CHƯƠNG 156: NHẤT ĐỊNH PHẢI KHỎE LẠI
CHƯƠNG 156: NHẤT ĐỊNH PHẢI KHỎE LẠI
Ngự Tứ rốt cuộc đã hiểu rõ tại sao lần đầu tiên khi nhìn thấy Cố Duyên, anh lại có cảm giác quen thuộc lạ kỳ. Không phải bởi vì khuôn mặt của cô giống Ngọc Ngân, mà là... trong tiềm thức, trong đầu anh có bóng hình này tồn tại.
Anh rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao lần đầu tiên khi nhìn thấy Hạnh Hạnh, cô bé có hành động hơi quá với anh nhưng anh lại không trách, thậm chí có cảm giác thân thiết, hóa ra là vì nguyên nhân máu mủ tình thâm!
Trong cơn mê, Cố Duyên ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt cả một đêm dài, hôm sau lúc tỉnh lại, Phong Thanh mang đến cho cô một tin tốt, bệnh tình của Hạnh Hạnh đã được kiểm soát, phát triển theo chiều hướng tốt.
Cuối cùng Cố Duyên cũng thực sự thở phào nhẹ nhõm, kích động nhào vào lòng Phong Thanh vừa khóc vừa cười.
Phong Thanh vỗ vai cô, dịu dàng ra lệnh: “Em về nghỉ ngơi trước đi, nhân tiện làm chút đồ ăn, nhìn gương mặt em khóc như mèo.”
“Không được, em phải ở lại đây.” Cố Duyên cố chấp.
Phong Thanh nhìn thoáng qua cửa phòng chăm sóc đặc biệt: “Em ở lại đây cũng vô ích, không thấy được Hạnh Hạnh, ngoan, nhanh về đi.”
Cố Duyên bất đắc dĩ, đành ngoan ngoãn đi về phía thang máy cùng Tô Lý Lý.
Tô Lý Lý hất cằm về phía Ngự Tứ đang lặng lẽ đứng trong góc, nói: “Tớ thấy sắc mặt của anh ta không tốt lắm, có phải do truyền máu quá nhiều không? Hơn nữa tớ thấy anh ta đứng cả đêm như hóa đá vậy.”
Lúc này Cố Duyên mới chú ý đến Ngự Tứ vẫn đứng trong góc, đêm qua cô chỉ lo đau lòng, vừa nãy thì chỉ lo vui vẻ, đã thực sự quên mất anh.
Hạnh Hạnh được cứu rồi, tâm trạng của cô cũng khá hơn, cô đi tới trước mặt Ngự Tứ, cảm kích nói với anh: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn tôi cái gì?” Ngự Tứ nhìn cô hỏi.
Sắc mặt của anh quả thực không tốt, đôi mắt sâu thẳm cũng không có thần như trước, nhìn anh, trong lòng Cố Duyên có sự biết ơn.
Nhưng câu hỏi của Ngự Tứ lại khiến cô bắt đầu lo lắng, anh hỏi như vậy là có ý gì? Trải qua chuyện truyền máu cấp cứu tối qua, nhất định anh đã đoán được thân phận thực sự của Hạnh Hạnh rồi!
Trong lúc nhất thời, Cố Duyên không biết nên đáp lại anh thế nào, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Phong Thanh: “Anh Ngự, đã lâu không gặp.”
Ngự Tứ di chuyển ánh mắt, rơi vào khuôn mặt của Phong Thanh.
Anh không nhớ Phong Thanh, nếu là trước đây, anh đều chọn thái độ làm ngơ đối với tất cả sự việc và con người mà anh không nhớ. Nhưng hôm nay thì khác, sau khi đoán ra thân phận thực sự của Hạnh Hạnh, anh trở nên hứng thú đối với những việc và người liên quan đến Cố Duyên.
Nói chính xác hơn, anh muốn biết mình và Cố Duyên đã từng có quá khứ như thế nào.
“Xin lỗi, tôi không nhớ anh.” Anh bình thản nói với Phong Thanh.
Phong Thanh từ tốn cởi nút gài tay áo, sau đó đấm một cú vào mặt Ngự Tứ ngay lúc mọi người không ngờ đến.
Ngự Tứ đau đớn ngã dưới đất, yếu đến mức không bò dậy nổi, nhưng anh vẫn nhìn Phong Thanh với ánh mắt kiêu ngạo, cho dù Phong Thanh có đánh anh thêm một cú cũng được
Chỉ cần Phong Thanh bằng lòng nói cho anh biết tất cả, anh sẵn lòng chịu đánh chịu mắng. Những năm gần đây, anh chưa từng căm ghét việc mình mất trí nhớ như bây giờ, căm ghét bản thân mình lại có thể quên sạch quá khứ.
“Người anh không nhớ đâu chỉ có tôi?” Phong Thanh lạnh lùng liếc nhìn anh, sau đó xoay người đưa Cố Duyên rời đi.
Cố Duyên về đến nhà, cô cũng không nghỉ ngơi, chỉ ăn qua loa bữa sáng thím Tô chuẩn bị rồi vội vàng đi thăm Hạnh Hạnh.
Trước khi đến bệnh viện, cô nhờ thím Tô chuẩn bị giúp cô một phần canh gan heo. Ngự Tứ truyền quá nhiều máu cho Hạnh Hạnh, lại thức đêm, nhất định ăn không tiêu.
Tô Lý Lý nói đùa với cô: “Cậu vẫn rất quan tâm đến anh ta, trong lúc nghĩ cho Hạnh Hạnh cũng không quên bồi bổ cho anh ta.”
Cố Duyên cười khổ, muốn buông bỏ một người đâu có dễ dàng?
Cô thừa nhận mình vẫn yêu Ngự Tứ, mặc dù anh đã hoàn toàn quên mất cô. Cô không biết tình yêu này kéo dài bao lâu, nhưng trước mắt, nó vẫn đang tồn tại.
Cố Duyên đi đến bệnh viện, nhìn thấy đầu của Hạnh Hạnh quấn gạc dày, sắc mặt hốc hác qua màn hình, trong lòng cô vô cùng xót xa.
“Hạnh Hạnh, con nhất định phải khỏe lại.” Cô lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
Cô tìm được phòng bệnh của Ngự Tứ ở quầy y tá, Ngự Tứ đồng ý ở trong phòng bệnh làm cô rất kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, Ngự Tứ ghét nhất là bị người khác trói buộc! Trước đây ép anh ở trong phòng bệnh một tháng để chuẩn bị trước khi phẫu thuật mà cứ như muốn lấy mạng anh vậy.
Ngự Tứ tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, trên tay còn truyền nước biển, thoạt nhìn đỡ hơn sáng nay nhiều.
Nghe thấy tiếng bước chân tiến đến, anh mở mắt ra, nhìn Cố Duyên đang đi tới một cách chăm chú.
Cố Duyên đặt bình giữ nhiệt lên bàn, nói: “Nếu anh không muốn nằm viện thì có thể trở về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, sai người giúp việc nấu cho anh vài món bổ máu.”
“Tôi muốn ở đây, tôi càng cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.” Ngự Tứ nói xong, liếc nhìn cô hỏi: “Cô Cố, tôi muốn biết trong quá khữ giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, hy vọng cô có thể nói cho tôi biết.”
Xem ra anh đã chắc chắn Hạnh Hạnh là con gái ruột của anh, có muốn giấu cũng không giấu được nữa. Cố Duyên vừa múc canh vào bát nhỏ, vừa hời hợt nói: “Có gì khó hiểu đâu? Chỉ là chút chuyện cỏn con thôi, tới thời điểm thích hợp thì mỗi người đi một ngả.”
“Cô nói thật sao?”
“Ừ.” Cố Duyên vẫn thản nhiên, cô không dám nhìn vào mắt Ngự Tứ, sợ bị anh phát hiện mình đang nói dối.
“Nhưng cô không giống kiểu người tham tiền tài hoặc nhan sắc của đàn ông.”
“Lúc còn trẻ, ai mà chẳng mong mình trở thành cô bé lọ lem?”
Cô vẫn không thể nói ra khi chưa nói chuyện thẳng thắn, giao hẹn với Ngọc Ngân, cô không thể đẩy Hạnh Hạnh đến bờ vực nguy hiểm một lần nữa. Cô biết sau khi Ngọc Ngân mất đi Ngự Tứ, cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha Hạnh Hạnh.
“Xem ra cô sẽ không kể nhiều cho tôi biết.” Ngự Tứ nhắm mắt lại, đẩy bát canh gan heo canh cô đưa tới qua một bên, trầm tĩnh nói: “Hạnh Hạnh là con gái của tôi, đây là điều tôi nên làm cho con bé, cô không cần trả ơn tôi, thậm chí đáng lẽ tôi phải làm nhiều điều hơn cho con bé, nhưng cô chưa từng cho tôi cơ hội này.”
“Nhưng anh không bồi bổ cho khỏe thì sao có thể làm tốt công việc được?”
“Đáng lẽ cô nên nói, tôi không bồi bổ cho khỏe thì sao có thể tìm ra sự thật.” Ngự Tứ nói xong, đột nhiên đón lấy bát canh trong tay cô, uống một hơi cạn sạch.
Anh đặt bát xuống, nhìn chằm chằm Cố Duyên, đột nhiên nghiêng người kéo gần khoảng cách với cô: “Rốt cuộc, quá khứ là tôi nợ cô hay cô nợ tôi? Sao lại khiến cô khó mở miệng như vậy?”
“Ngự Tứ, anh đừng quá vướng mắc với quá khứ, cái gì đã qua cứ để nó qua đi, bây giờ chúng ta đều có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, như vậy không phải rất tốt sao?”
Ngự Tứ khẽ cắn môi, lạnh lùng nói: “Nếu Hạnh Hạnh bị tôi mang đi trong suốt năm năm trời, cô sẽ thế nào?”
Cố Duyên thực sự chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, thậm chí cô cũng không dám nghĩ, Hạnh Hạnh là người cô không thể rời xa trong những năm gần đây
Ngự Tứ còn nói: “Và nếu đổi lại là cô tự dưng bị người ta mắng là đồ bạc tình, phải hứng chịu cú đấm của người khác, trong lòng cô sẽ có cảm giác thế nào? Rốt cuộc cô có biết cảm giác này khó chịu đến mức nào không? Hả?”
Im lặng một lát, Cố Duyên buồn buồn nói: “Nhưng anh đã có vợ, có con trai, sự kiên trì của anh chỉ mang đến tổn thương cho anh và Hạnh Hạnh.”
“Tôi bằng lòng thề với Hạnh Hạnh, đây là lần duy nhất, sẽ không bao giờ có lần thứ hai.”
“Cảm ơn anh.”
Ngự Tứ nhắm mắt, lại lập tức mở ra: “Tôi nghĩ, trước đây tôi nhất định rất yêu cô.”
Lời này có ý gì? Cố Duyên lại nghi ngờ.
Ngự Tứ cũng không nói cho cô biết, trong mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi, anh có thể cảm nhận được cái đẹp xuất phát từ tâm hồn cô. Đó là điểm anh cực kỳ yêu thích, mà Ngọc Ngân lại thiếu mất điểm này.
Từ sau khi Ngự Tứ đi tìm Hạnh Hạnh cùng Cố Duyên, đã vài ngày Ngọc Ngân không gặp Ngự Tứ rồi, điện thoại cũng không liên lạc được, điều này khiến trong lòng cô ta vừa vội vừa bất lực, đồng thời cũng hối hận không kịp.
Mấy ngày nay, Ngọc Ngân luôn ở nhà chờ Ngự Tứ trở về, khó khăn lắm cuối cùng nghe được tiếng xe từ xa đến gần, cô ta nhận ra đây là tiếng xe của Ngự Tứ.
Trong lòng cô ta dấy lên sự vui mừng, Ngọc Ngân kéo Thuyên Thuyên bước nhanh xuống tầng, lúc Ngự Tứ đi vào phòng, cô ta mỉm cười chào đón: “Ngự Tứ, cuối cùng anh đã về, tìm được Hạnh Hạnh chưa?”
Nếu đổi lại là quá khứ, Ngọc Ngân nhiệt tình chào đón như vậy, Ngự Tứ nhất định sẽ dịu dàng đáp lại, nhưng lần này anh lại lạnh lùng tránh né cô ta.
“Ngự Tứ...” Trái tim của Ngọc Ngân chợt lạnh lẽo, chằm chằm nhìn anh.
“Bây giờ Hạnh Hạnh thế nào rồi, em không biết sao?” Ngự Tứ liếc nhìn cô, giọng nói có sự lạnh lùng chưa từng có.
“Em... Xin lỗi, em không cố ý.” Ngọc Ngân cố gắng dùng lời xin lỗi để níu kéo trái tim của anh, trước đây khi cô ta và Ngự Tứ cãi nhau, cô ta luôn dùng cách này khiến anh dịu lại.
Nhưng hình như cô ta chưa ý thức được lần này không giống những chuyện bình thường trước kia, chỉ cần dỗ dành đối phương là xong chuyện.
Thấy sắc mặt Ngự Tứ vẫn lạnh băng, Ngọc Ngân nháy mắt với Thuyên Thuyên, Thuyên Thuyên rất phối hợp tiến lên ôm Ngự Tứ làm nũng: “Cha, hôm nay cha vẫn chưa ôm con đó.”
Ngự Tứ cúi đầu nhìn chăm chú thằng bé, cũng không bế bé lên xoay khắp nhà như trước. Chẳng những không ôm bé, dỗ bé, ngược lại anh lạnh lùng đẩy bé ra khỏi người mình.
“Cha, cha...” Thuyên Thuyên chu cái miệng nhỏ nhắn, không vui.
Đây là lần đầu tiên Ngọc Ngân thấy Ngự Tứ đối xử với Thuyên Thuyên như vậy, không nhịn được nói: “Ngự Tứ, anh giận em, nhưng Thuyên Thuyên không chọc giận anh, tại sao anh lại không để ý đến con?”
Ngự Tứ cất bước đi tới sofa ngồi xuống, nhìn Ngọc Ngân lạnh lùng nói: “Em có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì trước khi anh mất trí nhớ không?”
Ngọc Ngân sợ run, làm thế nào cũng không ngờ Ngự Tứ sẽ đột nhiên hỏi như vậy trong lúc này. Trong đầu cô ta hiện lên vô số ý nghĩ, rốt cuộc Cố Duyên đã nói gì với anh hay bản thân anh đã phát hiện ra điều gì?
Đương nhiên cô ta sẽ không nói cho anh biết chuyện năm năm trước, bằng không hạnh phúc mà cô ta vất vả lắm mới có được sẽ bị Cố Duyên đoạt đi.
“Ngay cả em cũng không chịu nói cho anh biết sao?”
“Em...” Ngọc Ngân cẩn trọng nói: “Không phải em cố ý không nói cho anh biết, mà là em sợ anh đau lòng, những chuyện đau lòng đó hãy cứ để nó qua đi, được không?”
“Vậy em nói cho anh biết, tại sao em lại ra tay với Hạnh Hạnh?”
“Em... em không có.”
“Em có, bởi vì em biết Hạnh Hạnh là con gái ruột của anh nên em xuống tay với con bé, không phải sao?”
Ngọc Ngân lập tức bối rối, Ngự Tứ biết Hạnh Hạnh là con gái ruột của mình rồi!
Cô ta nên làm gì bây giờ? Cô ta phải làm sao mới có được sự tha thứ của Ngự Tứ?
“Không phải!” Ngọc Ngân lắc đầu, quyết định nói dối đến cùng: “Ngự Tứ, anh hiểu lầm rồi, em cũng không biết Hạnh Hạnh có phải là con gái ruột của anh hay không, là do Cố Duyên và Tô Lý Lý năm lần bảy lượt xúc phạm em, em muốn dạy dỗ cô ta một chút nên mới gọi người giấu Hạnh Hạnh đi, dọa cô ta mà thôi.”
“Hạnh Hạnh là con gái ruột của anh, sao em có thể không biết?” Ngự Tứ cầm trong tay một bản tài liệu ném cho cô ta. Đó là kết quả xét nghiệm ADN anh mới nhận được từ bác sĩ hôm nay.
Ngọc Ngân chỉ nhìn lướt qua tài liệu đó, cô ta không xem vì không cần thiết phải xem nữa.
“Ngọc Ngân, cô còn muốn nói dối tới khi nào?” Ngự Tứ thất vọng lắc đầu: “Cô cho rằng chuyện cô và Tiết Uy làm thần không biết quỷ không hay sao? Cô xem tôi là gì? Tôi chỉ mất trí nhớ chứ không mất não!”
“Là sao? Tiết Uy cái gì, em không biết...”