CHƯƠNG 1: CŨNG LÀ VÌ TIỀN
CHƯƠNG 1: CŨNG LÀ VÌ TIỀN
Từ nhỏ Cố Duyên đã cảm thấy cho dù cha mẹ không có ơn nặng như núi với mình nhưng cũng xem như tàm tạm, ông nội càng thương yêu mình hơn, nhưng không ngờ lúc quan trọng vẫn bán đứng mình.
Kể từ khi biết cha mẹ vì tiền tài mà hứa gả mình cho cậu hai ngu ngốc nhà họ Ngự kia, cô đã nản lòng nhụt chí, tức đến mức một tuần chưa về nhà.
Vốn nghĩ sau khi mình cật lực phản đối thì ông nội vốn thương yêu mình hết lòng sẽ thay đổi quyết định, không ngờ đã qua một tuần rồi, ông nội tám mươi tuổi vẫn sống khỏe mạnh của cô lại chẳng hề có ý mở miệng.
Vì tiền mà có thể gả cháu gái ruột của mình cho một kẻ đần độn? Trên đời này còn có ông nội nào không có lương tâm hơn thế này nữa không?
Lúc nửa đêm Cố Duyên đã hơi say, cô chớp chớp đôi mắt đỏ au lên nhìn Dương Xinh Xinh ngồi đối diện, có chút lo lắng nặng nề nói: “Xinh Xinh, cậu nói xem tại sao đàn ông đều ích kỷ như vậy?”
Cô đã từng có một người bạn trai tên Phong Thanh, sau khi mẹ kế gả vào nhà họ Cố dẫn anh ấy đến ở cùng. Cố Duyên đột nhiên có thêm một người anh, bọn họ yêu thương nhau, tin tưởng lẫn nhau, đúng lúc yêu nhau say đắm thì Phong Thanh lại đột nhiên bỏ cô ra nước ngoài.
Ba năm qua chẳng có tin tức gì.
Anh trai cô lại tàn nhẫn như vậy, tuyệt tình như vậy!
Anh… Vì sao không phải anh ruột chứ, nếu là anh ruột của cô thì cô sẽ không ngốc nghếch thích anh ấy, sẽ không đau khổ như vậy.
Xinh Xinh vỗ tay cô an ủi: “Duyên Duyên, nếu đã đồng ý lấy anh ta thì giao mình cho anh ta đi.”
Anh ta trong miệng của Xinh Xinh không phải là Phong Thanh mà là bạn trai thứ hai của cô, Lam Ba, một người đàn ông đẹp trai, thông minh, nhưng cũng có đôi chút ích kỷ.
Chỉ vì Cố Duyên có quan niệm truyền thống khá mạnh nên vẫn không chịu tiến thêm một bước thân mật với anh ta, anh ta liền cho rằng cô không hề yêu anh ta, từ đầu tới cuối không muốn hứa hẹn cho cô một cuộc hôn nhân cô mong muốn.
“Xinh Xinh, ý tưởng em đưa ra có ổn không đấy.” Dương Sương Sương, chị gái song sinh của Xinh Xinh lo lắng nói.
“Chắc chắn không vấn đề gì, đến lúc đó Duyên Duyên đi thẳng đến phòng 1201 chờ anh ta, để tên Lam Ba kia thấy thành ý của cậu ấy, xem anh ta còn gì để nói, còn lý do gì để từ chối kết hôn.” Dương Xinh Xinh vừa nói vừa rót rượu vang đầy ly cho hai người, trong đôi mắt lóe ra sự tinh ranh.
“Nhất định phải như vậy sao?” Cố Duyên cầm ly rượu vang trên bàn lên lắc lư, những gợn sóng nhỏ li ti trong ly phản chiếu gương mặt sầu não ấm ức, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Dương Xinh Xinh tiếp tục an ủi: “Duyên Duyên, cậu yên tâm đi, ngoài việc hơi ích kỷ ra thì cậu Lam Ba cũng không tệ lắm, nhà lại giàu như thế, chẳng kém gì so với nhà họ Ngự, đến lúc đó chắc chắn ông nội cậu sẽ vui thôi.”
Tiền, đúng vậy, cũng là vì tiền.
Vì tiền mà cô nhất định phải gả cho một kẻ đần độn chưa gặp bao giờ, tiền đúng là thứ chi phối tất cả!
Cố Duyên lại uống thêm một ly rượu vang, cảm giác nóng bừng trên mặt không so được với trong lòng, cô cảm giác mình sắp bốc cháy.
“Nhưng tên Lam Ba này hơi hẹp hòi.” Dương Sương Sương nói.
Từ đầu đến cuối đều là chị em nhà họ Dương bàn luận, Cố Duyên chỉ việc nghe. Không, ngay cả nghe cô cũng chẳng muốn nghe nữa, nhưng không nghe không nghĩ thì chuyện có thể được giải quyết tốt đẹp sao? Không thể nào, cô biết điều đó.
“Vậy cũng còn tốt hơn là gả cho một thằng đần, hơn nữa lại còn là một tên ngu si mắc bệnh lạ, để tuột mất năm cô vợ.”
“Cũng phải.” Dương Sương Sương thấy cũng phải, cho dù Lam Ba là hạng người nào thì ít nhất cũng không phải kẻ ngốc, điều này đã là tốt hơn nhiều rồi.