CHƯƠNG 100: CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG THÔI
CHƯƠNG 100: CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG THÔI
“Cô...!” Tô Lý Lý tức giận, nhìn sang phía Hà Bình, giận dữ hỏi anh: “Có phải anh nói không? Lừa tôi, nói không thể tắm suối nước nóng, hóa ra là đang bận hẹn hò với người phụ nữ khác.”
Hà Bình lắc đầu, vội vàng lấy lòng cô: “Lý Lý, em đừng hiểu lầm, anh và Liên Liên chỉ là bạn cũ, hôm nay đúng lúc gặp lại nhau nên mới uống trà với nhau.”
“Cùng nhau uống trà là cái gì? Ngủ cùng nhau tôi cũng không quan tâm.”
Liên Liên nở một nụ cười, nhìn Tô Lý Lý chế nhạo nói: “Ngủ à, tất nhiên phải tìm một người vừa lòng một chút, tôi nhìn cô là ngán rồi.”
“Tôi sống chết với cô!” Tô Lý Lý nhào tới túm lấy áo trước ngực của Liên Liên, đánh vào đầu và bả vai của cô.
Liên Liên không ngờ cô ấy sẽ động thủ, thét lên liên tục tránh né.
Cố Duyên cũng bị dọa, hoảng sợ vội vàng đứng dậy, xông lên kéo Tô Lý Lý ra, vội vàng nói: “Lý Lý, sao cậu lại đánh người như thế, cậu không nhìn thấy chị ấy đang mang thai sao?”
“Đang mang thai thì sao? Mang thai thì có thể cướp bạn trai của người khác à?” Tô Lý Lý nhìn Liên Liên lại muốn nhào lên, bị Cố Duyên và Hà Bình kéo lại.
Tô Lý Lý không đánh được Liên Liên, quay sang phía Hà Bình, tức giận nói: “Hà Bình! Anh nghe đây, kể từ giờ phút này tôi bỏ anh, về sau đừng xuất hiện trước tôi nữa!”
Hà Bình nghẹn lời, chân tay luống cuống không biết phải làm thế nào mới phải.
Cố Duyên nhìn thấy khuôn mặt Liên Liên bị đánh sưng hết lên, định đi hỏi thăm cô vài câu thì Tố Lý Lý lại kéo tay của cô đi ra ngoài cửa tiệm cà phê, vừa đi vừa nói: “Đi, chúng ta rời khỏi chỗ ghê tởm này.”
Cố Duyên bị cô kéo đi, chỉ kịp quay đầu gọi Ngự Tứ mau đi theo cô.
Đi được một đoạn, Tô Lý Lý mới buông tay ra. Cố Duyên nhìn cô chằm chằm, tức giận nói: “Lý Lý cậu sao vậy, bao nhiêu năm như vậy, tính cách vẫn không thay đổi chút nào, cậu không biết vừa nãy nguy hiểm thế nào không, nhỡ làm chị ấy sảy thai, cậu có bồi thường được không?”
“Là cô ta chọc giận tớ trước.”
“Không phải người ta đã nói rồi sao, là bạn cũ gặp mặt.”
“Nếu là bạn bè đơn thuần, Hà Bình cần gì phải lừa dối cô ta rằng anh không có bạn gái chứ? Là qua đây chơi cùng bạn bè?”
Cố Duyên không nói gì, những thứ như tình cảm cô thực sự không biết biểu đạt như thế nào.
“Không sao, chẳng qua chỉ là một người đàn ông thôi mà, muốn bao nhiêu chẳng được, đi, đi ăn cơm!” Tô Lý Lý kéo tay Cố Duyên, bước nhanh đến phía khách sạn, không hề cảm thấy buồn.
Có một nhà ăn phương tây ở tầng hai của khách sạn, Tô Lý Lý ngồi ở cạnh cửa sổ, gọi xong món rồi ngẩng đầu nhìn Cố Duyên hỏi: “À đúng rồi, cậu két hôn bao giờ vậy?”
“Được nửa năm rồi.” Cố Duyên đáp.
“Sao cậu lại đến thành phố Tương?” Cố Duyên vội vàng đổi chủ đề.
“Đến đây du lịch mà thôi, ai biết sẽ gặp phải chuyện buồn nôn như vậy chứ, thật ảnh hưởng đến tâm trạng.” Tô Lý Lý thở dài một tiếng.
Cố Duyên hỏi cô ấy: “Cậu và Hà Bình yêu nhau bao lâu rồi?”
“Không bao lâu, lần đầu tiên ra ngoài chơi.”
“Cậu đúng thật là...” Cố Duyên lắc đầu rồi: “Lớn như vậy vẫn còn cái tính này.”
“Ây, tớ bao nhiêu tuổi chứ? Tớ vẫn đang còn trong tuổi dậy thì, cậu có biết không?” Tô Lý Lý chuyển về phía Ngự Tứ: “Chồng ơi, anh nói xem Duyên Duyên già không?”
Cố Duyên chán nản nhìn cô, điểm này của Tô Lý Lý cũng không thay đổi tí nào, ai cũng gọi là chồng.
“Không già... không già chút nào.” Ngự Tứ lắc đầu, vẻ mặt thành thật.
“Chồng thật đáng yêu.” Tô Lý Lý đột nhiên có hứng thứ với Ngự Tứ, nhìn anh: “Chồng làm công việc gì thế? Có nhiều tiền không? Đi xe gì? Ở nhà như thế nào?”
“Xin cậu đừng cứ mở miệng là lại gọi một tiếng chồng hai tiếng chồng được không?” Cố Duyên tức giận nhìn cô: “Chồng tớ không nghề, không xe, không nhà, cậu đừng đem lòng hư vinh của cậu đi khắp nơi như thế, xấu hổ lắm!”
“Có gì mà xấu hổ... người chết vì tiền chim chết vì ăn, anh nói có đúng không, anh yêu.” Cô không gọi là chồng nữa mà đổi thành anh yêu.
Ngự Tứ vẫn chỉ gật đầu.
Tô Lý Lý cuối cùng cũng thấy sự bất thường của Ngự Tứ, nghi hoặc nhìn anh: “Ngoại trừ phụ họa lời người khác ra, chồng của chúng ta không còn ngôn ngữ biểu đạt khác sao?
Ngự Tứ lắc đầu, Tô Lý Lý nghi ngờ nhìn Cố Duyên, Cố Duyên chỉ cười, không nói lời nào.
Nếu là trước đây, cô sẽ thoải mái thừa nhận chồng mình là một kẻ ngốc, nhưng bây giờ cô đã biết anh không phải như vậy, quả thực không thể nói bừa làm hỏng hình tượng của anh.
“Chồng của cậu không phải có vấn đề chứ?” Tô Lý Lý không khỏi tò mò, chỉ vào đầu của mình hỏi.
Cố Duyên giữ yên lặng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Trong mắt của Tô Lý Lý, im lặng là thừa nhận, sau khi xác định sự thật xong, cô lập tức ngạc nhiên lấy che miệng, ngạc nhiên nhìn Ngự Tứ, rất lâu mới phun ra một câu: “Trời diệt nhân tài! Người đàn ông đẹp trai như vậy!”
Cố Duyên đã chân cô dưới bàn.
Cô lại cười hì hì: “Nhưng không sao, bản thân cảm thấy vui vẻ là được, nhưng tớ còn thắc mắc một vấn đề, hai người...”
Tô Lý Lý đập hai ngón trỏ với nhau: “... Hòa hợp không?”
“Tô Lý Lý!” Cô Duyệt liếc nhìn Ngự Tứ, khuôn mặt nóng lên, cuối cùng cũng không thể nhịn được vẻ mặt tức giận.
Tô Lý Lý tiếp tục cười ngây ngô.
“Cậu có thể biểu hiện một chút nỗi buồn khi vừa mới chia tay được không?” Cố Duyên vừa tức giận vừa phục cô, mấy năm không gặp, tính tình của cô càng ngày càng thuần thục hơn.
Tô Lý Lý ra vẻ không sao: “Đối với những người đàn ông này, chẳng lẽ cậu muốn mình khóc lóc van xin anh ta đừng bỏ đi à?”
“Đó không phải là người đàn ông mà cậu tự tìm hay sao?”
“Cố Duyên, cậu cảm thấy mình không có khí phách như vậy sao? Tự mình tìm thì sao, tự tìm mình tìm thì không thể đá được à?”
“Được rồi, tớ nói không lại cậu.”
“Hay là nói về hai người đi.” Tô Lý Lý lập tức hứng thú, thấy Cố Duyên lườm cô, lại hướng về phía Ngự Tứ: “Anh yêu, anh cảm thấy Duyên Duyên nhà chúng ta như thế nào? Có được không?”
“Chị ấy tốt lắm.” Anh vẫn đang ăn một cách tự nhiên, không chú ý đến ai, ngẩng đầu lên nói một câu.
“Anh ấy thích gọi tớ là chị, bởi vì bình thường tớ đều bảo vệ anh ấy.” Cố Duyên híp mắt cười, để tránh việc Tô Lý Lý hỏi nhiều, cô đành phải giải thích rõ ràng trước.
“Tất nhiên là như vậy, tuy dung mạo không bằng em nhưng ở trường học cô ấy duyên hơn em nhiều.”
Cố Duyên lườm cô, ý bảo im lặng.
Ngự Tứ lại nhìn cô tò mò hỏi: “Vì sao ạ?”
“Vậy anh nói cho em biết anh thích điểm gì ở Duyên Duyên.”
“Em thích chị ấy vì chị ấy có thể bảo vệ được em.” Ngự Tứ đáp.
Cố Duyên và Tô Lý Lý không nói lên lời.
Ăn cơm xong, Tô Lý Lý lại kéo họ đến khu trượt cỏ, khu trượt cỏ vô cùng rộng lớn, bên trong có rất nhiều người đang chơi hăng say, Cố Duyên nhìn thấy nguy hiểm, thực sự không có dũng cảm bước vào nơi nguy hiểm như thế.
Ngược lại, Tô Lý Lý lại rất muốn chơi, ngã lộn mấy vòng vẫn vô cùng thích thú.
“Duyên Duyên, cậu qua đây, tớ với cậu chơi.” Tô Lý Lý vẫy tay.
“Thà tớ tự mình chơi còn hơn.” Cố Duyên tỏ vẻ hoài nghi đối với kĩ thuật của cô ấy.
“Cậu không tin tớ?” Tô Lý Lý giận dỗi.
“Không phải, tớ đã quyết định chơi với Ngự Tứ rồi.” Cố Duyên vội vàng kéo Ngự Tứ ngồi vào chiếc xe trượt cỏ dành cho hai người, Ngự Tứ chưa từng chơi loại trò chơi làm hỏng thân phận cao quý này của anh, nhưng anh không hề sợ, thậm chí tỏ vẻ bình tĩnh khiến Cố Duyên cho rằng anh đã từng chơi trò này rất nhiều rồi, cô vô cùng yên tâm.
“Ngự Tứ, em biết chơi không?” Vì đảm bảo an toàn, Cố Duyên quay đầu nhìn anh tìm chứng cứ.
“Biết chơi.” Ngự Tứ gật đầu.
“Đã từng chơi rồi sao?”
“Chưa từng.” Ngự Tứ lắc đầu.
“Vậy em nói em biết?”
“Em đã từng xem người khác chơi rồi.”
Đã từng xem... không phải là vừa mới xem qua người khác chơi chứ?
Cô định đổi ý đi xuống thì Ngự Tứ lại khởi động công tắc, chiếc xe trong chớp mắt lao xuống dốc, tốc độ nhanh đến nỗi làm cô kêu lên sợ hãi. Chiếc xe thuận lợi trượt xuống, nhưng không may, cả người và xe bị lật ở con dốc tiếp theo.
Nguyên nhân là Ngự Tứ tông trúng chiếc xe của Tô Lý Lý, Tô Lý Lý kêu lên: “Cứu mạng... cứu!”
Tô Lý Lý tránh chướng ngại vật nguy hiểm, dừng ở một bên.
Nhưng Cố Duyên và Ngự Tứ không được may mắn như vậy, vào thời khắc chiếc xe bị lật, lăn nhanh xuống dốc, theo bản năng, cô kéo lấy cánh tay của Ngự Tứ, còn Ngự Tứ nhanh chóng ôm cô, bảo vệ cô ở trong vòng tay của mình.
Hai người vẫn cứ như vậy lăn xuống dốc, những du khách khác cũng vô cùng sợ hãi.
Cuối cùng, hai người bị chặn lại ở lan can dưới cùng con dốc, may mắn xung quanh đều là cỏ, lan can cũng được làm bằng lốp xe thổi căng. Nhưng từ nơi cao như vậy lăn xuống, Cố Duyên cảm thấy tất cả các nội tạng đều lộn tùng phèo hết cả lên, khó chịu ho khan.
Khó khăn lắm mới dịu lại, lúc này cô mới phát hiện Ngự Tứ đang nằm sấp trên người cô, vẫn nhắm hai mắt không nhúc nhích. Cô đột nhiên mơ hồ, dùng tay tát vào mặt anh mấy cái rồi lo lắng gọi: “Ngự Tứ, tỉnh dậy đi, em không sao chứ?”
Mặc kệ cô đánh anh như thế nào, Ngự Tứ vẫn không có chút phản ứng, cô càng thêm lo lắng, nước mắt cũng rơi xuống: “Ngự Tứ, em đừng dọa chị, vì chị mà làm mình bị thương, em bảo chị làm sao giải thích với mọi người đây..”
“Chị muốn giải thích với ai?” Ngự Tứ đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cô.
Cố Duyên ngẩn người, nhìn nụ cười mỉm trên khuôn mặt anh, anh...
Cô chưa kịp phản ứng thì Ngự Tứ đột nhiên hôn cô một nụ hôn nồng thắm.
“Ngự... Tư...” Cố Duyên kinh ngạc vì hành động này của anh, kết hôn cũng đã lâu, ngoài lúc cao hứng hôn cô nhanh một cái thì Ngự Tứ chưa bao giờ hôn cô như vậy. Ngoài việc hôn cô thật sâu từ lần trước ra thì những chiếc ôm là hành động thân mật nhất của hai người.
Ngự Tứ lại có thể hôn cô trước mặt mọi người ở đây? Cô quả thật vô cùng kinh ngạc.
“Chị, có phải em hôn tốt hơn chị không?” Cố Duyên vẫn còn chưa hết ngạc nhiên thì Ngự Tứ đã buông cô ra, ngẩng đầu nhìn chằm chú cô rồi cười nói.
Cái đồ Ngự Tứ không biết xấu hổ! Mặt Cố Duyên đỏ ửng lên.
Xung quanh truyền đến tiếng ồn ào vui mừng, còn có Tô Lý Lý chống nạnh, chỉ vào hai người vẫn đang ôm nhau, lớn tiếng mắng: “Hai người đúng là độc ác mà, đâm vào người ta không quan tâm thì thôi lại còn ở đây hôn nhau.”
Mặt Cố Duyên đỏ bừng lên, đẩy Ngự Tứ ra, Ngự Tứ từ từ đứng dậy khỏi người cô.
Lúc này Cố Duyên mới nhớ đến Tô Lý Lý bị cô và Ngự Tứ đâm trên kia, thế là cô tiến lên phía Lý Lý, ân cần nhìn cô một lượt: “Cậu có sao không? Bị thương ở đâu?”
“Cậu nói xem mình bị thương ở đâu? Eo của tớ sắp bị đụng gãy mất rồi.” Tô Lý Lý nhìn hai người tức giận, bất bình: “Hai người thì tốt rồi, không sao hết.”
“Xin lỗi, xin lỗi, tớ đưa cậu đi đến phòng y tế khám.” Cố Duyên vội vàng đỡ lấy cánh tay của cô, vừa hay có nhân viên chạy đến đưa cô đi điều trị.
Tô Lý Lý vừa đi vừa tức giận, ồn ào: “Không phải cậu nói không muốn chơi hay sao? Sao lại chơi làm gì.”
“Ngự Tứ nói biết chơi.” Cố Duyên cũng tỏ vẻ uất ức, quay đầu lườm Ngự Tứ một cái.
Ngự Tứ vẫn giữ nụ cười ngây ngô.
“Anh ấy nói biết mà cậu tin, còn tớ nói thì cậu không tin, không biết tâm trạng gì!”
Dù sao cũng là Ngự Tứ đụng vào Tô Lý Lý, giờ Tô Lý Lý nói gì Cố Duyên cũng không dám nói gì nhiều, Ngự Tứ trở về phòng trước, còn cô thì đưa Tô Lý Lý đến phòng y tế xem vết thương.
Tô Lý Lý bị thương không nặng, nhưng bác sĩ yêu cầu xoa bóp trong thời gian dài, trong lúc tức giận Tô Lý Lý yêu cầu cô làm toàn bộ, tất nhiên cô không dám từ chối, ở bên Lý Lý cả một buổi chiểu.
Lúc ăn cơm tối, Lý Lý lại yêu cầu cô mời mình ăn món ăn Pháp, lúc hai người cùng đi nhà hàng Pháp, chọn món thì Cố Duyên bảo người phục vụ gói một phần đưa đến phòng cho Ngự Tứ ăn.
Tô Lý Lý nhìn nhân viên phục vụ rời khỏi, nhìn Cố Duyên: “Cậu đối xử với chồng tốt thật đấy.”