chặt nên mọi thứ không diễn ra như mong muốn của cô.

Anh thở dài một cách bất đắc dĩ, sau đó kéo áo của cô lên, để lộ ra bả vai trắng nõn mang theo một chút ửng đỏ: “Anh đã bôi thuốc cho em rồi, sẽ nhanh hết đau thôi.” Sau đó anh cúi xuống thổi lên chỗ bôi thuốc, làm cho cô cảm thấy lành lạnh, nhưng cũng rất thoải mái.

“Lần sau đừng có chọc tức anh, nghe không? Bởi vì em không đánh lại anh, mà khả năng kiềm chế của anh cũng không tốt.” Khi thấy bả vai của cô bị bản thân bóp đỏ thì anh thấy xót, hối hận, áy náy…

“Vậy anh tiếp tục thổi cho em đi.” Cố Duyên cũng không quay đầu lại.

Phong Tùy chưa bao giờ từ chối những yêu cầu nhỏ này của cô, vì vậy anh lại tiếp tục dịu dàng giúp cô thổi.

“Anh có thể tặng cho em một khẩu súng, vậy thì lần sau em sẽ thắng anh.”

Anh hơi ngừng một lúc, sau đó xoay người cô lại rồi cười nói: “Nếu em giết anh thì con của chúng ta sẽ trở thành một đứa bé không có cha?”

“Em có thể tiếp tục đi xem mắt, dù sao trên đời này còn có rất nhiều đàn ông.”

“Cố Duyên!” Phong Tùy gầm nhẹ, khuôn mặt anh cũng nhanh chóng bị lửa giận bao phủ. Còn cô thì vẫn không để cơn giận của anh vào mắt, thậm chí đáy mắt của cô còn có ý cười, kiên cường nhìn anh.

“Anh đã cảnh cáo em là đừng có chọc giận anh, hay là em muốn bả vai bên kia của mình cũng bị thương?” Phong Tùy nắm lấy cằm của cô, sau đó cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ quật cường này. Anh cũng chỉ có thể làm như vậy nếu không anh sợ mình sẽ vô tình làm cô bị thương, rồi sau đó lại cảm thấy hối hận.

Nụ hôn của anh rơi xuống cổ của cô, Cố Duyên bị ngứa nên không ngừng cười khanh khách, sau đó lại bắt đầu giãy giụa.

Bây giờ thì Phong Tùy cũng biết là cô cố ý, như vậy thì đây có tính là chuyện tốt không? Cuối cùng thì cô cũng biết nói đùa ở trước mặt anh. Người phụ nữ vẫn luôn chống đối, luôn nhe nanh múa vuốt ở trước mặt anh nay cuối cùng cũng biết cười rồi!

Cái mà anh muốn chính là thứ này, anh chỉ muốn cô sẽ không phản kháng, giãi dụa nữa mà sẽ thuận theo và quen với việc anh hôn cô ở mọi nơi và mọi lúc như những cặp đôi bình thường quen thuộc lẫn nhau.

Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa lên bụng của cô: “Em có đói bụng không? Chúng ta đi ăn thôi.”

“Không đói.” Cố Duyên nghĩ một đằng lại nói một kiểu.

“Anh đói rồi.” Phong Tùy bế cô từ trong chăn ra.

Anh chính là một người như vậy, anh chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác, chỉ cần anh đã quyết định thì cô sẽ không có quyền phản đối.

Cố Duyên tức giận: “Em phải về nhà, muộn như này mà em chưa về thì họ sẽ lo lắng.”

Khi nói đến người nhà thì cô cũng lập tức nhìn xung quanh để tìm điện thoại, cuối cùng thì thấy ở trên tủ đầu giường, không biết là Phong Tùy đã chuyển sang chế độ im lặng từ lúc nào. Cô xem thông báo thì thấy có 8 cuộc gọi nhỡ, trong đó có hai cuộc là trong nhà gọi đến, còn có hai cuộc là do Phong Thanh gọi.

Phong Tùy ôm cô từ phía sau, cằm của anh đặt lên trên vai cô, khi anh thấy rõ một hàng dài tên của Phong Thanh trong danh sách lịch sử cuộc gọi thì ghen tuông nói: “Xem ra anh ta rất lo lắng cho em.”

“Em là em gái của anh ấy, nên anh ấy đương nhiên sẽ lo lắng cho em.” Cố Duyên chán nản mà để điện thoại xuống bàn, sau đó đứng dậy thay quần áo. Không biết là ai đã buộc đai áo ngủ mà giờ cô không thể nào tháo ra, làm cô tức dến mức muốn lấy cái kéo cắt nát nó ra.

Ngay sau đó thì Phong Tùy cầm một chiếc kéo đi vào rồi bình tĩnh nói: “Để anh.”

Cố Duyên thấy thế thì trợn tròn mắt, sau đó tức giận nói: “Anh Phong, anh nhiều tiền đến mức không có chỗ tiêu sao, nếu như anh cắt như vậy thì chiếc áo ngủ này còn có thể mặc nữa sao?”

“Vậy em nói phải làm sao bây giờ?” Anh vô tội mà nhún vai một cái.

“Em tự giải quyết.” Cố Duyên bắt đầu kiên nhẫn gỡ từng nút thắt, còn Phong Tùy thì nằm ở trên giường, nhàn nhã nhìn cô.

Nút thắt trên áo càng gỡ lại càng chặt, Cố Duyên không cởi ra được nên vội đến mức đầu đầy mồ hôi, khi thấy người đàn ông kia đang dùng ánh mắt xem trò hay để nhìn mình thì cô trợn mắt trừng anh: “Anh cố ý phải không?”

Phong Tùy mỉm cười, anh đứng dậy đi về phía cô, sau đó vừa giúp cô tháo dây áo vừa nói: “Em yêu, anh nào có lắm mưu kế như em nghĩ đâu chứ.”

Càng thần kỳ là, cho dù Cố Duyên có gỡ như thế nào thì cái nút thắt này vẫn không chịu lỏng ra, vậy mà anh vừa kéo nhẹ một cái là đã thành công. Anh không chỉ giúp cô gỡ dây áo mà còn giúp cô cởi áo ngủ, sau đó thì cảm giác lạnh lẽo cũng ùa đến.

Khuôn mặt của Cố Duyên đỏ bừng, cô vội vã kéo chăn lên để che lại cơ thể, rồi dùng ánh mắt xấu hổ và tức giận để nhìn anh.

Phong Tùy mỉm cười, anh nhìn cô một cách chăm chú rồi nói: “Anh đã quen với việc giúp em thay và mặc quần áo, vậy mà em vẫn chưa quen với việc thay quần áo trước mặt anh sao, xem ra em cần phải rèn luyện nhiều ở phương diện này, nhanh chóng mặc quần áo vào đi, cẩn thận không bị cảm đó.”

Thấy anh đưa quần áo thì cô lập tức nhận lấy sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào.

“Em mặc ít quá.” Phong Tùy đi về phía tủ quần áo, sau đó lấy một chiếc áo khoác lông màu tím đưa cho cô, rồi ra lệnh: “Mặc cái áo này vào.”

Cố Duyên bắt lấy chiếc áo khoác mà anh ném cho cô, sau đó nhìn về phía nhãn hiệu, tất cả đều là ngoại ngữ, hơn nữa cô cũng chưa từng nghe về nhãn hiệu này. Cô lại nhớ đến bộ quần áo gây ra hoạ lớn kia cũng là được lấy ở đây thì lập tức cảm thấy sợ hãi bộ quần áo này.

Nhờ có Mễ Nhiên và Dung Kim thì cô mới biết bộ quần áo kia của cô là hàng giới hạn của một thương hiệu nổi tiếng thế giới, còn cái áo khoác này thì sao? Có khi nào lại là trang phục của một nhãn hiệu nổi tiếng với mức giá trên trời không? Chất lượng của chiếc áo này đúng là rất tốt, cho dù không phải là nhãn hiệu nổi tiếng thế giới thì giá của nó cũng không rẻ, và đây cũng là phong cách tiêu tiền của anh!

Không có công thì không thể nhận thưởng, cô không thể lấy đồ của anh, hơn nữa cô cũng không muốn vì một bộ quần áo mà lại có chuyện nữa.

Cô đung đưa chiếc áo trong tay mình rồi cất lời đùa giỡn: “Chắc chiếc áo này sẽ lại không phải là bản giới hạn nữa đấy chứ? Em không mặc nổi loại quần áo đắt tiền như vậy đâu, hơn nữa em cũng không thấy lạnh, anh đưa chiếc áo khoác này cho người phụ nữ khác đi.”

“Người phụ nữ khác sẽ có tủ quần áo khác, nên không cần em quan tâm.” Phong Tùy nghiến răng nghiến lợi, anh lấy chiếc áo trên tay cô rồi mặc vào người cô, vừa giúp cô sửa lại áo khoác vừa tức giận nói: “Nếu như em nhất định muốn anh mặc áo cho em thì cũng không có vấn đề gì, anh rất vui lòng[q1], còn nếu như em không muốn mặc thì cũng không sao, đợi đến khi em về đến nhà thì thẳng tay vứt nó đi là được, rất đơn giản.”

Lại tức giận, Cố Duyên không nhịn được nữa mà trợn mắt nhìn anh, người đàn ông này thực sự còn nhỏ mọn hơn phụ nữ nữa!

Ra khỏi khu chung cư, Phong Tùy chở Cố Duyên đến một nhà hàng tây cao cấp để ăn tối. Nhưng khi đến nơi thì Cố Duyên lại không chịu xuống xe, cô nhìn hai chữ 'cơm tây' ở trên bảng hiệu rồi nói: “Chúng ta có thể không ăn cơm tây không?”

“Vậy thì em muốn ăn món gì?” Phong Tùy quay đầu sang nhìn cô, vất vả lắm anh mới dỗ được cô đi ăn tối với mình nên không thể ép cô ăn những món mà cô không thích được, và anh cũng không có ý kiến gì khi phải đổi sang một quán khác.

“Em muốn ăn mì.”

“Bên trong cũng bán mì, em muốn loại nào cũng có.”

“Em muốn ăn mì của quán kia, mùi vị của nó khá là chuẩn.” Cố Duyên chỉ tay về phía quán mì ở bên cạnh nhà hàng cơm tây.

Đó là một quán mì nhỏ theo kiểu miền Bắc, Cố Duyên đã từng đến đây ăn vài lần với Sương Sương và Xinh Xinh, mùi vị cũng rất ngon, so với mấy món tây vừa nhiều dầu mỡ lại chưa chín kỹ thì cô thà ăn loại mì mấy chục ngàn một bát còn hơn.

Nhưng mà, khi Phong Tùy nhìn thấy trang trí và diện tích của quán ăn thì chân mày khẽ nhăn lại, anh chưa từng đến nơi nào nhỏ hẹp như vậy, và anh rất nghi ngờ không biết đồ ăn bên trong có thực sự ngon như vậy không? Và có thể ăn không?

“Sao vậy? Nếu anh không đi thì em đi.” Cố Duyên mở cửa xe rồi đi về phía quán mì, bình thường đều là anh khống chế mọi thứ, nên ngày hôm nay cô muốn làm chủ một lần, nhất định cô phải ăn mì do ông chủ của quán này nấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.