Kiêu Tế

Chương 19: chap-19




Chương 19: Hòa hảo

- -Màn kim trướng bằng lụa này dùng là lụa mỏng xanh tinh phẩm của nước Ngô, hàng năm chỉ được cống hơn mười thất, vốn chỉ có trong cung mới có thể sử dụng, nhưng bởi vì Tiêu Lan đại hôn nên Hoàng thượng cố ý ban thưởng.

Ngón tay Tiêu Lan xoa xoa sợi lụa quý giá, cúi đầu ngửi, có cỗ mùi thơm mới, mùi thơm này Tiêu Lan biết rõ, là lương hương.

Tiêu Lan ở Đạo Tràng Tự năm năm, mỗi lễ tắm phật vào mùng tám tháng tư thì đều ngửi được mùi ba loại hương: lương hương, hoắc hương, ngải hương thả trong nước, nước đó dùng để rửa đầu phật, nếu lấy nước này tắm thì có thể nhận được phúc đức vô hạn. Có thời điểm, Hoàng thượng đã ra ý chỉ, ngự hoa viên rộng lớn trong cung đều trồng loại lương hương này, cố ý dùng cái này hun trướng.

Chắc chắn không phải là Hoàng thượng.

Thủ đoạn thế này phần lớn là của nữ tử.

Cũng không phải là Thần Phi.

Trong đầu Thần Phi có oán hận, lòng dạ hai bên đều biết rõ, Tiêu Lan ở bên này, căn bản là nàng ta khinh thường dùng ám chiêu, giống như lúc quấy nhiễu kế hoạch của Hoắc thị, kín đáo đưa cho Tiêu Lan một “tiểu ngốc tử”; còn cố ý đưa hai nha đầu và nến đỏ đêm đại hôn, đều nói rõ trước mắt người ta. Làm việc ngầm không phải là phong cách của Thần Phi, cũng không đạt đến mục đích thật sự của nàng ta.

Tiêu Lan gỡ tấm màn ra, phủi phủi tay, trong lòng có tính toán.

Buổi sáng vẫn như thường, chỉ có sau khi ăn xong Tiêu Lan gọi hai tiểu nha đầu Đào Diệp và Đào Hoa tháo màn xuống, nói là có bụi bặm làm đêm qua phu nhân ho khan.

Diên Mi ở sau lưng ngó Tiêu Lan không lên tiếng.

”Hai ngươi đi giặt”, Tiêu Lan nói: “Không được cho người khác chạm vào.”

”Vâng”, đối với việc Hầu gia tín nhiệm, hai nha đầu cảm thấy vô cùng vinh hạnh, lại hiểu được vật này là được ngự tứ, rất quý báu, nên vạn phần cẩn thận, lúc ôm màn ra cửa, rất giống thỉnh tôn phật.

Chưa đến một lát, Đào Diệp đã mang vẻ mặt tới chịu phạt quay trở lại, bẩm: “Hầu gia, màn bị Doãn đại nương mang đi giặt, bà ấy nói sợ bọn nô tỳ tay chân vụng về làm hư.”

”Ừ”, Tiêu Lan hỏi: “Lúc trước cũng là Doãn đại nương tự mình giặt?”

”Đúng ạ”, Đào Diệp nói: “Doãn đại nương từ bên trong cung đến, có biện pháp hầu hạ chu đáo, không cho bọn nô tỳ nhúng tay.”

- - Không còn nghi ngờ gì nữa, là Hoàng hậu.

Tiêu Lan lại nghiêm túc phân phó hai nha đầu: “Màn bị Doãn đại nương đi giặt thì thôi, hai người các ngươi lấy một ly nước giặt màn lại đây, không thể kinh động người khác.”

”Vâng!”, Đào Diệp ý thức được mình “Gánh trên vai trách nhiệm nặng nề”, quyết không thể cô phụ chủ tử, đáp ứng với vẻ mặt nghiêm túc.

Diên Mi cầm một cái xe mộc trong tay, cứ tháo ra rồi lắp vào, yên lặng nghe xong thì ngẩng đầu lên nói: “Màn hư, Doãn đại nương cũng không muốn.”

Tiêu Lan ngẩn ra, hắn biết Diên Mi nói “Hư” tức là “Có vấn đề”, nghe mình hỏi mấy câu mà nàng đã hiểu hết.

Tiêu Lan xoay người lại, hỏi nàng: “Doãn đại nương không tốt sao?”

”Không tốt”, Diên Mi thẳng thắn đáp, suy nghĩ một chút cũng không biết phải nói cảm giác này ra sao, chỉ lại lặp lại một lần, “Chính là không tốt.”

”Vậy ai tốt?”

Diên Mi ngẩng đầu lên, nói: “Cảnh nương tử.”

Nhớ kỹ? Bởi vì Cảnh nương tử cõng nàng ra? Tiêu Lan nhướng một bên lông mày, như cười như không hỏi tiếp: “Ta không được sao?”

”Đồ không có lương tâm”, Tiêu Lan cười một tiếng, duỗi tay lấy xe gỗ nàng đặt bên cạnh, bộ dáng rất tinh xảo, lúc trước hắn cũng đã thấy Diên Mi loay hoay cái này, mỗi lần còn không giống nhau, đoán là hai ca ca trong nhà làm cho nàng, “Đại ca hay nhị ca cho nàng?” Tiêu Lan cầm lên xem xét tường tận một chút, cảm thấy nhìn rất quen mắt.

Diên Mi không vui lấy xe gỗ về, cau mày nói: “Ta.”

Gian ngoài, Đào Diệp đã giấu đồ như bảo bối trở về phục mệnh, bẩm:“Hầu gia, phu nhân, nô tỳ đem nước tới.” Đúng lúc ngoại viện đến báo Mẫn đại phu đến, Tiêu Lan bảo Đào Diệp đi mời vào, hôm nay Mẫn Hành không tới, chỉ có mình Mẫn Hinh.

”Cô nương tới thật đúng lúc”, Tiêu Lan nói: “Thỉnh nhìn nước này trước một chút.”

Nếu chỉ luận y thuật, Mẫn Hinh chỉ có thể xem là trung bình, nhưng nếu nói am hiểu các loại tinh hương, Mẫn Hinh tự nhận không có người có thể theo kịp mình, nên chỉ cầm lên để ở xa, ngửi một lần, dùng ngón trỏ quấy nước một vòng, đầu ngón tay thoáng cảm thấy nhám, nàng gật đầu nói: “Phải, trong nước này có một chút tinh hương, cũng có lương hương và ngải hương, có thể đuổi trùng trừ tà, chỉ là lương hương phơi nắng thiếu một chút, mùi hơi nặng.”

”Cô nương quả nhiên lợi hại”, Tiêu Lan bảo Đào Diệp thu lại cái ly, Mẫn Hinh chậc một tiếng, trước khi đến Mẫn Hành đã dặn dò nàng ta, ngoài chẩn bệnh ra thì không cho nhiều lời, Mẫn Hinh nhịn một lúc, đến cùng vẫn lắm miệng nhắc nhở: “Hầu gia, một chút tinh hương này có danh xưng là trăm rửa, tức là nếu đốt lên thì thôi, nhưng làm tan ra trong nước rồi ngâm các vật bằng gấm vào thì sau này dù có giặt lại trăm lần đi nữa thì hương kia vẫn còn..”

Trong lòng Mẫn Hinh xoay chuyển, mắt cũng đảo đảo, lúc đến vào hôm qua thì Diên Mi nằm ở trong giường, khi đó nàng đã ngửi ra trên kim trướng đỏ sậm kia có lương hương và ngải hương, hôm nay vừa đến thì màn kia đã không còn, Tiêu Lan lại đưa li nước bảo nàng nhìn thì cũng đoán ra được sự tình bên trong.

Tiêu Lan gật gật đầu, không thể treo màn này nữa, mà ngay cả quần áo mùa hè của hắn và Diên Mi cũng phải đổi đi.

”Hôm nay tôi đến để nói trước với Hầu gia và phu nhân một tiếng, dược đã chuẩn bị gần xong, biện pháp tốt nhất là ngâm thuốc tắm, chỉ là mấy ngày này thi châm trước, nếu phu nhân không chê thì ta lại đến, nhưng muốn xin Hầu gia chút bạc chữa bệnh.”, Mẫn Hinh cười một tiếng,“Nói thực, ca ca tôi tốt hơn chút.”

Nàng ta là tới sớm thông báo, bởi vì có vài huyệt vị trên vai trên lưng, đến cùng Diên Mi vẫn là Hầu phu nhân, phần lớn là có kiêng kỵ, Mẫn Hinh thi châm cũng có thể, nhưng dù sao thì so với Mẫn Hành vẫn là còn kém.

Tiêu Lan nhìn Diên Mi một chút, không biết nàng nghĩ gì.

”Cái này không cần vội”, Mẫn Hinh săn sóc nói: “Ngày mai tôi và ca ca đều đến.” Nói xong thì nhìn thoáng Diên Mi, cảm thấy nàng thật đáng thương, nam tử không viên phòng không ngoài hai nguyên nhân: Không được hoặc không thích.

nếu là khả năng thứ nhất thì phu nhân này gả đi là để làm quả phụ rồi. mà nếu là khả năng thứ hai, thì càng hỏng bét, cưới chính thất còn không viên phòng, nhất định là muốn ái thiếp diệt thê, vị phu nhân này ở trong phủ không biết là phải chịu bao nhiêu lạnh nhạt nữa.

Ai, Mẫn Hinh âm thầm thở dài, bưng mặt nói: “Hầu gia, lúc này phu nhân tuyệt đối không được tức giận, lúc bắt mạch hôm qua đã thấy có bệnh do tích tụ mà ra, ngài cần phải ở bên trò chuyện thường xuyên, giải tỏa mới tốt.”

Tiêu Lan nhàn nhạt đáp một tiếng, Mẫn Hinh nhìn Diên Mi cười cười, trong lòng tự nhủ tôi cũng chỉ có thể giúp tới đây thôi.

Tiễn nàng ta đi rồi, trước hết Tiêu Lan bảo Đào Diệp gọi Cảnh nương tử tới, phân phó nàng: “Ngươi đem theo hai người, nhốt Doãn đại nương nhốt vào phòng chứa củi ở ngoại viện đi, nhìn cho thật kỹ.”

Cảnh nương tử cũng không hỏi nguyên do, chỉ nói: “Hầu gia, trực tiếp làm?”

”Trực tiếp.” Tiêu Lan nói, “Trước bỏ đói mấy ngày, không cho ai nói chuyện với bà ta.”

Trước mắt lại không phải ở Kim Lăng, không cần phải cố kỵ chuyện gì. Vốn cho Doãn đại nương ở hậu trạch là bởi còn chưa biết rõ dụng ý của Hoàng hậu, muốn lưu lại để theo dõi, nay đã đến nước này, tất nhiên không thể dùng bà ta nữa.

Chỉ là mặc dù Doãn đại nương người ở Hầu phủ nhưng khế ước bán thân còn ở trong tay Hoàng hậu, không bán được, - - cũng không thể bán, tốt nhất là diệt khẩu ngay tại chỗ.

Chỉ là phải chờ một thời gian nữa.

Tiêu Lan đổi tay cầm chén trà nhỏ, xuyên qua cửa sổ thoáng thấy Doãn đại nương giặt màn xong trở về, Cảnh nương tử đang chờ trên hành lang, thấy bà ta thì thái độ vẫn cung kính như cũ, “Ta tìm đại nương một vòng rồi, đang có chuyện cần đại nương quyết định.”

Doãn đại nương cũng không nghi ngờ gì, dặn dò trong sân vài câu rồi được Cảnh nương tử đỡ cánh tay ra cửa.

- - Đây sẽ là lần cuối cùng bà ta được vào chính viện.

Tiêu Lan thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngồi lại trên giường đọc sách.

Hôm nay tinh thần Diên Mi tốt hơn một chút, cơm trưa ăn nhiều hơn hôm qua nửa chén, lúc nghỉ trưa, nàng nhịn không được dò xét Tiêu Lan, bộ dạng mâu thuẫn muốn nói chuyện nhưng lại không vui.

Tiêu Lan ở bên cạnh cố nén cười làm cổ họng ngứa ngáy, hắn đã rất nhiều ngày không về nghỉ trưa, liếc mắt nhìn vào trong, Diên Mi vẫn nằm nghiêng như cũ, chỉ là thỉnh thoảng lại động đậy một cái.

Tiêu Lan duỗi tay gẩy sợi dây thừng, Diên Mi vừa mới buộc dây đỏ rất chặt, dùng sức gẩy, trừ chuông nhỏ vang lên, còn có dây thừng phát ra tiếng ông ông.

Diên Mi giật mình, vọt một cái xoay người, nàng không bắt Tiêu Lan động vào dây thừng nữa mà tự mình ngồi dậy, tuỳ tiện túm lấy dây thừng, dùng sức, đem chuông nhỏ buộc trên buộc dưới, loạn chiến.

”Đừng giận”, Tiêu Lan nửa ngồi dậy, nói: “Ta sẽ không ném chậu hoa của nàng nữa.” - - hắn cảm thấy Diên Mi liên tục tức giận là do cái này.

Nhưng mà Diên Mi nói trong lòng: chỉ là một trong số đó.

Bất quá nếu hắn đã mở miệng... Diên Mi rộng lượng thu hồi hai má, nàng cũng không muốn ngột ngạt mãi, mấy ngày nay nín hỏng nàng rồi, rất là khổ sở.

Nàng cầm chuông nhỏ trong tay, đôi mắt chờ mong nhìn Tiêu Lan, chờ một hồi lâu, thấy hắn không nói nữa thì nhắc nhở: “Còn có cái cổ.”

Nàng nhớ kỹ quá đi! Còn nhớ rõ, lúc đó hắn trở tay ghìm chặt cổ nàng, nàng xém nghẹt thở, ban đêm nằm mơ còn mơ thấy nữa.

Một hồi Tiêu Lan không nhìn nàng, vẻ mặt có chút lúng túng, một lát sau mới nói: “Ừm, cái cổ... Ta sợ ngứa, người khác không thể sờ được.”

Diên Mi nghiêng đầu, vẻ mặt chân thành giải thích với hắn: “Không có sờ.” - - thật không có, nàng là giúp hắn kỳ lưng a, vẫn bị bức bách. Hơn nữa phản ứng khi đó của hắn, căn bản cũng không phải là sợ ngứa.

Tiêu Lan không nói lời nào, xoay đầu lại nhìn nàng chăm chú.

Diên Mi nhìn thẳng hắn, mấy ngày này nàng vẫn đang giận lẫy, cố ý không nhìn Tiêu Lan, giờ phút này lại nhìn chuyên chú như vậy, Tiêu Lan có chút không chịu nổi.giọng của hắn có hai phần áy náy, một phần thân thiết, ba phần vô tội, lúc nói ra chính mình cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng lại hết sức tự nhiên.

Diên Mi nháy mắt mấy cái, chậm rãi nằm xuống, nàng không quay lưng lại, mà vẫn như lúc trước, nằm thẳng.

Tiêu Lan cũng nằm xuống, yên tĩnh một lúc, hắn nói: “Đừng mặc xiêm y lúc trước nữa, ta sẽ cho người quay lại thành Bộc Dương tìm người làm đồ mới cho nàng.”

Diên Mi: “Ừm.”

”Ngày mai cho đại phu thi châm trên vai với trên lưng, Mẫn tiểu nương tử... vẫn hơi xốc nổi, vẫn là mời Mẫn đại phu sẽ yên tâm hơn, được không?”

Diên Mi nghiêng đầu, “Huynh ở đó chứ?”

”Ở”, Tiêu Lan nói.

Diên Mi liền không thèm để ý, “Vậy đều được.”

Huynh ở đó chứ?... Vậy đều được.

Tiêu Lan nghe được mấy chữ này ngực khẽ nóng, liếc nhìn nàng một cái, không khỏi lại muốn gảy dây đỏ.

Lúc này Diên Mi đã mệt mỏi, níu lấy tay áo hắn, nhắm hai mắt lại ra lệnh: “Ngủ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.