Chương 54: Đáng đời
Tiêu Lan không ngờ nàng sẽ trực tiếp nhắc đến như vậy, tim nảy lên, gật đầu nói: "Ừ."
Lúc này đây có vẻ như hắn nói cái gì thì cũng không tốt cả.
Tiêu Lan hiểu được, người trước mắt mặc dù đã cứu về, Diên Mi cuối cùng cũng chịu để ý đến mình, nhưng điều này cũng không có nghĩa là chuyện trong mười ngày đãđược kia xí xóa sạch sẽ.
Nàng đã phải chịu qua tổn thương như thế, nàng cũng đã được giúp đỡ như thế.
Nếu không, với tính tình của nàng thì người không liên quan căn bản là nàng sẽ khônghề quan tâm đến.
Vậy hiển nhiên là hiện nay Mẫn Hành ở trong mắt nàng, tuyệt không phải là một ngườikhông liên quan.
Nhưng lời này Tiêu Lan không thể hỏi, cũng không dám hỏi, hắn thoáng cúi người xuống, nhìn vào mắt nàng cất lời: "Nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải hỏi ta, sau này bất cứ chuyện gì đều như vậy, Lan ca ca tin nàng."
Diên Mi nháy mắt mấy cái, hỏi lại: "Mãi như vậy sao?"
Tiêu Lan đáp lại nàng: "Mãi như vậy."
Diên Mi nhìn chằm chằm Tiêu Lan một lát, buông tay phải của hắn ra, sau đó đánh pằng pằng vài cái vào lòng bàn tay Tiêu Lan: "Đáng đời đáng đời đáng đời!"
Tiêu Lan ôm lấy Diên Mi, cằm đặt lên đỉnh đầu nàng cọ cọ, nhẹ nhàng thỏ thẻ: "Phải, Lan ca ca đáng đời."
Diên Mi lại đẩy Tiêu Lan: "Chàng lùi lại, nghe ta nói."
Tiêu Lan biết là nàng học mình ngày đó, liền phối hợp lui lại nửa bước, Diên Mi đẩy hai cái đã không còn tí sức lực nào, lại sờ lên đỉnh đầu, tức giận hừ hừ: "Ta muốn về nhà!"
"Về nhà", Tiêu Lan vuốt vuốt một cái ở sau gáy nàng, "Sau khi nghỉ ngơi thì chúng tasẽ xuất phát, trước để phụ thân và Nhị ca đến xem nàng, bọn họ cũng rất nhớ nàng."
Diên Mi “ừm” một tiếng, Phó Tế và Phó Trường Khải đã đến, Tiêu Lan liền dọn màn trướng ra dành chỗ cho bọn họ nói chuyện, mình thì đi đến chỗ của Hoắc thị.
Hoắc thị vừa được Liên cô hầu hạ lau mặt, thấy Tiêu Lan tới thì nhìn hắn một cái rồinói: "Mấy ngày nay ngươi không ngủ?"
Bộ dáng Tiêu Lan có chút lôi thôi: "Chạng vạng hôm trước đã chợp mắt một canh giờ, tạm thời còn chịu đựng được."
"Có chịu đựng lắm cũng không thể chịu nổi chỗ này của ngươi mà", Hoắc thị co duỗi cánh tay, bà ta đã quá lâu rồi chưa đi xa quê nhà, đi một chuyến, xương cốt quả thực muốn rụng rời, bà chỉ chỉ vào vết thương của Tiêu Lan, "Lại gần đây, ta xem mộtchút."
Tiêu Lan vốn tưởng rằng Hoắc thị đang bộc phát tức giận, đến đây sẽ tiếp tục nóichuyện lúc nãy nhưng không ngờ bà ta đã hòa hoãn lại, nhưng hắn cũng không tiến lên mà chỉ đứng đó khom người: “Vừa mới băng bó lại, không còn gì đáng ngại nữa."
Hoắc thị thở dài nói: "Tuổi tác càng cao, xương cốt ngày càng suy yếu, bất quá là đinhiều vài dặm đường, thắt lưng đã như bị đứt gãy. Ngươi còn trẻ tuổi, nhưng cũngkhông thể cậy mạnh, thương thế ở trên người của ngươi, ta làm mẫu thân thì trong lòng sao có thể dễ chịu hơn? Ta không nói, nhưng không phải là không đau lòng. Chỉ là mẫu tử ta tách ra chỉ vài năm nên có mấy lời, không quen nói ra khỏi miệng mà thôi."
Tiêu Lan trầm mặc, không nghĩ rằng Hoắc thị lại có thể nói ra những lời này, lúc trước thời gian hắn được ở bên phụ thân có hạn (ý là người đã mất) cho nên phá lệ đòi hỏi xa vời muốn được mẫu thân quan tâm, nhưng vẫn như trước kia, phần lớn là phải chịu thất vọng, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chỗ mong đợi.
Đó là thiên tính, ai cũng không thay đổi được.
Nhưng mà, có lẽ đã đau lòng chuyện này quá lâu, lâu đến mức da thịt Tiêu Lan đã đủ dày, nơi mềm mại cũng đã thay đổi. hắn vốn cho là mình đãh mệt mỏi khi nghe nhũng lời này, nhưng cũng không có, đáng nói là, trong lòng hắn bắt đầu xuất hiện một tầng phòng bị đơn giản, chỉ lặng lẽ nói: "Nhi tử ghi nhớ. Nếu thân thể mẫu thân khó chịu, tasẽ mời đại phu đến cho ngài nhìn một chút."
"Cũng được", Hoắc thị lắc lắc cái cổ: "Ta mới vừa nhìn thấy, bên trong thế nhưng còn có nữ đại phu?"
Tiêu Lan lập tức liền nhướng mày: "Là có một nữ đại phu. Bất quá mẫu thân khôngcần có suy nghĩ gì khác, bệnh trên người của nhi tử, trừ Diên Mi ra, ai cũng không trị được."
Hoắc thị không ngờ hắn nhạy cảm như vậy, muốn nói trong lòng bà một chút xíu chỉ ý cũng không có thì là nói dối, nhưng nếu nói bà muốn lập tức hành động thì cũngkhông có.
Bà ta vừa mới thấy Mẫn Hinh ở bên ngoài, nghĩ trừ Diên Mi lại còn có nữ tử khác thìtrong lòng xác thực lay động, bất quá trước mắt còn chưa đến lúc phải quan tâm đến mấy chuyện cỏn con này, không có suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn xem người này có bộ dạng ra sao thì Tiêu Lan đã trực tiếp làm rõ cho bà ta biết.
Hoắc thị có chút tức giận, nhưng rất nhanh đã kìm chế lại, mềm yếu nói: "Mẫu thân thìcó suy nghĩ gì khác được chứ? Với tình hình bây giờ thì nghĩ cái gì đây? Ngươi bị bệnh, đại phu không được mà còn cần nha đầu kia sao?”
Tay Tiêu Lan trong tay áo nắm lại, không nói gì.
Hoắc thị nhíu mày suy nghĩ, nhất thời không suy xét đến con nhóc đó nữa, nhưng nhớ tới bên cạnh Tiêu Lan không có nha đầu nào hầu hạ, lại ở trong Phật tự năm năm,không phải là đã phát sinh ra chuyện cổ quái gì chứ?
... Diên Mi cũng ăn chay niệm kinh?
Bà ta khụ một tiếng, chuyển đề tài: "Người ngươi đã cứu về rồi, bây giờ muốn làm thế nào?"
"Vẫn như trước đây", Tiêu Lan ngẩng đầu lên nói: "Lời Mẫu thân nói lúc trước khôngcần nhắc lại, nhi tử đã định chủ ý."
hắn không muốn cùng Hoắc thị nói nhiều, nên chuyện này không phải là thương lượng, Hoắc thị lại nói: "Mà thôi, nếu ngươi thật muốn như vậy, vậy thì ta cũng mặc kệ. Chỉ là cần phải nhớ kỹ, hôm nay ngươi đã bỏ qua chuyện này thì sau này cũngkhông thể chọc vào chỗ thương tâm này của nàng nữa."
Tiêu Lan ngoài ý muốn nhìn bà ta: "Mẫu thân...?"
“Ánh mắt như vậy là sao?" Hoắc thị hừ một tiếng, "Ta lại cũng không phải là tảng đá cỏ cây, vừa nãy ở ngoài trướng nghe thấy nàng khóc tê tâm liệt phế, ta cũng làm mẹ, sao có thể không đau lòng? Huống chi, đều là nữ tử, ta biết rõ gian nan thế nào."
Tiêu Lan mím môi, rũ mắt nói: "Đa tạ mẫu thân thông cảm."
Khuôn mặt Hoắc thị nhu hòa, thở dài, không khí nói chuyện cuối cùng cũng được xoa dịu một chút, Hoắc thị lại hỏi: "Cẩu hoàng đế cứ ngủ mãi, người đã dùng dược phảikhông? Bao lâu thì có thể tĩnh lại?"
"Ước chừng đêm mai."
"Cũng tốt" Hoắc thị nói: "Ngày đó là mẫu thân không chu toàn, không biết rõ ngươi là nghĩ như vậy. Ngươi quyết đoán như thế, mẫu thân nên vui mừng."
Tiêu Lan thấp người, hơi có chút không được tự nhiên, trước giờ chưa từng được Hoắc thị khen bao giờ nên không quen lắm.
Hoắc thị đúng mực nắm chắc thành công rất tốt, chỉ nói hai câu liền dừng lại, hướnghắn nâng nâng cái cằm: "Trở về ngủ một giấc đi, mắt đều muốn không mở ra được. Sai nữ đại phu đến đây, nếu ngươi sợ ta có rắp tâm thì cứ lệnh đổi người khác đến, bảo hắn nấu cho ta chén thuốc đau mỏi."
"Vậy mẫu thân cũng nghỉ một chút", Tiêu Lan vén màn trướng đi ra, ở trong gió đêm thổi một lát, cỗ không được tự nhiên kia mới chậm rãi tản đi.
Trong trướng, Liên cô nói: "Hầu gia nhìn lãnh đạm, thực tế trong lòng là một hài tử nặng tình. Lão phu nhân trước giờ là đối xử với hắn quá nghiêm khắc."
Hoắc thị lại chau chau mày, nhắm mắt lại, buồn bã nói: "hắn lớn rồi, không còn giống như trước đây nữa. Có người của mình, cũng có cỗ uy nghiêm, ngay cả ta là mẹ mà cũng không thể tùy tiện xen vào. Nhưng đến cùng vẫn là miếng thịt rớt xuống trênngười ta, thiên biến vạn hóa thì bản tính cũng không thay đổi được, trước sau cứ thích mềm không thích cứng. Hừ, cái này ta hiểu rõ nhất."
Liên cô hơi há mồm, muốn nói câu gì, nhưng thấy Hoắc thị khẽ nhếch khóe môi, vẫn là thở dài đem lời nuốt trở vào.
...
Tiêu Lan vẫn không có gọi Mẫn Hinh đi, bảo Hàn Lâm đi tìm Mẫn Hành.
Lúc Tiêu Lan trở về trướng, Phó Tế và Phó Trường Khải đang từ bên trong đi ra, vạt áo trước của Phó Tế đều ướt, muốn nói lại thôi, Phó Trường Khải đỡ một cánh tay của ông, "Phụ thân, có lời gì đợi đến địa phương sau hãy nói. một lát còn phải gấp rút lên đường."
nói xong lại hơi gật đầu, chỉ vào bên trong, "A Mi quá mệt mỏi, đã ngủ rồi."
Tiêu Lan có thể đoán được Phó Tế muốn nói cái gì, nhưng lúc này chỉ muốn đi vào thăm Diên Mi, ý bảo bọn họ đi nghỉ ngơi trước rồi cất bước tiến vào trong.
Diên Mi quả nhiên đã ngủ, hành quân trên đường giản lược, Tiêu Lan sai người đem ba bộ chăn nệm mới trên xe đều ôm tới, này lúc toàn bộ trải ở dưới thân Diên Mi, còntrên người nàng chỉ đắp một cái chăn.
Tiêu Lan đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn một hồi lâu, hắn không có can đảm mở chăn ra nằm vào, chỉ chăm chút cho Diên Mi còn mình thì nằm bên cạnh, đắp thân áo đơn ngủ.
một giấc này đặc biệt sâu, đến cuối canh bốn, Tiêu Lan bị Diên Mi lay tỉnh, sau đó nhổ trại khởi hành.
Binh sĩ và ngựa đã trải qua hai canh giờ nghỉ ngơi nên tinh thần hồi phục không ít, chỉ là Tiêu Lan vẫn còn bị thương nên mệt mỏi, đổi lên ngồi xe ngựa thì mắt mở không nổi nữa, Diên Mi cũng không khá hơn bao nhiêu, xe ngựa lắc lư lay động, Tiêu Lan sợ nàng ngủ trên giường quá nhỏ sẽ bị lăn xuống nên ngủ ở ngay bên dưới. Nếu Diên Mi bị ngã xuống thì hắn có thể đệm cho nàng.
Cũng may là Diên Mi nằm nửa sấp ngủ, một đường cũng không có lăn xuống, chỉ là lúc sau lúc khát nước muốn dậy thì dẫm một cước lên bụng của Tiêu Lan.
Tiêu Lan bị giẫm tỉnh, hai người mờ mịt đối mặt một hồi lâu, Diên Mi ngủ đến có chút ngốc, thân thể mềm oặt ngã lên người hắn: "Sao chàng lại ngủ ở dưới? trên giườngthật thoải mái."
Tiêu Lan tỉnh táo hơn nàng một chút, thấy ánh nắng chiếu vào từ khe màn thì hơi duỗi thẳng chân ra, hỏi: "Là muốn uống nước sao?"
Diên Mi nằm ở trên người hắn nhắm hai mắt lại hừ hừ.
Tiêu Lan một cử động nhỏ cũng không dám, toa xe chật hẹp, không cách nào làm cho thân thể hắn duỗi ra hoàn toàn, giữ nguyên một tư thế hơn nửa ngày, cả cơ thể đều cứng ngắc.
Diên Mi ở trên người Tiêu Lan cọ nửa khắc, dần dần tỉnh táo lại, ngồi dậy nhìn trái nhìn phải, "Chúng ta ở trên xe."
"Hết ngốc rồi?" Tiêu Lan cười cười, duỗi tay cho nàng, nói: "Kéo ta một cái, dậy khôngnổi."
Diên Mi bĩu bĩu môi, nhưng vẫn đưa tay qua kéo hắn, Tiêu Lan dậy được một nửa, Diên Mi chợt buông tay, một ngón tay chọt chọt dưới nách hắn, Tiêu Lan lại ngã trở về, cười nhìn nàng làm chuyện xấu.
Diên Mi uống một ngụm nước, hỏi Tiêu Lan: "Huynh có khát không?"
Môi Tiêu Lan có chút bong ra, nói: "Khát."
Diên Mi liền rầm rầm lớn tiếng uống nước, cố ý cho hắn xem, chờ uống hết nước bên trong cái ấm rồi thì mở nắp bình ra cho hắn nhìn, "Hết rồi”
Tiêu Lan: "Vậy ta ráng nhịn vậy."
Diên Mi liếc nhìn Tiêu Lan một cái, lại vươn tay, "Dậy."
Tiêu Lan liền cười ha ha nắm lấy tay nàng, kết quả héo được một nửa, Diên Mi lại buông tay đẩy hắn ngã trở về.
Tiêu Lan nằm ở trên sàn xe cứng ngắc nhìn nàng, thân thể Diên Mi nửa ngồi: "Còn dám gọi ta kéo chàng dậy nữa không?"
Tiêu Lan bắt lấy tay nàng, lần này chính hắn một chút lực cũng không thêm vào, nếu như Diên Mi buông tay, hắn liền sẽ phải ngã thật nặng, liền dứt khoát nhắm mắt lại, Diên Mi cắn cắn môi, ở giữa vẫn là ngừng một chút, Tiêu Lan ngã ngửa người về phía sau, nàng duỗi tay vịn chặt lấy cổ hắn, túm hắn phải ngồi dậy.
Tiêu Lan xoa xoa đầu nàng, Diên Mi lại trừng mắt nhìn hắn, vén rèm đi ra bên ngoài, xa xa tựa hồ nổi lên khói bụi mù mịt.
Trình Ung đánh ngựa tới bẩm báo: "Hầu gia, xác nhận là đám người Ninh Vương đuổi theo tới."