Kiều Thê Không Dễ Làm

Chương 29: Chap-29




CHƯƠNG 29: NHẢY LẦU CHO CHÁU XEM

CHƯƠNG 29: NHẢY LẦU CHO CHÁU XEM

Cố Duyên đột nhiên có cảm giác như đang giấu đầu lòi đuôi, cho dù ông ta thực sự không biết gì thì bây giờ cũng đã biết rồi. Một cảm giác nóng khô từ lòng bàn chân dần dần bao phủ lấy khắp người cô.

Cô đứng ở trong phòng y tế mà không biết tiếp theo mình nên nói gì, nên làm cái gì nữa.

Phản ứng của bác sĩ Chung vượt ra ngoài dự đoán của cô, kết quả trên tập báo cáo càng làm cho cô cảm thấy nghi ngờ không hiểu nổi.

Cô vô cùng hối hận với chuyện mình “chưa đánh đã tự khai”.

Không biết sự thực rốt cuộc là sao, nhưng cuối cùng thì những ngày tiếp theo cũng yên tĩnh trở lại, những lo lắng ban đầu của Cố Duyên cũng từ từ giảm xuống.

Cố Duyên thả lỏng khi thấy mình và con có thể sống với nhau bình an và không có gì phải vướng bận nữa, cô toàn tâm toàn ý sống trong những ngày tháng dưỡng thai.

Mà bà hai và Dung Kim vừa ăn phải trái đắng lại không dám kêu ai, cho dù trong lòng hai người giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ bình thản. Bởi vì ông chủ đã nói, nếu ai còn dám bịa chuyện và gây rắc rối thì ông sẽ đuổi người đó vào vườn sau.

Vườn sau, chính là mồ mả của mỗi người trong nhà họ Ngự.

Dù sao Cố Duyên đang mang thai dòng máu của nhà họ Ngự, mặc dù ông Ngự không mấy vui mừng nhưng ông vẫn căn dặn phòng bếp chuẩn bị thức ăn tăng thêm dinh dưỡng.

Biết Cố Duyên mang thai, Ngự Tứ cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều, anh không còn quấn quít đòi cô phải đuổi bướm và bắt dế nữa. Khi nhìn thấy phản ứng của Cố Duyên khi có thai rất nghiêm trọng, anh còn có thể săn sóc cho cô như rót nước đưa khăn tay.

Ánh mặt trời buổi sáng ấm áp giống như một chiếc chăn lớn phủ lên người, thật ấm áp và mềm mại.

Cố Duyên thích tắm mình trong nắng sớm như vậy để đọc sách cùng uống trà, chỉ có như vậy thì cô mới có thể làm cho mình càng bình tĩnh hơn.

Mà hôm nay, dù trong tay cô lật từng trang sách nhưng cô lại không đọc vào một chữ nào.

Chiếc điện thoại di động trên bàn đã đổ chuông vô số lần, dưới ánh mặt trời, hai chữ “gia đình” nhảy nhót trên màn hình trông thật vui vẻ.

“Chị Cố, sao chị không nghe điện thoại vậy?” Ngự Tứ nằm ghé vào mặt bàn đối diện cô, ánh mắt anh nhìn lướt qua chiếc điên thoại và mặt Cố Duyên.

“Chị không muốn nghe nên không nhận thôi.” Trang sách lướt qua đầu ngón tay cô, cô cũng không hề ngẩng đầu lên.

“Vậy để em nghe giúp chị nhé.”

“Không cần.” Cố Duyên quát một tiếng.

Môi Ngự Tứ trề ra, trên gương mặt tuyệt đẹp kia lộ ra vẻ tủi thân.

Nhìn dáng vẻ anh đầy tủi thân như vậy thì Cố Duyên chợt cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này thật đúng là bị mình chiều tới hư rồi, càng lúc càng bướng bỉnh, lúc trước khi anh bị đám người Dung Kim cưỡi làm ngựa cũng không thấy anh có vẻ gì tủi thân cả. Chỉ có điều cô thích dáng vẻ Ngự Tứ như vậy!

Bởi vì tâm trạng đã tốt hơn nên Cố Duyên cầm điện thoại di động và ấn nút nghe. Bên trong điện thoại truyền tới giọng nói đầy vui mừng của ông cụ Cố: “Duyên Duyên à, sao cháu mãi không nghe điện vậy? Có phải cháu còn đang giận ông nội hay không?”

“Cháu không.”

Hết giận lâu rồi, cô có gì mà giận một ông cụ 80 tuổi chứ? Thật ra, cô không nghe điện thoại vì trốn tránh phải nghe được tin tức của người nào đó thôi.

Phong Thanh trở về và sắp cưới người phụ nữ khác, đây là tin tức cô không muốn biết nhưng lại luôn tồn tại ở trong đầu, cô không muốn biết thêm tin tức có liên quan tới anh ấy nữa, cô thực sự không muốn biết.

“Cháu không giận ông là tốt rồi, buổi tối cháu dẫn Ngự Tứ tới đây dùng cơm đi. Ông chuẩn bị rất nhiều cua vừa lớn vừa béo lại rất đắt cho bọn cháu đấy.”

Trở về nhà ăn cơm sao? Liệu Phong Thanh có dẫn theo người vợ chưa cưới về không?

“Ông nội, cháu không...”

“Cháu không thể không đến đây, bằng không ông nội sẽ nhảy lầu cho cháu xem.”

Cố Duyên thực sự hết chỗ nói rồi, lại là một chiêu này, trước đây khi ông ép gả cô cho Ngự Tứ cũng dùng một chiêu này, ông còn thò một chân ra bên ngoài lan can của tầng cao nhất nữa.

“Cháu muốn đi! Cháu muốn ăn cua lớn! Cháu muốn đi!” Ngự Tứ ở bên cạnh ồn ào kêu lên.

“Xem đi, cháu rể ngoan nhà ông muốn tới như vậy thì cháu nhanh dẫn thằng bé đến đây đi. Ừ, quyết định như vậy nhé, buổi tối gặp mặt.” Ông cụ Cố nói xong thì lập tức cúp điện thoại, căn bản không để cho Cố Duyên có cơ hội để từ chối.

Cố Duyên nhìn thấu được trò vặt này của ông cụ Cố và cũng không quá để ý tới lời đe dọa của ông, ban đầu cô kiên trì không đi, nhưng Ngự Tứ lại vô cùng hăng hái và quấn quít lấy cô đòi đi tới nhà họ Cố để ăn cua lớn.

Cố Duyên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.