Kiều Thê Không Dễ Làm

Chương 135: Chap-135




CHƯƠNG 135: NĂM NĂM SAU

CHƯƠNG 135: NĂM NĂM SAU

“Phong Thanh, em đã suy nghĩ kỹ rồi, cứ làm như kế hoạch đi.” Cố Duyên khẽ hít một hơi nói, đương nhiên cô không muốn đưa người đàn ông mình yêu cho người khác, nhưng... cô có có cách nào khác sao?

Phong Thanh thấy ý cô đã quyết, cũng không khuyên nữa, gật đầu đi ra ngoài.

Tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, Ngự Tứ được người ta đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra, thấy Ngự Tứ mặc đồ phẫu thuật, Cố Duyên nhịn không được đi lên kéo tay anh, nước mắt rơi xuống trong nháy mắt.

Cũng không biết là rơi nước mắt vì hai mươi phần trăm nguy hiểm kia của Ngự Tứ hay là không đành lòng vì lần gặp cuối cùng này, chung quy cô vẫn không nhịn được.

“Ngự Tứ...” Cô nghẹn ngào gọi tên anh, trong giọng nói lộ ra sự không nỡ.

Ngự Tứ giơ bàn tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, cười khẽ: “Ngoan, không khóc, chờ anh đi ra, anh mời em và con đi ăn ngon.”

Chờ anh đi ra, cô còn có thể chờ sao?

“Anh hy vọng sau khi tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy là em.” Ngự Tứ nhìn cô chăm chú, nói.

Cố Duyên lấy tay che miệng, nhắm mắt, nước mắt càng trào ra nhiều hơn.

Cô không trả lời, Ngự Tứ lại vẫn chờ, mãi đến khi cô gật đầu đồng ý, anh mới bỏ tay cô ra, mặc cho bác sĩ và y tá đẩy mình vào phòng phẫu thuật.

Đèn trên cửa phòng phẫu thuật đã sáng, Cố Duyên lặng lẽ ngừng khóc, lặng lẽ xoay người, khẽ nói với Ngọc Ngân bên cạnh: “Hy vọng cô có thể nhớ kỹ lời hứa của mình, bảo vệ anh ấy thật tốt, quan tâm anh ấy, chăm sóc cho anh ấy...”

Ngự Tứ và Cố Duyên lưu luyến không rời, không phải Ngọc Ngân hoàn toàn không có cảm xúc, có lẽ đây mới là tình yêu thực sự. Cô ta và Ngự Tứ cũng có thể yêu nhau sâu đậm thế này ư? E rằng thêm mười năm nữa cũng chưa chắc, cô ta nghĩ.

“Tôi nghĩ hơi khó.” Cô cười tự giễu, nhìn cửa phòng phẫu thuật rồi xoay người lặng lẽ đi tới cửa chính bệnh viện.

Cô không tìm được ý nghĩa để mình ở lại, cũng không tìm được lòng tin để níu kéo Ngự Tứ...

Con đường phía trước phải đi như thế nào, nhất thời cô vẫn chưa nghĩ ra, nhưng trái tim yêu Ngự Tứ sẽ mãi mãi không thay đổi!

Ánh nắng đầu xuân rất đẹp, giống như một tấm thảm lớn mềm mại bao phủ cả một vùng, máy bay từ Anh bay đến thành phố Tương xẹt qua tầng mây, vững vàng đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Tương. Trong khoang máy vang lên giọng nói ngọt ngào lễ phép nhắc nhở mọi người khi máy bay hạ cánh phải chú ý hành lý của mình.

Cố Duyên đi ra khỏi khoang máy bay, dang hai tay, khẽ ngửa mặt cảm nhận nắng ấm đã lâu này, vẫn giống với năm năm trước, ấm áp, xen lẫn hơi thở đặc biệt thuộc về thành phố này.

“Mẹ, đây chính là nhà của mẹ sao?” Một giọng nói non nớt vang lên bên tai cô.

“Đây cũng là nhà của con!” Cố Duyên thu hai tay lại, tâm trạng cực tốt sờ đầu bé gái: “Đi thôi, cục cưng Hàm, dì Lý Lý ở nhà đã làm xong cơm chờ chúng ta đấy.”

“Yeah, con có thể gặp được dì Lý Lý rồi!” Cô bé phấn khích kêu lên một tiếng, nhảy nhót đi ra cửa sân bay.

Cố Duyên mỉm cười, kéo chiếc va li nặng bước nhanh theo sau, Lý Lý vốn muốn tới sân bay đón cô nhưng đã bị cô từ chối. Cũng không phải là sợ làm phiền người ta, mà là cô muốn vừa xuống máy bay đã có một bữa cơm nóng ăn.

“Mẹ, con muốn ăn kem ở nhà mẹ!” Cố Hạnh tung tăng chạy đến trước tủ lạnh của một gian hàng tiện lợi.

Cố Duyên mỉm cười móc tiền ra mua cho bé một cây kem, cô nhóc kia vừa liếm kem vừa tiếp tục chạy ra cửa sân bay. Quả đúng là dáng vẻ lần đầu tiên đến thành phố Tương, Cố Duyên đáng thương kéo va li đuổi theo sau, đuổi đến mức người đổ đầy mồ hôi.

“Cục cưng Hàm, đừng chạy nhanh như vậy, đợi mẹ đã...” Cố Duyên chống hai tay lên đầu gối, khom lưng thở hồng hộc kêu lên.

Tiếng cô vừa dứt, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái: “A! Con cái nhà ai! Va vào tôi đầy người kem!”

Cố Duyên lo lắng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ thở hổn hển nhìn vạt váy dính đầy kem của mình, Cố Hạnh sợ hãi nhìn, trên mặt đã sớm không còn nụ cười rạng rỡ ban nãy nữa.

Cố Duyên hoảng sợ vội vàng xông tới, kéo Hạnh Hạnh ra phía sau, vừa vội vàng rút khăn giấy ra giúp cô ta lau vừa xin lỗi rối rít: “Xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, thực sự xin lỗi!”

“Một câu xin lỗi là xong việc sao? Đứa bé có cha sinh không có cha dạy, đi không vững thì đừng để nó đi lung tung ở nơi đông người!” Người phụ nữ vừa mắng vừa tự mình rút khăn giấy từ trong chiếc túi Gucci ra lau.

Cố Duyên bị lời nói của cô ta kích thích, bàn tay cầm khăn giấy nắm chặt, bỗng nhiên đứng lên nhìn thẳng vào người phụ nữ, tức giận nói: “Cô à, mong cô nói chuyện tôn trọng một chút, trẻ con va chạm là chuyện khó tránh khỏi, vừa rồi tôi đã xin lỗi cô rồi, nếu cô là người có giáo dục thì không nên chấp nhặt như một đứa trẻ như vậy!”

“Cô...” Người phụ nữ nén giận, lát nữa cô ta phải gặp một nhân vật quan trọng, trên chiếc váy trắng tinh bị dính một mảng sô cô la lớn như vậy, đương nhiên rất tức giận rồi. Nhưng lời của Cố Duyên dường như cũng có lý, hiện giờ cô ta ngậm đắng nuốt cay, có khổ khó nói.

“Dì ơi, cháu xin lỗi, dì đừng giận.” Hạnh Hạnh xụ mặt nhỏ giọng nói, cô bé làm sai chuyện đứng một bên, không dám nói lời nào.

Hạnh Hạnh đã mở miệng nói xin lỗi, người phụ nữ muốn tiếp tục phát giận cũng ngại, vẻ mặt u ám khi đứng lên đột nhiên thay đổi, một nụ cười ngọt ngào tràn ra trên mặt.

“Ngự...” Người phụ nữ mừng rỡ nghênh đón hướng cửa sân bay, bàn tay thon thon ôm lấy một người đàn ông đẹp trai đi vào, cười híp mắt nói: “Anh tới thật đúng lúc, em vừa xuống máy bay.”

Người đàn ông đẹp trai có dáng người thon gầy, khuôn mặt đẹp cương nghị, cử chỉ nho nhã. Đôi mắt hàm chứa ý cười quan sát đánh giá người phụ nữ. Người phụ nữ kéo chiếc váy âu phục trên người, dùng cằm chỉ Hạnh Hạnh, tức giận nói: “Đứa nhóc thối kia va vào em dính đầy sô cô la, thật đáng ghét.”

Người đàn ông đẹp trai nhìn theo hướng cô ta chỉ, vừa hay tiếp xúc với dáng vẻ chột dạ của Hạnh Hạnh, mà Cố Duyên đang quỳ trước mặt bé lau bàn tay dính đầy kem cho bé.

“Không sao, anh đi với em đến phòng vệ sinh rửa.” Người đàn ông đẹp trai thu ánh mắt lại, khẽ cử động khóe môi cười với người phụ nữ.

Người phụ nữ gật đầu, ôm khuỷu tay anh đi về phía phòng vệ sinh. Cố Duyên lau sạch bàn tay cho Hạnh Hạnh xong đứng lên, đúng lúc nhìn thấy hai người đi sát qua người trước mắt mình, sự quen thuộc chợt lóe lên ấy khiến trái tim cô ngừng đập trong nháy mắt.

Cô chợt quay đầu lại, sững sờ nhìn bóng dáng người đàn ông đẹp trai đi càng ngày càng xa, Ngự Tứ? Tại sao người đó lại giống Ngự Tứ, người đàn ông cô trốn tránh năm năm đến thế?

Sẽ không trùng hợp như thế chứ! Nhất định là mình bị hoa mắt! Cố Duyên không ngừng an ủi mình trong lòng.

“Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy?” Hạnh Hạnh kéo tay cô tò mò hỏi, Cố Duyên hồi hồn, lắc đầu cười với bé: “Không có gì, mẹ đang nhìn dì hung dữ kia, sau này cách xa dì ấy ra một chút.”

“Mẹ ơi, dì hung dữ thật đáng ghét.”

“Ừ, đáng ghét!”

Trên mặt hai mẹ con một lần nữa lại hiện lên nụ cười, dắt tay nhau đi về trạm bắt xe taxi, giây phút khi taxi đi vào, Cố Duyên không nhịn được quay đầu lại, đảo mắt nhìn sảnh sân bay người qua kẻ lại, xa lạ, hoàn toàn xa lạ!

Xe taxi vừa dừng lại tại một khu nhà nào đó, bóng dáng thời thượng của Lý Lý đã nhào tới, hoàn toàn không có chút hình tượng thục nữ nào kéo cửa sau xe ra.

“Dì Lý Lý!” Hạnh Hạnh mừng rỡ gọi một tiếng, dang hai tay nhào vào trong lòng Lý Lý.

“Hạnh Hạnh lại cao hơn rồi.” Lý Lý ôm Hạnh Hạnh xoay mấy vòng trong vườn hoa, thơm hai cái vang dội lên mặt bé: “Thế nào? Có nhớ dì Lý Lý không?”

“Có, con và mẹ ngày nào cũng nhớ dì!”

Xe taxi rời đi, Cố Duyên vừa sắp xếp lại hành lý trên đất vừa ngẩng đầu lên nói: “Lý Lý, mau thu lại sự nhiệt tình của cậu đi, giúp tớ mang hành lý lên trước đã.”

“Duyên Duyên, cậu để đó đi, tớ gọi người đến giúp cậu mang lên.” Lý Lý buông Hạnh Hạnh ra, nói.

“Không cần đâu, chỉ có hai cái va li thôi.”

Đây là căn nhà tạm thời của Lý Lý, ba phòng hai sảnh. Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Cố Duyên đã sớm đói bụng vọt vào phòng ăn, kinh ngạc kêu lên: “Oa! Hạnh Hạnh, có sườn xào chua ngọt còn thích ăn nhất này!”

“Đương nhiên, còn có đùi gà của Hạnh Hạnh nữa.” Lý Lý để một cái đùi gà vào trong bát nhựa.

“Đi, đi rửa tay.” Cố Duyên kéo Hạnh Hạnh đi rửa tay xong đi ra, hai mẹ con bắt đầu ăn.

“Đúng, không sai, tay nghề tiến bộ không ít so với năm năm trước.” Cố Duyên dựng thẳng ngón cái lên với cô ấy. Tay nghe nấu nướng được người khác công nhận luôn là niềm kiêu ngạo của phái nữ, Lý Lý đương nhiên cũng được hư vinh một lần, lần đổ máu này coi như không mất công không rồi.

“Đúng rồi, Duyên Duyên, lần này cậu về còn đi nữa không?”

“Không đi nữa, công ty cử tớ đến thường trú ở thành phố Tương, nhưng tớ không thích thành phố Tương, vì thế đã từ chức rồi, có một đồng nghiệp giới thiệu cho tớ một công việc mới ở thành phố Hàn, cũng không biết có được hay không.”

Không phải Cố Duyên không thích thành phố Tương, chỉ là thành phố Tương có người mà cô muốn gặp lại không thể gặp, cho nên...

“Đúng lúc quá, tháng sau tớ cũng về thành phố Hàn, hay là đến công ty chúng tớ đi, vừa hay công ty chúng tớ đang thiếu người.”

“Thời gian làm việc có phù hợp không?” Đây là điều quan trọng, vì Cố Duyên còn có một Hạnh Hạnh bé nhỏ cần phải chăm sóc.

“Ý nghĩ kia của cậu tớ còn không hiểu hay sao? Không phù hợp cũng sẽ không giới thiệu cho cậu.” Lý Lý nói: “Còn nữa, cậu có thể đưa Hạnh Hạnh về nhà mẹ đẻ nuôi, mẹ cậu có thời gian mà.”

“Thôi...” Ánh mắt Cố Duyên đột nhiên ảm đạm đi, nhớ tới năm năm trước mình không từ mà biệt, nhất định đã làm tổn thương đến tấm lòng cha mẹ, bao nhiêu năm qua cô không chỉ trốn tránh Ngự Tứ mà còn cả cha mẹ mình nữa!

Lý Lý thở dài, khuyên nhủ: “Chuyện đã như vậy rồi, con cũng đã lớn vậy rồi, có lẽ sẽ hiểu cho cậu.”

“Tớ không chắc lắm, ha ha.”

Cố Duyên đâu chỉ không chắc, đơn giản là nghĩ cũng không dám nghĩ, năm đó cha mẹ nhà họ Phong khó khăn lắm mới đoàn tụ được với cô, cô lại đột nhiên biến mất, đổi lại là ai cũng sẽ hận chết cô.

“Vậy thì thế này, tớ thuê một phòng cho cậu cở thành phố Hàn, nhân tiện tặng kèm một người giúp việc (mẹ tớ), chia cho tớ số lẻ hai mươi phần trăm tiền lương của cậu.”

“Tô Lý Lý! Năm năm không gặp cậu vẫn đen tối như thế! Tớ thật hối hận năm năm nay còn ngốc nghếch coi cậu là bạn thân!”

“Bạn thân thì sao? Anh em ruột thịt còn tính toán rõ ràng, còn nữa, mẹ tớ đã hơn năm mươi tuổi, bị loãng xương, mắt kém, tay chân bất tiện, rất cần phí phụng dưỡng hai mươi phần trăm của cậu.” Lý Lý nói lí lẽ hùng hồn, Tô Lý Lý có lòng tham như vậy chỉ có người lòng dạ rộng lớn như Cố Duyên mới có thể chịu được cô ấy mười mấy năm.

Mà người mẹ hơn năm mươi tuổi bị loãng xương, tay chất bất tiện, mắt kém kia của cô ấy, theo Cố Duyên được biết thì mấy ngày nay vừa mới tham gia cuộc thi leo núi do câu lạc bộ tổ chức cùng với mấy người già, người trung niên ăn no không có việc gì làm.

“Được! Tớ nhịn cậu.” Cố Duyên cắn răng phun ra mấy chữ này.

“Đúng rồi, cậu định bao giờ đi thành phố Hàn?”

“Ngày mai đi.” Cố Duyên nhớ tới bóng lưng mình nhìn thấy ở sân bay ban nãy, là Ngự Tứ sao? Có lẽ là vậy. Thành phố Tân lớn như vậy, cô lo mình vừa quay người đã lại gặp được anh.

Đúng rồi, người phụ nữ sóng vai với anh ấy ban nãy không phải là Hà Ngọc Ngân, lẽ nào là mình nhìn nhầm? Người kia không phải là Ngự Tứ? Hay là Ngự Tứ và Ngọc Ngân cuối cùng cũng không đến với nhau?

Từ sau khi rời đi, cô không nghe ngóng tin tức của bọn họ nữa, vì thế cô căn bản không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ nghe Phong Thanh nói cuộc phẫu thuật rất thành công, Ngự Tứ cũng thành công quên đi tất cả.

Là cô yêu cầu Phong Thanh làm cho Ngự Tứ quên đi tất cả trong cuộc phẫu thuật!

Mà anh, cũng thực sự đã quên rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.