Chương 7: Diễn phụ
Trong lòng Diên Mi có chút vui vẻ.
Nàng không biết che giấu tâm tình của mình, nếu trong lòng có chút vui sướng thì mắt sẽ sáng lấp lánh.
Hỉ bà ở một bên hé miệng cười, dẫn hai người uống rượu hợp cẩn, ăn một miếng thịt heo sữa rồi cầm tiền thưởng lui ra ngoài.
Diên Mi chờ nửa ngày, thấy một hồi rồi mà Tiêu Lan cũng không cho mình đào lớn đào đỏ, một chút vui vẻ liền biến thành thất vọng, chậm chạp ngồi lại trên giường, trong lòng mờ mịt.
Vẻ mặt của nàng biến hóa rõ ràng như thế, tất nhiên Tiêu Lan nhìn ra - - cửa hôn sự này của hắn với Phó gia, hai bên đều không tình nguyện, vẻ mặt tân nương không vui đã lường trước được, nhưng lúc nãy, trong mắt nàng lóe lên điều gì?
Hắn cân nhắc một hồi, khẽ mỉm cười, nói với Diên Mi: “Nàng có muốn rửa mặt trước không? Đám người Thái tử còn ở ngoại đường, muốn nhìn nàng một chút.”
Diên Mi sờ sờ mặt, cả tay đều dính hương phấn, nàng đã muốn rửa từ sớm, nghe vậy thì đứng lên, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển động, Tiêu Lan chỉ về hướng Tây phòng, “Ở bên kia.” Đào Chi vội vàng khom người dẫn Diên Mi đi qua.
Rửa mặt xong trở về, Diên Mi hơi có tinh thần nhưng bụng đói lả, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm dĩa điểm tâm, Tiêu Lan chau chau mày, đây mới là bộ dạng lần trước gặp.
”Ăn trước hai miếng lót dạ đi”, hắn lấy một dĩa bánh thông đẩy về phía trước.
Diên Mi mím môi liếc hắn một cái, cuối cùng chịu không được đói, cầm lên ăn. Nàng ăn rất chuyên tâm, cũng không có vẻ mặt được ăn ngon hay ăn không ngon, ăn xong bốn cái, nàng dừng lại, thấy trong đĩa còn dư thì vẻ mặt hết sức rối rắm.
Đào Chi lắp ba lắp bắp giải thích: “Tiểu... Phu nhân ở nhà quen ăn bốn miếng điểm tâm, nếu trong đĩa mà còn dư một cái, nàng sẽ cảm thấy, cảm thấy không thoải mái.” Xong rồi, nhất định là Hầu gia cảm thấy rất kỳ quặc, phải giải thích thế nào đây?
Nhưng mà Tiêu Lan cũng không nói gì, chỉ đem miếng bánh thông còn lại ăn nốt, “Đi thôi”, hắn đứng lên nói.
Tân khách hôm nay đã về hơn nửa, còn ở lại đều là người có quan hệ với hoàng thất, Thái tử ngồi ở chủ vị, đang nói chuyện với Thẩm Nguyên Sơ, ngồi dưới tay Thẩm Nguyên Sơ là một nữ hài nhi mười một mười hai tuổi, cẩm y hoa phục, lúc nãy còn mang khăn che mặt, giờ ít người nên đã lấy xuống.
”Lục ca”, thấy Tiêu Lan dẫn tân nương tử đi ra, Thái tử liền kêu một tiếng.
Phía dưới Lục hoàng tử, Tiêu Mân lặng lẽ bĩu môi, Thái tử đối với Tiêu Lan thật là thân thiết, trong lòng hắn khinh bỉ, nhìn về phía Bình Vương Tiêu Cư ngồi đối diện nháy mắt, Tiêu Cư là hoàng tử nhiều tuổi nhất, nay đã ba mốt, mặt chữ điền mày rậm, lúc không nói chuyện nhìn có chút hung dữ, thấy bộ dạng Tiêu Mân thì cười lắc đầu, ý đừng hồ nháo, bên cạnh hắn, Ninh Vương Tiêu Chân vẫn còn tiếp tục uống chút rượu.
Tiêu Lan giới thiệu từng người với Diên Mi, thiếu nữ phía sau Thẩm Nguyên Sơ cũng tiến lên, tò mò quan sát một đôi tân nhân.
Thẩm Nguyên Sơ liền cười nói: “Đây là xá muội, lúc trước có chút khó chịu nên giờ mới đến chúc mừng. Tiểu muội, lại đây gặp qua Hầu gia và phu nhân.” Thẩm gia tiểu thư tiến lên hai bước chào, nàng vẫn là một nữ nhi nho nhỏ, nhưng giơ tay nhấc chân đã lộ ra vẻ cao quý, đó là do sinh ra ở nhà giàu, sống trong vinh hoa phú quý mới bồi dưỡng thành.
Lúc hành lễ nàng cũng không nói chuyện, chỉ hơi kéo khóe miệng nhìn mọi người nói.
Lục hoàng tử đứng ở bên kia nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt, mọi người cũng không cần giữ nhều lễ nghi như vậy, tiểu tẩu tẩu, tẩu nói có đúng hay không?”
Lấy thân phận hắn nói ra lời này vốn có ý trêu chọc, mấy phu nhân đã thành hôn ở đây đều che miệng cười rộ lên, Bình Vương phi chỉ vào hắn, cười mắng: “ Đệ còn nhỏ, nháo cái gì.”
Nàng nói xong thì mọi người đều đứng dậy đến gần Diên Mi, chỉ có Thẩm Nguyên Sơ kéo Thẩm Như Lan lui về phía sau, biết rõ các nàng muốn đùa giỡn tân nương tử.
Diên Mi bỗng bị người vây thành một vòng, nhất thời có chút sợ hãi, theo bản năng trốn ra sau lưng Tiêu Lan, một vị phụ nhân trong đó cười nói: “Tân nương tử xấu hổ a! Mau tới đây, cho chúng ta nhìn kĩ một chút.” Nói xong thì giơ cánh tay ra, hạ độc thủ đánh, hai tay đều hướng về người Diên Mi.
Ngày thường, các quý phụ này không cớ đùa giỡn làm ầm ĩ, đều phải chú ý đến thân phận, cũng chỉ có thời điểm trêu chọc cô dâu chú rể mới bộc lộ ra.
”A!” Diên Mi hô một tiếng nhỏ, nhưng căn bản là không ai để ý, nàng bị người ta túm lấy cánh tay, không chịu được, lập tức hơi run rẩy, rồi nàng thấy người phía trước xoay lại, giống như muốn ôm nàng cởi đồ, bỗng một cánh tay ôm lấy ngang hông nàng, cười xin khoan dung, nói: “Các vị tẩu tẩu, tỷ tỷ xin hạ thủ lưu tình.”
Hắn đem đến cho Diên Mi một chút cảm giác an toàn, nàng thở gấp hai cái, tinh thần ổn định hơn, trên người bỗng đau nhói hai cái, nàng cực kỳ tức giận rồi, duỗi tay về phía đó, liều mạng bóp trả một cái.
”A!” Bình vương phi kêu đau một tiếng, những người khác vội vàng dừng tay. Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết là ai trong lúc hỗn loạn đánh hay đụng phải nàng ta.
Bình vương phi vặn lông mày, chỗ bị bóp là bụng, đau dến nỗi nước mắt nàng ta cũng chảy xuống, lại không thể xoa nên đành hút khí rồi ngồi xuống, không nháo loạn nữa.
Những người khác cũng hơi lúng túng, đều ngượng ngùng ngừng tay. Diên Mi từ trong lòng Tiêu Lan đi ra, đầu tóc bị cọ nên rối bù, áo khoác như áo giáp trên người mà cũng muốn rớt luôn, vẻ mặt nàng hơi căm phẫn.
Mấy nữ nhân không tiến lên nữa, Lục hoàng tử liền gọi Ninh Vương Tiêu Chân, nói: “Tam ca, ngày thường huynh hay có chủ ý nhiều nhất, huynh cho chúng ta mấy biện pháp náo nhiệt đi!”
”Dây thừng, dây thừng đi!”, Tiêu Chân la lớn, mắt say lờ đờ mông lung nhìn qua, nghe nói trước kia vị vương gia này cũng là một quân tử khiêm tốn lễ độ, nhưng từ khi chính thất của hắn mất thì tính hắn liền đại biến, cả ngày đi lang thang uống rượu, nạp thiếp liên tục, hôm nay ai cũng mang theo chình phòng, chỉ có hắn mang trắc phi đến, hồi nãy còn hỏi trong phủ có cơ thiếp ra múa trợ hứng hay không nữa, cho nên lúc này lục hoàng tử hỏi đúng người rồi.
Tiêu Chân dùng sức mở to hai mắt, một lát vẫn không thanh tỉnh, cười ha ha vài tiếng, nói: “Ta có một biện pháp vừa đơn giản vừa thú vị, hắc hắc hắc”, hắn vừa nói vừa đứng dậy, lấy một chùm nho tím trên bàn, lung la lung lay đi tới cạnh Tiêu Lan, sau đó bứt ra một quả to nhất, nâng lông mày lên, nói: “Biện pháp này gọi là “tìm kiếm trên tuyết”, tiểu lang quân ngươi nghe qua chưa? Nếu chưa từng nghe qua, ta dạy cho ngươi. Đặt quả nho tím này lên thân thể tiểu nương tử của ngươi, sau đó từ từ tìm kiếm, tìm được rồi thì không thể làm hư, ngươi phải ăn nó xuống, còn nếu tìm không ra...” Hắn ha ha vừa cười hai tiếng, “Hôm nay nhiều người như thế, hẳn sẽ giúp ngươi! Ha ha ha ha!”
“...”
Hắn nói xong, đều không một ai lên tiếng - - cái biện pháp chơi đùa này mọi người đều biết, thậm chí có một nửa là đã thử rồi, hắn ta đã từng phổ biến trong một bữa tiệc quý tộc, cho tới bây giờ vẫn thịnh chưa suy. Đơn giản là đem một vật nhét vào quần áo nữ nhân, rồi để nam tử cho tay vào mò, da thịt nữ tử trắng hơn tuyết, nên mới gọi là “tìm kiếm trên tuyết”. Sau có con em nhà giàu ghé vào một chỗ mua vui, đồ nhét vào trong quần áo nữ tử cũng quái lạ, biện pháp tìm kiếm cũng từ tay đến miệng, rồi đến chân, càng lúc càng loạn.
Biện pháp này ngẫu nhiên làm tăng hứng thú khuê phòng cũng được, nhưng nói ở đây, cộng với lời của hắn, rõ ràng là đang sỉ nhục người khác.
”Tam ca, huynh uống nhiều rồi!”, giữa rất nhiều người, vẫn là Thái tử nói trước: “Không dùng biện pháp này, chúng ta nghĩ cái khác.”
”Không”, bộ dạng Tiêu Chân cà lơ phất phơ, nói với Tiêu Lan, “Tiểu lang quân, ngươi nói có hay không...” Hắn nói còn chưa dứt lời, Tiêu Lan đột nhiên đưa tay, nắm hai má hắn ta, cánh tay lập tức khẽ cong lên, một tay nắm cổ hắn, kéo hắn đi vài bước, tới án trước, Tiêu Lan cầm lấy bầu rượu, không nói một lời, tay sẵn cầm quai hàm mở ra, rồi đổ hết vào miệng hắn.
”Khụ khụ khụ”, Tiêu Chân bị rót đến mắt trợn trắng, một lát mới phản ứng kịp, đẩy Tiêu Lan ra, có thể hắn đã uống đến say đến mức không còn biết gì, căn bản không làm được gì, Tiêu Lan vung qua một quyền, hắn lập tức ngã nhào.
Động tác Tiêu Lan lưu loát liền mạch, tất cả mọi người ngẩn ra một lát mới phản ứng, muốn tới can ngăn, mặt mũi Tiêu Chân đã bị đánh bầm dập.
”Lục ca! Lục ca! Đừng đánh nữa!” Thái tử kéo cánh tay Tiêu Lan, Bình Vương Tiêu Cư cũng lại đây nhấc Tiêu Chân lên, khuyên nhủ: “Do hắn uống nhiều nên nói không suy nghĩ, hôm nay là ngày vui của ngươi, mọi người thay ngươi cao hứng nên mới như vậy.”
Mặt Tiêu Lan không chút thay đổi.
Đều đánh nhau rồi, nên cũng không có ai nháo nữa, bên ngoài gió nổi lên, vù vù bay vào trong, Thẩm Nguyên Sơ nói: “Chư vị, tám phần là sắp mưa, Thẩm mỗ mang tiểu muội cáo từ trước, chư vị cũng sớm trở về, đỡ phải gặp mưa trên đường.”
Nháo thành thế này, cũng không ai muốn ở lại, hôm nay Thái tử đến muộn, còn chưa nói được mấy câu, cũng chỉ có thể nhìn tha thiết rồi hồi cung, trước khi đi còn nói: “Lục ca không cần lo lắng, nếu phụ hoàng hỏi tới, đệ sẽ thay Lục ca nói, hôm nay vốn là Tam ca không đúng.”
- - Trước mắt thật yên lặng tản đi, Thái tử sợ còn nháo nữa.
Mặc dù hiện tại Ninh Vương Tiêu Chân không được phụ hoàng coi trọng, mẫu phi hắn cũng không còn được sủng ái, nhưng nhà ngoại của hắn vẫn là cựu gia tộc, mấy năm nay trong triều không có nhiều thế lực, nhưng nếu An lão gần bảy mươi tuổi thay ngoại tôn quỳ ngoài cửa cung thì Hoàng Thượng cũng phải tha.
Tiêu Lan cười cười: “Đa tạ Thái tử điện hạ.” Thái tử ấm ức rời đi.
Vốn là vô cùng náo nhiệt, giờ lại biến thành một phòng bừa bộn.
Đào Chi kinh hãi, ngực nhảy thùng thùng, khẽ nắm chặt xiêm y Diên Mi, Diên Mi không sợ, chỉ nghĩ cuối cùng cũng đi hết rồi.
Lúc này Tiêu Lan mới xoay người lại xem nàng, thấy nàng cũng không có thần sắc sợ hãi thì giật nhẹ khóe miệng: “Nàng về phòng tắm rửa trước đi”, nói xong muốn đi, lại bị Diên Mi nắm lấy tay áo, “Sao?”
Đôi mắt Diên Mi chớp chớp, cởi áo khoác như áo giáp của mình ra cho hắn.
Tiêu Lan cầm lấy, đặt ở chóp mũi ngửi một cái, không biết nói sao, “Có chút mùi mồ hôi, còn có mùi thơm trên người nàng.”
Chờ hắn ra ngoài rồi, Diên Mi yên lặng nâng tay áo lên, - - đâu có ngửi thấy mùi thơm!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net