Chương 91: Để tay lên ngực
Tiêu Chân và Lục Văn Chính đi rồi, mỗi bộ lại lục tục có sổ con đưa tới, Tiêu Lan không có thời gian rỗi, gần giờ dậu liền ở Kính Tư Điện khôngcó khẩu vị dùng vài miếng cơm tối, ăn vào cũng không thoải mái, mất mặt nói: "đi phòng ăn nhìn một chút, hôm nay bữa tối ở chỗ khác có cái gì."
Hoa Sinh nhanh nhẹn chạy đi, trở về dò xét sắc mặt hắn bẩm: "Nô tài trước báo ở Xích Ô Điện cho Hoàng thượng?"
Tiêu Lan dùng nắp chén che lá trà nổi lên xanh biếc, mắt cũng khôngngẩng lên: "nói."
Hoa Sinh vội vàng báo một lần từ khai vị đến món chính, rồi đến canh ngọt, tráng miệng, báo hết, lông mày Tiêu Lan lại khẽ nhíu, Hoa Sinh vội nói tiếp: "Còn có chén trà táo gừng đang đun ở trên nồi, nô tài mới vừa nhìn thấy, có cung nữ ở Xích Ô Điện trông nom."
Giữa lông mày Tiêu Lan giãn ra - - mấy ngày qua trời lại lạnh thêm, Diên Mi trước khi ngủ thế nào cũng phải uống một chén canh hâm nóng mới an giấc được.
hắn nhàn nhạt hớp trà, lại hỏi: "Ăn thế nào?"
Hoa Sinh trả lời: "Nô tài đã điều tra, tối hôm nay nương nương ăn rất ít, bốn năm món không hề đụng đũa, canh cũng chỉ uống non nửa chén."
Tay Tiêu Lan ngừng lại, nhịn không được nhớ thương, trong lòng buồn phiền, thả chén trà trong tay xuống, có vài phần bực bội. một lát sau, lông mày hắn đột nhiên nhíu lại, khóe miệng chậm rãi cong lên.
- - Cũng không phải là chỉ một mình hắn như vậy, phân ở hai nơi, Diên Mi và hắn đều ăn không biết ngon.
Đáy lòng lại có chút vui sướng âm ỉ.
Tiêu Lan nhìn hoàng hôn dần dần buống xuống, trong lòng tự nhủ, mà thôi, đợi lát nữa bất luận Xích Ô Điện có sai cung nữ nào đến, tùy tiệnnói cái gì hắn cũng sẽ trở về, trở về để Diên Mi từng câu từng câu giải thích với hắn.
Thôi thôi, kỳ thật hắn thậm chí không cần giải thích gì cả, ban đêm, cho dù Diên Mi chỉ ôm hắn một cái, hoặc là kéo kéo tay hắn, nói lời mềm mại, tức giận của hắn liền không phát ra được, càng sẽ khôngđạp cửa Xích Ô Điện mà đi nữa.
Nghĩ tới đây, hắn lại có chút bận tâm - - sẽ không dọa đến Diên Mi chứ?
Hoa Sinh đứng ở một bên, mắt thấy chỉ một lát mà vẻ mặt hắn từ âmtrầm chuyển sang vui vẻ, lại từ vui vẻ chuyển sang lo lắng thì thăm dò hỏi: "Hoàng thượng?"
Tiêu Lan thở ra, hỏi: "Giờ nào rồi?"
Hoa Sinh vội trả lời: "Còn kém hai khắc đến lúc phòng thủ."
Tiêu Lan nhíu mày: "Lúc nãy còn không phải kém hai khắc?"
- - hậu cung muốn cho người đến mời cũng phải đợi đến lúc phòng thủ, còn phải hơn một canh giờ nữa.
"Vừa nãy là dậu chính một khắc", Hoa Sinh cẩn thận nói: "Hoàng thượng mệt mỏi một ngày rồi, nếu không tỉnh táo lại tinh thần trước, nô tài giúp ngài xoa bóp?"
Tiêu Lan nghỉ ngơi một chút, cũng không cần hắn, đứng dậy tiến vào thiên điện, ngồi vào xích đu da bạch hổ lắc lư từng cái.
Chính hắn rõ ràng, hôm nay trên thực tế trừ tức giận, nhiều hơn, là hoảng hốt.
Sợ hãi không phải là Diên Mi biết rõ chuyện nạp phi mà không nói chohắn, cũng không phải là Diên Mi không đủ ỷ lại hắn, mà là Tiêu Lan chợt nhớ tới - - Diên Mi chưa bao giờ biểu lộ tình yêu của nàng vớihắn.
hắn muốn lúc này không phải là cử án tề mi kính trọng giữa phu thê, cũng không phải là bởi vì làm bạn mà nảy sinh sự tin cậy, hắn muốn, là một phần giống với trong lòng mình, tình cảm mãnh liệt mà sâu sắc, ngọt ngào lại xen lẫn chua xót, hắn không biết Diên Mi có hiểu haykhông, càng không biết tình cảm Diên Mi dành cho mình có giống với mình dành cho nàng không.
Tiêu Lan có chút sợ hãi.
Lúc trước Tiêu Lan chưa từng nghĩ mấy chuyện này, bởi vì khi đó hắnkhông hề quan tâm như vậy, so đo như vậy, tham lam như vậy.
Nhưng hiện nay không được.
hắn muốn.
Mỗi một thứ của Diên Mi, hắn đều muốn.
Nghĩ một lát, một hồi ngọt ngào một hồi chua xót, trong đầu khô, trênngười cũng nóng.
hắn đạp một cước vào tường chống đỡ, xích đu ngừng lại, túm kéo bào tà, vẫn có thể nhìn ra "Hoàng thượng long tinh hổ mãnh", Tiêu Lan thầm mắng mình hai câu, đi rửa mặt mới tỉnh táo hơn.
Lúc đi ra, tiểu thái giám bên ngoài bẩm: "Hoàng thượng, người thái y viện tới bẩm."
Chắc là Mẫn Hành, từ Chiêu Minh Cung lại đây.
Tiêu Lan thu liễm tâm tình, nói: "Tuyên vào."
Trừ Mẫn Hành, còn có một cung nữ ở Chiêu Minh Cung hầu thiện cùngđi theo đáp lời, Tiêu Lan hỏi: "Thân thể Thái hậu như thế nào?"
Mẫn Hành trước mắt gánh Chiêu Minh Cung nhiều nhất, Tiêu Lan bên này không thế nào truyền triệu hắn, số lần gặp vua không nhiều, vẫn là một bộ dáng trầm ổn, nhưng lại tựa hồ hơi có bất đồng.
hắn quy củ trả lời, nói rất nhiều, ý tứ Tiêu Lan nghe rõ - - mấy năm này Hoắc thị tích lũy bệnh cũ, bây giờ gan, tỳ cũng không tốt, đặc biệt là không được tức giận, nếu không sẽ nặng thêm.
Tiêu Lan liếc hắn một cái, như cười như không nói: "Ngươi vào thái y viện không lâu, lại dính phải tật xấu dong dài của bọn họ rồi."
Mẫn Hành dập đầu cáo lỗi, Tiêu Lan nói: "Bệnh của Thái hậu vẫn là ngươi khám, sao càng khám bệnh càng nặng?"
Mẫn Hành đi Chiêu Minh Cung một chuyến đã biết mẫu tử hai người hôm nay cãi nhau không vui, nhưng chuyện hoàng thất không thể luận, liền khom người: "Là vi thần y thuật không tinh."
Tiêu Lan híp mắt, không tiếp tục hỏi nữa, ý bảo cung nữ phía sau hồi bẩm những ngày này thái hậu ăn uống cùng an nghỉ như thế nào, đầu cung nữ cúi xuống gạch vàng, bẩm: "Buổi tối Thái hậu vẫn dùng bữa đều đặn, sáng sớm đi dạo hai vòng, rất khỏe mạnh, chỉ có ban đêm ngẫu nhiên có gặp ác mộng, ngủ không sâu."
Tiêu Lan nhìn Mẫn Hành, hỏi: "Có thể kê dược điều trị?"
"Vâng", Mẫn Hành nói: "Trước mắt đã viết bài thuốc để dùng, chứng bệnh này của thái hậu đã lâu, tĩnh dưỡng từ từ sẽ khỏi dần."
Tiêu Lan biết Hoắc thị chỉ sợ là tâm bệnh, hắn ừ một tiếng, Hoa Sinh liền phất phất phất trần, ý có thể cáo lui, Mẫn Hành dừng lại một chút, giương mắt nhìn nhìn sau án, Tiêu Lan hỏi: "Còn có việc gì sao?"
Mẫn Hành vội cúi đầu: "Vi thần cáo lui."
Lúc hắn đi Chiêu Minh Cung, hai vị tần phi mới tiến cung kia còn đứng ở đình viện, hắn chưa từng thấy hoàng hậu, bây giờ thân phận đã là khác nhau một trời một vực, liền là chút không cam lòng vì nàng hay là vẻ mặt lo lắng cũng không nên lộ ra, Mẫn Hành mím môi, vội vã lui khỏi điện.
Cung nữ kia cũng lui ra ngoài, trên mặt mang theo một chút thất vọng - - Hoàng thượng căn bản cũng không nhìn nàng, lại không thể nào nhận ra hay hỏi một tiếng, Bạch Thiến cắn cắn môi, không biết chính mình lưu ở bên trong cung Hoắc thị đến cùng là đúng hay sai.
Nhưng nàng cũng không có lựa chọn nào khác.
Ngày đó Tiêu Lan mang Diên Mi vào kinh, hoàn toàn đã quên còn cómột người là nàng, ở trong hầu phủ, nàng thiếp không tính thiếp, nô tỳkhông tính nô tỳ, thân phận rất xấu hổ, chỉ có thể tìm cách đi lấy lòng Hoắc thị, may mà nàng có tài nấu nướng, Hoắc thị mới miễn cưỡng giữ nàng ở bên người.
Đợi đến khi vào kinh, được chuyện, dõi mắt nhìn hậu cung lớn như vậy mà chỉ lập hoàng hậu, một thân ảnh của tần phi cũng không có, bây giờ ngược lại vào hai người, nhưng vẫn là nửa điểm không có phần nàng.
Trong lòng Bạch Thiến thoáng có chút oán hận, dù sao nàng cũngkhông cùng một loại với người khác, nàng đã đi theo Tiêu Lan mộtđường đến Bộc Dương, cùng trải qua cam khổ, còn vì hắn làm nhiều chuyện, chỉ là, mệnh nàng không tốt bằng Diên Mi.
Phụ huynh trong nhà đều còn đang đỏ mắt chờ mong nàng có thể được phong làm một quý nhân, nào biết đâu nàng hiện chỉ là một cung nữ, bên cạnh hoàng thượng cũng không đến gần được.
không đến lúc thái hậu dặn dò, nếu như Hoàng thượng trông thấy nàng, không đuổi nàng ra Kính Tư điện đã là chuyện tốt, giải thích được là nhớ tới tình cảm trước kia. Bạch Thiến vặn vặn ngón tay, lại có chút đỏ mặt, cũng có lẽ Hoàng thượng vừa nãy có nhìn thấy nàng, bất quá nhất thời chưa nói ra? Nếu như đổi lại hôm nay Ngô thị và Trương thị đến, nhất định sẽ bị đuổi ra Kính Tư điện.
Bạch Thiến nghĩ tới đây liền chạy đến bên hồ tĩnh lặng soi soi, đáng tiếc trời tối, soi không rõ dung mạo nàng.