Chương 75: Gặp mặt
Nhạc Du Uyển là biệt uyển hoàng thất, Tiêu Chân và Tiêu Cư đều đã đến rất nhiều lần nên sớm thuộc lòng điạ hình bên trong, qua Nhạc Du Uyển là có thể đến cửa Đông thành Kim Lăng.
Tiêu Cư đi một đường đã khôi phục lại từ thảm trạng lúc trước, vừa vào Kim Lăng toàn thân hắn đãtoát ra một cỗ hăng hái, nói với Tiêu Lan: "Đưa cho ta một ngàn người, ta biết một con đường nhỏ có thể đánh tiến trực tiếp."
Tiêu Chân cười ha ha nói: "Ta biết hoàng huynh nói là nơi nào, khi còn bé ở bên trong lạc đường nên phát hiện ra, ngoài tường có núi đá, cạy ra có lỗ nhỏ, bất quá lần này đều là binh lính, có thể lấy người đáp thang, leo tường mà qua, ta đi cùng."
"Được", Tiêu Lan gật đầu, "Cho các ngươi hai ngàn người, ta ở Bắc môn chờ tin."
Đội ngũ điểm tề, lập tức xuất phát.
Hoắc thị đi xuống từ chiếc xe phía sau, ngửa đầu nhìn nhìn trời, giờ này còn sớm, ánh mặt trời mới ló dạng, trên núi chuông sương sớm lượn lờ, trong không khí mang theo hơi nước, ẩm ướt lạnh lẽo, Hoắc thị nắm chặt tay một cái, lại chậm rãi buông ra: "Kim Lăng lúc nào cũng là thời tiết này, âm u, ẩm ướt."
"Vâng", Bạch Thiến ở bên cạnh đỡ bà ta, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Thời điểm còn ở đây, suốt ngày trách loại thời tiết đáng ghét này", Hoắc thị thở dài, lại hơi cười rộ lên, "Chỉ khi nào rời đi mới hiểu được, ở đây vẫn là tốt nhất."
"Lão phu nhân là nhớ nhà", Bạch Thiến nói: "Cũng may bây giờ đã về rồi."
Hoắc thị cười cười, ngược lại hỏi Mẫn Hành sau lưng: "Mẫn đại phu là người phía Bắc, có chịu được thời tiết Kim Lăng này không?"
Mẫn Hành khom người nói: “Vào tháng sáu đã đi theo Hầu gia đến một chuyến, nóng như lồng hấp, liền là ngồi không cũng có thể làm người ta mồ hôi rơi như mưa, quả thực không khô mát như ở phía Bắc."
Hoắc thị cười lắc đầu, một đường này Mẫn Hành chiếu cố rất cung kính thoả đáng, Hoắc thị càng tỏ ra tin dùng hắn: "Chờ ngươi ở đây lâu rồi sẽ biết Kim Lăng thật tốt đẹp." Bà ta nói xong thì quay người lại, thấy Thái Hòa đế cũng hơi vén màn xe lên, không xa không gần nhìn mình thì Hoắc thị cười lạnhmột tiếng, ngẩng cao đầu trở về xe mình.
Tiêu Chân và Tiêu Cư quả nhiên nói được là làm được, không quá nửa canh giờ, trong Nhạc Du Uyểnđã bắn pháo lên, cửa phía Bắc mở rộng ra, Hàn Lâm dẫn người xông vào trước, một đường san bằng tiến tới, trong Nhạc Du Uyển nuôi không ít ngựa, chạy tán loạn khắp nơi.
Kỳ thật trước mắt đúng là thời kỳ săn bắn, năm nào cũng vậy, bởi vì giữa uyển này có ngọn núi Phúc Châu, phía Bắc thì đối diện với núi Lồng Gà là trung tâm Hoa Lâm viên, đều là những nơi náo nhiệt nhất.
Năm nay lại yên ắng tĩnh lặng.
Thân phận Tiêu Chân và Tiêu Cư, phân nửa quan chức lớn trong uyển đều nhận biết, tháng trước trong kinh ồn ào tin Bình Vương Tiêu Cư mưu phản bọn họ đều biết, vừa nhìn thấy người thì tất nhiên muốn rung chuông cảnh báo, Tiêu Cư lộ ra vẻ hung tợn, cơ hồ gặp người liền giết, Tiêu Chân đến cùng vẫn nương tay một chút, phần lớn chỉ đả thương rồi bắt sống.
Sương sớm tản đi, hiển lộ ra cảnh đẹp trong uyển, Thái Hòa đế hơi thò nửa người ra, giọng nói khàn khàn: "A Lan."
- - Kể từ khi bị trông giữ Thái Hòa đế liền rất ít khi nói chuyện, trên đường ngẫu nhiên có than thở, sau này lại là ngủ hoặc ngẩn ngơ, cho nên giọng nói có chút trầm đục, ông ta gọi một tiếng Tiêu Lan cũng không xoay người lại, Thái Hòa đế lại lên tiếng gọi lần nữa, Tiêu Lan nhíu mày, đánh ngựa đến gần vài bước, Thái Hòa đế chỉ một chỗ trong nội viện, nói: "A Lan, lúc ngươi mười một tuổi đã đến đây, còn săn thỏ."
Tiêu Lan liếc ông ta một cái, quay đầu ngựa lại trở về.
Hôm nay Diên Mi cũng cưỡi ngựa, nghiêng đầu nhìn hắn quay lại, sắc mặt không được tốt, liền thúc ngựa lại gần, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay hắn.
Nhạc Du Uyển Tiêu Lan đã đến hai lần, lần đầu là Đoan vương dẫn hắn đi cùng, năm ấy bảy tuổi, ngựa còn chưa leo lên được, cung cũng kéo không ra, Đoan vương ha ha ha cười hắn, hắn nửa đêm vụng trộm ra ngoài, muốn học cưỡi ngựa, kết quả trên ngựa rớt xuống, thiếu chút nữa bị ngựa dẫm chết, khi đó Đoan vương hài cũng không mang đã chạy đến, lập tức mắng hắn một trận, chờ đến lúc Thái y trị thương cho Tiêu Lan, thấy mặt con trai nhỏ bị trắng bệch thì ông lại run hết cả lên, quay lưng đi dùng sức chớp mắt, trông nom bên cạnh Tiêu Lan ba ngày ba đêm không chợp mắt, hai người mới cùng nhau sống lại.
Lần thứ hai Đoan vương không ở đây, Tiêu Lan thực tình cũng không muốn đến, là bị Tiêu Chân túmđi, đến đó trừ bắt con thỏ thì cũng chỉ "dỗ hài tử", - - lần đó Thái Hòa đế cũng mang theo Thái tử, lúc đó Thái tử mới bốn tuổi, Tiêu Lan lười phải cùng bọn Tiêu Cư, Tiêu Mân tranh công, liền ở cùng mộtđứa bé.
Chút chuyện này chợt hiện ra trong đầu Tiêu Lan, cũng không ngừng lại quá lâu, hắn nắm lấy tay Diên Mi: "Chờ ra khỏi đây nàng hãy về xe trước nhé."
Diên Mi gật gật đầu, lặng lẽ cào cào lòng bàn tay Tiêu Lan: "Nhanh có thể nhìn thấy a nương."
"Ừ", Tiêu Lan biết là nàng nhớ Phó phu nhân, nghiêng đầu nói: "một lát có lẽ có thể thấy Nhị ca trước."
Ánh mắt Diên Mi sáng lên, Tiêu Chân và Tiêu Cư đã mang người càn quét một vòng trở lại, Diên Mi cũng không đợi ra Nhạc Du Uyển, nắm tay hắn lay một cái liền trở lại bên trong xe.
Tiêu Chân xa xa huýt sáo với Tiêu Lan, trong tay dắt lấy sợi dây, trói một người lại đây, - - là chủ sựNhạc Du Uyển, họ Lý. Tiêu Cư vốn là muốn trực tiếp chém, Tiêu Chân không cho phép, hắn còn muốn hỏi bố trí binh phòng thủ trong thành.
Nhưng mà hỏi cũng là vô ích, Nhạc Du Uyển ở ngoài thành, vị Lý đại nhân này căn bản không rõ tình hình trong thành như thế nào lắm.
Tiêu Chân sờ sờ sau cổ, cau mày nói: "Trong uyển sao lại vắng vẻ như vậy? Quân coi giữ đã giảm mấtmột nửa."
Lý đại nhân kia cũng là người kiên cường, hừ lạnh một tiếng, hướng về phía trong cung chắp tay nói: "Trước mắt Thánh thượng long thể bất an, chúng ta đều một lòng vì bệ hạ cầu phúc, nơi nào náo nhiệt được chứ!"
Tiêu Cư một cước đá vào ngực hắn, lạnh lùng nói: "không được phép nói dối, chẳng lẽ không phải binh mã đều đã rút lui tiến vào thành? nói! Binh lực cửa thành nào dày nhất?"
Lý đại nhân kia hai mắt trợn ngược, một bộ dạng muốn chết, Tiêu Lan bước tới, thoáng kéo Tiêu Cư ra, nửa ngồi xổm người xuống, hỏi: "Thánh thể không thích hợp? Từ lúc nào?"
"Dĩnh âm Hầu không biết?" Lý đại nhân trào phúng cười một tiếng, "Hơn nửa tháng trước thánh chỉ đãhạ, Hoàng thượng tuyên Dĩnh âm Hầu hồi kinh, cũng mệnh cho các nơi không được ngăn trở, nếukhông, Hầu gia cho rằng, ngươi có thể dễ dàng đến đây? Ngược lại các ngươi, nhận được lòng vua ưu ái lại lòng muông dạ thú, làm ra việc mưu nghịch này, ngươi..." nói còn chưa dứt lời đã bị Tiêu Cư mộtcước đá trúng chỗ tim, ngất đi.
Tiêu Lan đứng thẳng dậy, nhìn Tiêu Cư một cái, lạnh lùng nói: "Vương gia quá gấp gáp."
"Lẽ nào ngươi tin lời hắn nói?" Tiêu Cư tức giận: "Binh lực trong kinh, trong lòng ta ngươi đều biết, coi như quân coi giữ Giang Đô cùng Ngô Hưng đều điều đến một bộ phận, nhân số có nhiều hơn chúng tathì cũng chưa chắc có thể thắng. Bởi vì châu quận phía nam này mấy năm nay đã quen an nhàn, trong quân đã lâu không tham chiến, sao có thể so sánh với thủ hạ ngươi đã từng chém giết binh tướng Hung Nô đâu? hắn không điều binh mai phục, bất quá là không dám phân tán binh lực mà thôi, hắnnay đã là tân đế, giết người diệt môn bất quá chỉ là một câu nói mà thôi, ngươi còn nghĩ hắn vẫn làmột Thái tử gọi ngươi là Lục ca sao?"
Tiêu Cư nói xong, liền cười ha ha một trận.
Tiêu Chân lại lặng yên một lát, nói: "Bất quá thân thể Tiêu Ngọc yếu ớt là thật, Thái hậu lại bao bọchắn quá chặt, đến việc đơn giản là cưỡi ngựa còn không cho phép, trong một năm bệnh ba bốn lần là chuyện bình thường, chỉ không có bị bệnh nan y thôi."
Tiêu Lan cũng biết điều đó, ngừng một chút rồi nói: "không trì hoãn ở đây, bất kể hắn nói là thật hay giả, công thành liền biết."
Ra khỏi Nhạc Du Uyển đi về phía nam, không đi được mấy dặm đã gặp một vài đội nhân mã khác chờ ở đó, Tiêu Lan xa xa cười cười, khẽ khom người, "Đại ca, Nhị ca."
- - Đúng là Phó Trường Phong và Phó Trường Khải.
Phó Trường Khải lần trước trở về liền dẫn người kiêm việc thăm dò tin tức, lúc Trình Ung đến báo tin cho hắn thì hắn cùng với Phó Trường Phong mấy ngày trước đã ra khỏi thành.
Phó Tế cũng từ trong xe thò người ra, Diên Mi nghe thấy động tĩnh, nàng đã thật lâu không gặp Phó Trường Phong rồi, không khỏi trực tiếp đứng ở trên càng xe, hô lên: "Đại ca!"
Phó Trường Phong một đường nhớ nhung, bước nhanh tới, lộ ra một hàm răng trắng, muốn sờ đầu nàng, nhưng Diên Mi đứng trên cao, liền cười nói: "Tiểu muội!" Hơi thở dốc một hơi, lại nói: "Bình an là tốt rồi."
Diên Mi dùng sức gật đầu với hắn: "Vâng", sau đó lại gọi tiếp, "Đại ca, đại ca."
"Ừ ừ", Phó Trường Phong cười rộ lên, trả lời liền hai tiếng.
đang trên đường không tốt để dừng lại, Tiêu Lan nói: "Phụ thân, đại ca, nhị ca, lên xe trước rồi nóichuyện."
Như thế, phụ tử Phó gia ba người, còn có Tiêu Lan và Diên Mi, năm người chen lấn một xe, Mẫn Hinh miễn cưỡng lắm cũng có thể chen vào, nhưng đến cùng người ta đều là người một nhà, nàng khôngthích hợp ở chỗ này, liền đứng dậy muốn lui ra ngoài.
Phó Trường Khải trông thấy nàng thì có chút ngoài ý muốn, cười gật đầu: "Mẫn đại phu cũng ở đây à,một đường vất vả rồi."
Mẫn Hinh ừ một tiếng: "Nhị công tử." Bên trong đều là người Phó gia, không hiểu sao nàng có chút thẹn thùng, mặt đỏ lên.
Phó Trường Khải cười một tiếng, trường hợp này cũng không tiện nói gì thêm nữa, cửa khoang xe mở ra, chỉ đặt rèm xuống, Mẫn Hinh ngồi ở trên càng xe, ngẫu nhiên nhìn chằm chằm màn xe một cái, cảm thấy Phó Trường Khải tựa hồ là gầy đi một chút.
Nàng đang tự mình thất thần, thình lình nghe thấy có người chế nhạo nói: "Ngươi nên học cưỡi ngựađi, lần sau liền không cần cứ phải ngồi ở trên càng xe."
Tinh thần Mẫn Hinh bị cắt đứt, quay đầu liếc ngang một cái, một tay Tiêu Chân đang nắm lấy roi ngựa liếc nàng, Mẫn Hinh tức mà không biết nói sao, phiền thân phận hắn lại miễn cưỡng nhịn xuống, cứng nhắc nói một câu: "Vương gia."
Tiêu Chân thấy mặt nàng có chút hồng, cho là bị mình nói nên phiền muộn, nhất thời có chút lúng túng, nhưng Mẫn Hinh cứ như tên hỗn tiểu tử, lời nhận lỗi đứng đắn lại nói không nên lời, Tiêu Chân khụ hai cái, dứt khoát một tay nhấc cổ áo nàng lên, tay kia đỡ lấy eo nàng, trực tiếp nâng nàng lên trước người mình.
Mẫn Hinh sợ hãi kêu lên, "A!" hô to một tiếng, Phó Trường Khải ngồi ở cửa, kéo mành ra nhìn, Tiêu Chân đã đánh ngựa đi lên phía trước.
Mẫn Hinh chưa hoàn hồn lại, cả giận nói: "Vương gia làm gì vậy?!"
Tiêu Chân ngửa người ra sau, trách: "Để cho ngươi thử cưỡi ngựa đó, ngươi không phải là không biết sao?"
Mẫn Hinh quả thực muốn dùng đầu húc hắn rớt xuống ngựa, quay đầu nhìn lại thấy Phó Trường Khảiđang cúi người đi ra, nàng sợ Phó Trường Khải sinh ra hiểu lầm, vừa tức vừa vội, khóe mắt liền có nước, hếch cùi chỏ lên đụng Tiêu Chân, Tiêu Chân thò người ra liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ta còn tưởng ngươi thật sự là cái tiểu lang quân đâu, cưỡi ngựa một cái liền bị dọa khóc?"
Mẫn Hinh cắn răng: "Ai sợ cái này chứ?!"
"Ồ", Tiêu Chân chậc một tiếng, hai chân thúc vào bụng ngựa, roi ngựa quất lên ba ba, vọt một cái chạy lên phía trước đội ngũ, Mẫn Hinh giật mình, sợ muốn chết.