CHƯƠNG 42: SAO CÓ THỂ LÀ ANH ẤY?
CHƯƠNG 42: SAO CÓ THỂ LÀ ANH ẤY?
“Một đứa trẻ ranh như mày thì biết cái gì?” Ông Ngự quắc mắt lườm anh ta, chỉ vào ảnh chụp một người đàn ông trung niên trên báo, bảo: “Tháng trước giám đốc Hoàng mất tích một cách bí ẩn, giám đốc Chu lại đột nhiên bị ám sát. Nếu không phải có người đứng sau chuyện này, thì sao mọi thứ lại có thể trùng hợp như vậy được. Hơn nữa những người chết đều là lãnh đạo, là nhân vật quan trọng trong công ty.”
“Có gì kì lạ đâu chứ. Trước giờ công ty chia bè kết phái, nói thẳng ra là như kẻ thù với nhau. Người này chém người kia một nhát, người kia lại đâm người này một phát cũng chả phải chuyện lạ gì.” Ngự Hàn nói xong thì vứt dao dĩa xuống bàn, đứng dậy: “Vậy cha mẹ à, giờ con đi trước nhé.”
“Mày lại đi đâu.” Ông chủ Ngự khó chịu.
“Đi lòng vòng thôi.” Ngự Hàn nhún vai nói.
Bà hai tức giận trách anh ta: “Sao con lại không hiểu chuyện như thế hả? Cha con đã buồn lắm rồi mà con còn không biết đường về cáng đáng công ty.”
Bà vừa nói vừa quay sang nhìn ông Ngự: “Công ty lớn như vậy, hơi sơ sẩy một chút là phạm sai lầm ngay. Chỉ có người nhà là đáng tin nhất thôi ông ạ, nên cứ để Ngự Hàn và Dung Kim lo liệu việc công ty là được rồi.”
Bà hai vừa nói xong, thì đôi môi nhỏ nhắn của Dung Kim lập tức dẩu lên. Còn muốn cô ta đi lo liệu việc công ty ấy hả? Vậy sau này chẳng phải sẽ không còn được sống bay nhảy như bây giờ nữa hay sao? Cô ta đang định phản đối, thì lại bị bà nhìn bằng ánh mắt cảnh cáo, vậy nên chỉ đành nuốt những lời định nói xuống.
Lúc này bà hai lại nhìn Cố Duyên, nói thêm: “Rảnh rỗi thì Duyên Duyên cũng đến giúp việc ở công ty một chút nhé, để tránh mọi người nghĩ nhà họ Ngự lạnh nhạt với con, không cho con tham dự vào việc của công ty.”
Cố Duyên không ngờ rằng bà ta lại gọi đến tên mình nên hơi ngạc nhiên. Bà hai muốn chiếm hết gia sản nhà này, thì lẽ ra phải không cho cô đến làm việc ở công ty mới đúng. Hay chẳng lẽ bà ta lại thực sự muốn cho mọi người thấy rằng nhà này rất công bằng như đã nói? Nhưng bất kể nguyên nhân là gì, thì bà hai chắc chắn sẽ không để cho cô yên ổn, việc này cô hiểu rất rõ.
“Mẹ à, con đang mang thai nên không tiện đến công ty.” Cô nói.
“Con cũng không đi.” Nghe Cố Duyên nói vậy, Dung Kim cũng vội vàng xen vào.
“Con ấy à?” Bà hai có vẻ tức giận, liếc cô ta bằng nửa con mắt: “Con thậm chí còn không mang thai được.”
Chỉ một câu nói ấy thôi mà khiến Dung Kim phải im bặt. Đó là lời gây tổn thương cho cô ta nhiều nhất.
Mọi người cũng không ăn gì nhiều, qua loa một chút rồi đều đi cả. Cuối cùng bên bàn cơm chỉ còn lại Ngự Tứ và Cố Duyên. Ngự Tứ thấy ngon miệng nên ăn rất nhiều, còn Cố Duyên trong lúc ấy lại cầm tờ báo ông Ngự vừa giơ lên, xem qua.
Ngay trang nhất, tờ báo đã đưa tin ám sát giật gân. Người bị giết là giám đốc Chu của tập đoàn Tần Thị, trên báo còn có ảnh chụp ông ta. Đó là một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi.
Thường ngày Cố Duyên cũng không xem những tin chết chóc như thế này. Nhưng bởi vì lần này sự việc có liên quan đến Tần Thị, nên cô lại đọc báo rất nghiêm túc. Nửa dưới bài báo là vài suy đoán về thân phận của tên sát nhân, bên trên còn có cả ảnh chụp.
Tấm ảnh ấy được chụp lại từ video, nhìn vào chỉ thấy một bóng lưng dưới ngọn đèn mơ hồ ở một góc bãi đỗ xe.
Bài báo này đưa ra rất nhiều suy đoán, như kẻ này là nhân viên công ty, công nhân nghèo, hay sát thủ thuộc thế giới ngầm...
Vừa nhìn tấm ảnh, Cố Duyên liền cảm thấy kẻ này trông rất quen. Cô liền đưa tờ báo vào gần hơn để xem, thì thấy rõ ràng từng chi tiết hơn, cũng chắc chắn được rằng bóng lưng cao gầy mặc toàn đồ đen này là Phong Tùy.
Đúng, chính là anh!
Thấy vệt sáng loang loáng trên ngón tay anh, cô lại càng chắc chắn hơn.
Tuy chiếc nhẫn trên tay anh trông không rõ ràng, người chưa thấy nó thì chắc chắn không nhìn ra được, nhưng Cố Duyên lại rất chú ý đến chiếc nhẫn đó. Lần đầu tiên thấy chiếc nhẫn của anh, cô đã nhìn đi nhìn lại nó rất nhiều lần. Đó là bởi vì chiếc nhẫn ấy trông cực kì đặc biệt. Dưới ánh đèn chiếu xuống, trông chiếc nhẫn lại càng rực rỡ một cách kì lạ.
Anh ám sát giám đốc Chu ư? Sao lại có thể như thế được?
Mà thời gian xảy ra chuyện lại là hai giờ sáng vào đêm Phong Tùy đưa cô đến nhà anh, còn địa điểm là biệt thự của giám đốc Chu. Ông ta chết bởi một phát súng chí mạng vào đầu.
Đêm hôm ấy...
Cố Duyên ngơ ngẩn nhớ lại những chuyện xảy ra đêm ấy. Phong Tùy đưa cô về nhà, bôi thuốc cho cô, sau đó cô mệt quá nên thiếp đi mất. Hôm sau tỉnh lại thì cô đã thấy mình nằm trong lòng anh.
Không phải bọn họ đã ngủ chung giường cả đêm sao? Sao hung thủ lại có thể là anh?
“Chị ơi, chị sao thế?” Ngự Tứ đã gọi Cố Duyên ba lần mà vẫn không thấy cô phản ứng lại, mới huơ huơ tay trước mặt cô.
Cố Duyên vừa hồi phục tinh thần, liền đặt tờ báo lại chỗ cũ, cười nói: “Không sao, no rồi à?”
“No rồi.” Ngự Tứ vỗ vỗ bụng, gật đầu.
“Vậy về phòng thôi.” Cố Duyên đứng lên.
Ngự Tứ thấy cô không hề đụng đến bữa sáng, liền quan tâm nói: “Chị ăn một ít đi, nếu không sẽ đói lắm đấy.”
“Không sao, bữa trưa ăn nhiều thêm là được.”
“Chị ơi, em muốn ra sân sau chơi, không muốn về phòng đâu.”
“Ừ, vậy nhớ cẩn thận nhé, đừng đi xa quá.” Trong lòng Cố Duyên còn đang rối bời, nên tùy tiện trả lời.
Về phòng ngủ, Cố Duyên định gọi cho Phong Tùy hỏi rõ chuyện này, nhưng rồi mới phát hiện mình không có số của anh. Lần trước anh đưa danh thiếp cho cô, nhưng cô lại không nhận.
Lúc này, cô bắt đầu hối hận mình đã quá ngang bướng, nếu không cũng không đến mức chút ít manh mối cũng chẳng có.
Để tìm hiểu xem kẻ ám sát có phải là Phong Tùy hay không, và nếu phải thì nguyên nhân ám sát là gì, Cố Duyên quyết định đến căn nhà lần trước mình đã ở qua đêm.
Cô lần theo trí nhớ, phải tốn khá nhiều thời gian mới tìm được khu nhà kia. Nhưng cô lại quên mất rằng mình không có thẻ, không thể đi thang máy lên tầng ba mươi ba được.
Trong khi đó, các nhân viên bảo vệ ở tầng một lại hoàn toàn không định giúp đỡ cô, nhất quyết chặn cô lại không cho lên tầng.
Không còn cách nào khác, Cố Duyên đành ngồi ở đại sảnh tầng một chờ Phong Tùy về, nhưng cô biết cứ chờ thế này cũng gần như vô vọng. Lần đầu tiên nhìn thấy nhà anh, cô đã biết đó là nơi thường ngày không có người ở. Vậy thì hôm nay chưa chắc anh đã về nhà.
Huống hồ, anh vừa giết người xong, hẳn là phải trốn đi để tránh lộ ra manh mối mới đúng.
Khi Cố Duyên đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ, một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện trước cửa. Là A Kim, người không thích nói nhiều, luôn nghiêm túc nhưng cũng rất lễ phép cung kính với người khác. Là tài xế riêng của anh, A Kim.
“A Kim!” Cố Duyên lập tức đứng dậy, gương mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
A Kim thấy cô thì cũng không hề ngạc nhiên, cứ như hai người đã hẹn trước vậy. Anh cung kính nói: “Cô Cố, anh Phong phái tôi đến đưa cô đi gặp anh ấy, xin hãy đi theo tôi.”
“Sao cơ?” Cố Duyên vô cùng ngạc nhiên, Phong Tùy phái người đến đón cô sao? Làm sao Phong Tùy biết cô sẽ đến đây tìm anh? Dù trong lòng còn nghi hoặc, nhưng cô lại nghĩ dù sao Phong Tùy cũng không phải người bình thường, nên có chuyện kì lạ gì liên quan đến anh thì cũng bình thường thôi.
Trước khi lên xe, Cố Duyên vẫn còn do dự. Mỗi lần gặp Phong Tùy là cô lại phải chịu thiệt, nên cô cũng hơi bài xích anh. Nhưng vừa nghĩ đến mục đích mình đến đây, cô lại không thể làm gì hơn là khẽ cắn môi, cúi xuống bước vào xe.
Xe chậm rãi khởi động, hòa vào dòng xe cộ. Cố Duyên nhanh chóng phát hiện rằng A Kim đang lái xe ra ngoại thành.
“Giờ chúng ta đi đâu?” Cô vội vàng hỏi.
“Khi đến nơi thì cô Cố sẽ biết, khoảng ba mươi phút nữa là đến. Trong lúc ấy cô cứ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, khi đến nơi tôi sẽ gọi cô.”
Lại còn nhắm mắt nghỉ ngơi... Cố Duyên trừng mắt. Bây giờ cô đang đi cùng một người đàn ông xa lạ mới gặp một lần, nguy cơ bị lừa rất cao. Vậy làm sao cô có thể yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi được cơ chứ?
Cô nghĩ tốt nhất là mình nên nhìn kĩ quang cảnh hai bên đường, tránh việc lúc sau không tìm được đường để về.
Sau ba mươi phút, chiếc xe chậm rãi chạy đến gần một khu biệt thự. Cố Duyên nhìn khu biệt thự, một lần nữa phải ngạc nhiên...
Biệt thự gần biển lần trước mà Tô Điền nhắc đến, cũng là phòng cưới mà cha ruột Phong Thanh đưa cho anh ấy, không phải chính là chỗ này sao? Biệt thự này cũng là nơi đắt đỏ xa hoa nhất, phù hợp cho các đại gia đến ở vào mỗi kì nghỉ phép nhất.
A Kim đưa cô đến đây làm gì? Gặp Phong Tùy ư?
Chẳng lẽ Phong Tùy cũng có nhà ở đây sao?
Quả nhiên, xe nhanh chóng chạy vào trong một con đường vào biệt thự, tiếp đến đi vào cổng, rồi lái qua một khu vườn, cuối cùng dừng trước cửa chính.
Tiết trời mùa thu se lạnh, nhưng khu vườn trăm hoa đua nở này lại khiến người ta cảm nhận được mùa xuân đang về. Lần đầu nhìn thấy nơi này, Cố Duyên đã thích nó hơn khu vườn tối tăm u ám của nhà họ Ngự. Cảnh sắc ở đây hài hòa và ấm áp hơn nhiều.
Nhìn cảnh này, trong đầu cô khi ấy bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của Phong Thanh và Tô Điền, một người lịch lãm, một người xinh đẹp, một người trang nhã, còn một người lại duyên dáng. Sáng sớm, họ nắm tay nhau đi dạo trong vườn hoa. Đến khi hoàng hôn, lại ôm lấy nhau say giấc trong ngôi nhà hướng ra phía biển. Mọi thứ cứ thế trôi qua yên bình như thế, và đẹp đẽ như thế.
“Cô Cố đã đến rồi.” Giọng A Kim đưa cô quay trở về hiện thực. Đến lúc này, Cố Duyên mới phát hiện xe đã dừng hẳn. A Kim cũng lễ phép mở cửa xe cho cô, rồi đứng chờ cô xuống xe.
Cố Duyên lắc đầu, cố gắng làm tan đi hình ảnh hai người kia trong tâm trí, rồi theo A Kim xuống xe, bước vào nhà.
Nhà chính vô cùng nguy nga lộng lẫy, lại rộng rãi sáng sủa. Vốn đã thấy những khu nhà xa hoa kia từ trước, nên lúc bước vào đây, Cố Duyên cũng khá bình tĩnh. Phần lớn người giàu đều như vậy cả, thậm chí có khi còn muốn đúc thùng rác từ ngọc trắng ấy chứ.
Đi qua phòng khách ở tầng một, qua hết cả cầu thang, hai người dừng lại trước cánh cửa ở một góc tầng hai.
A Kim cầm bộ đàm trên tường, nói với người đang ở trong phòng: “Cậu chủ, cô Cố đã đến rồi.”
Độ cách âm của cửa quá tốt, nên mỗi lần người ở ngoài phòng cần nói chuyện với người ở trong phòng, thì đều phải dùng bộ đàm.
“Để cô ấy vào.” Nghe thấy đúng là giọng của Phong Tùy, tim Cố Duyên như nảy lên một nhịp. Không biết mình đang kinh ngạc hay đang sợ hãi nữa.
Cửa mở, Cố Duyên lại đứng cạnh cửa, chần chừ không bước vào. Căn phòng trông hơi kì lạ, vừa giống phòng máy, vừa giống phòng sách. Trên tường có vài màn hình giống tivi, nhưng dựa vào vị trí nó được đặt trong phòng, lại không thể gọi tên được nó là loại máy gì. Ngoài ra, trong phòng còn có bàn làm việc, có giá bày đầy sách. Và lúc này, Phong Tùy đang ngồi trên ghế da sau bàn làm việc, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Thấy cô bước vào, anh liếc mắt nhìn rồi mỉm cười: “Lần này cũng là em tìm anh, nhớ chưa?”
“...”
“Sao? Không dám vào à?”
Đúng là cô không dám, bởi giờ phút này cô lại có cảm giác chỉ cần bước vào thôi, thì cơ thể mình sẽ lập tức bị hàng ngàn mũi tên đâm xuyên qua. Nhưng dù sao, lần này cô đến đây cũng là để tìm hiểu việc anh có thực sự giết người hay không. Nghĩ đến đây, Cố Duyên kín đáo lấy tay đặt lên vị trí trái tim, làm một cảnh kinh điển thường thấy trong phim truyền hình võ thuật!
Huống hồ, không phải cô vẫn còn một lá bùa hộ mệnh hay sao? Dù người đàn ông này độc ác đến mức nào, thì cũng sẽ không làm hại đến con mình chứ? Nghĩ vậy, cô thấy bớt sợ hãi một chút, can đảm bước vào phòng.
Cố Duyên đứng rất gần trước mặt anh, chỉ cách nhau một cái bàn làm việc. Cô đang muốn đi thẳng vào vấn đề chính, thì Phong Tùy đang ngồi đối diện bỗng vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Cô hơi chần chừ, nhưng vẫn vòng qua bàn, đứng cạnh anh: “Anh gọi em đến đây làm gì?”
Phong Tùy chưa vội trả lời câu hỏi của cô, chỉ vòng tay qua eo kéo cô xuống, bắt cô phải ngồi trên đùi anh.
Tư thế nhạy cảm ấy khiến mặt Cố Duyên đỏ ửng. Cô cựa mình cố gắng thoát khỏi vòng ôm của anh.
“Ngồi yên đi, anh cho em xem một thứ.” Phong Tùy ôm chặt cô, tì cằm lên vai cô.
Nghe thấy có thứ cho mình xem, Cố Duyên tuy khó chịu những vẫn không thể làm gì khác, đành ngồi im chờ đợi.
Trong lúc Phong Tùy thao tác trên máy tính, hơi thở của anh phả vào cổ cô, tạo cảm giác râm ran lại ngứa ngáy cực kì mờ ám.
Làn da từ mặt đến cổ Cố Duyên đều nhanh chóng đỏ lên.
Tim cô cũng đập càng lúc càng mạnh.
“Đây là câu trả lời em muốn.” Phong Tùy hất cằm về phía màn hình máy tính.
Cố Duyên liền chăm chú nhìn vào màn hình, thì thấy nó đang phát một video quay lại cảnh trong biệt thự. Trong phòng rất tối, chỉ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông mặc áo đen mờ mờ đang bước ra bậc thang trước nhà chính. Mà người đàn ông này, không ai khác chính là Phong Tùy.