Chương 122: Xử lý
Ngoài điện, Tiêu Lan giơ tay chém xuống.
"Keng..." Thanh âm cực kỳ chói tai.
Mũi đao xẹt qua gạch vàng bên cạnh Mẫn Hành, lưu lại một dấu vết loáng sáng.
Sắc mặt Mẫn Hành trắng bệch, mí mắt run rẩy lợi hại, môi mím thật chặt, nhưng bộ ngực phập phồng cho thấy hắn đang căng thẳng, chậm rãi mở mắt, thấy một tay Tiêu Lan cầm đao, mắt lạnh nhìn hắn.
"Trẫm còn tưởng ngươi không sợ chết."
Trong điện không có gió, trên cổ Mẫn Hành lại đều là mồ hôi.
Hắn nuốt nước bọt, giọng vẫn phát khô như cũ: "Hoàng thượng muốn giết cứ giết." Vừa ra tiếng, hắn mới phát giác chính mình phảng phất như thở ra một hơi đè nén, toàn thân mỏi nhừ.
Tiêu Lan tiện tay chuyển chuôi đao, thanh đao quay một vòng, hắn buông tay, giao đao cho Hàn Lâm.
"Lần này là ngươi mưu hại trẫm", Tiêu Lan hơi khom lưng, nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu vẫn luôn nhớ đến ân cứu hộ của ngươi lúc trước, hôm nay trẫm thay nàng trả, đỡ cho nàng vẫn luôn nhớ đến."
Một câu chết tâm.
Mẫn Hành không thể ngăn chặn đôi tay đang run: "Ta còn hại thái hậu nương nương." - - giờ phút này hắn nhưng đang thỉnh cầu cái chết.
Tiêu Lan từ trên cao đi xuống hắn: "Mẫn Hành, ngươi là kẻ không thể làm người xấu nhưng lại không đủ làm người tốt, muốn cầm cầm không nổi, muốn buông lại buông không ra."
Giọng hắn hơi thấp: "Ngươi biết trẫm và hoàng hậu cùng ăn cùng ở, cho nên mượn tay nàng đến hại trẫm, nhưng là, cần nước kia lượng thêm không lớn, sau lại là càng ngày càng ít, cho đến hôm qua cùng ngày hôm trước, bên trong canh ngọt, thậm chí không hề thêm, là vì sao?"
Mẫn Hành nhướng mày, nghiêng mắt đi.
"Bởi vì ngươi hối hận", Tiêu Lan cười lạnh, "Từ lúc ngươi động thủ hôm đó, trong lòng đã giãy giụa không ngừng, vừa không bỏ được thù cũ, lại vừa phỉ nhổ chính mình làm chuyện ám hại, trong nội tâm lăn qua lộn lại, không thể an lòng."
"Kỳ thật, nếu ngươi sớm hạ quyết tâm, thì nên gả muội muội ra ngoài sớm một chút, nàng theo họ chồng, tất sẽ không bị liên luỵ đến. Từ Dĩnh Xuyên đến Kim Lăng, cơ hội cho ngươi tuyệt không chỉ một lần, lại dây dưa đến nay mới động thủ, nếu trẫm là ngươi", Tiêu Lan nói: "sẽ không dùng biện pháp chậm chạp như vậy, bởi vì một khi ngươi đã làm, dù có hối hận, cũng sẽ không có người cảm kích ngươi."
Mẫn Hành cong eo, chán nản nói: "Hoàng thượng đã nhìn thấu tính thần nên mới chuẩn vi thần tiếp tục lưu lại trong cung?"
Tiêu Lan nhíu mày, không lên tiếng.
Tự Mẫn Hành làm sao lại không biết? Trước khi vào kinh, Tiêu Lan thực sự tin hắn, hắn quả thật có rất nhiều cơ hội hạ thủ - - Tiêu Lan chịu qua nhiều lần trọng thương, lúc hắn chữa trị, chỉ cần bất cứ một lần nào, dụng độc ở thuốcTiêu Lan thoa ngoài da, Tiêu Lan sợ cũng khó cứu.
Nhưng mà hắn rối rắm nhiều lần lại vẫn không ra tay.
Mẫu thân hắn không phải là Hoắc thị, trượng phu mặc dù mất, trong nội tâm bà cũng buồn bã, nhưng chưa bao giờ ở trước mặt Mẫn Hành hoặc là Mẫn Hinh nhắc tới hai chữ "báo thù", chỉ mong bọn họ bình an, khoẻ mạnh sống qua ngày, có vất vả cũng muốn đưa Mẫn Hành đi học y, để hắn không ném chí nguyện phụ thân, thậm chí lúc lâm chung nhắm mắt, bà lưu lại cho Mẫn Hành bốn chữ cuối cùng là "Y đức thầy thuốc".
Lần Tiêu Lan vừa tới Bộc Dương bị thương, lúc Mẫn Hành đi, trong hòm thuốc đã chuẩn bị võng phấn, vật này là từ ô đầu thảo rán nước phơi nắng ra, độc tính so với dùng trực tiếp lợi hại gấp trăm lần.
Không dùng.
Khi đó Mẫn Hành từ Hầu phủ đi ra tâm tình rất phức tạp, hắn cơ hồ lấy đủ cớ cho mình - - Tiêu Lan là vì giết Hung Nô nên mới bị thương, hắn xem như vì dân chúng Bộc Dương lưu cho Tiêu Lan một mạng.
Sau này cùng một loại cớ hắn dùng rất nhiều lần.
Cho đến trước mắt, hắn ở trong thuốc của Hoắc thị động tay chân, Hoắc thị bây giờ có lẽ vẫn còn không rõ ràng lắm, nhưng Mẫn Hành cũng không hề có thoải mái cùng thống khoái chút nào.
Hắn không dám quên lời mẫu thân mình đã nói.
- - Hắn là một đại phu, hai tay này nên dùng để cứu người, mà không phải hại người.
Lúc hắn lợi dụng Diên Mi, ngày hôm sau đã hối hận.
Vừa hối hận, vừa sợ hãi.
Sợ hãi Diên Mi biết rồi sẽ đối với hắn tràn đầy căm hận, hận không thể giết chết hắn.
Hắn có tư tâm.
Nhưng một chút tư tâm này đã sớm bị Tiêu Lan nhìn ở trong mắt.
Mẫn Hành nghĩ tới đây quân lính tan rã, chỉ mong được một đao thống khoái.
Tiêu Lan nhìn hắn, phân phó Hàn Lâm: "Mời hết mấy người Ninh Vương vào đây đi, không có gì không thể nghe."
Mẫn Hinh ở thiên điện dựa vào tường run rẩy, nàng vừa rồi lướt qua bình phong có thể trông thấy đỉnh đầu Mẫn Hành, nhưng không biết đến cùng bị thương như thế nào, khí lực đã hết, Hàn Lâm khẽ mở cửa, nàng cả kinh thuận tường trượt xuống.
Phó Trường Khải đỡ nàng một phen, nói: "Đứng vững."
Mẫn Hinh nâng tay áo lau mặt, thối lui một bước nghẹn ngào nói: "Đa tạ Phó đại nhân."
Diên Mi trông thấy Hàn Lâm liền bỏ sách xuống đi ra ngoài, khi đi tới cửa hơi ngừng lại, nàng vừa nãy đã nghe thấy Mẫn Hinh sợ hãi kêu, quay đầu nhìn Phó Trường Khải một cái, Phó Trường Khải hếch hếch cằm với nàng.
Diên Mi vòng qua bình phong, liếc mắt nhìn trong điện, nâng váy hướng về Tiêu Lan chạy qua.
Nàng chạy có chút nhanh, Tiêu Lan duỗi cánh tay ôm lấy nàng còn bị níu xoay nửa người lại, đầu nàng đâm vào trong lòng Tiêu Lan, trâm bướm cài trên búi tóc run lên như muốn cất cánh.
"Lan ca ca", Diên Mi giương mắt nhìn hắn, dẫn theo một chút ý tứ hàm xúc đặc biệt, ôm hắn không buông tay, Tiêu Lan không nói thêm gì cả, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Diên Mi cười rộ lên, buông tay đứng thẳng người.
Mẫn Hinh chứng kiến huynh trưởng không có máu tươi tại chỗ, cuối cùng nín thở, hoang mang rối loạn quỳ xuống dập đầu.
Tiêu Lan nhìn về phía Phó Trường Khải và Tiêu Chân, tối nay chính là để cho bọn họ tới nghe một chút là có chuyện gì, về phần hắn sau đó muốn cùng Mẫn Hinh như thế nào, Tiêu Lan không có ý định quản.
Sắc mặt Tiêu Chân không tốt, Phó Trường Khải liếc mắt nhìn Mẫn Hành, cũng không lên tiếng.
Trong điện yên tĩnh một lát, Tiêu Lan mở miệng: "Thừa dịp ngươi còn mệnh ở đây, cút đi."
"Hoàng thượng!" Mẫn Hành và Mẫn Hinh còn không chưa phản ứng lại, Tiêu Chân nói trước: "Tội này của Mẫn Hành phải giết cửu tộc không tha, xin Hoàng thượng nghĩ lại." Hắn nói hết lời Mẫn Hành mới phản ứng kịp, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Lan.
Hắn là ôm lòng phải chết cho bằng được, nhưng đến nước này rồi, để hắn chết so với sống sót còn thống khoái hơn.
Tiêu Lan không lên tiếng, Hàn Lâm được lệnh, áp giải Mẫn Hành ra ngoài, Diên Mi liếc mắt nhìn, bỗng lên tiếng: "Lấy đao ra."
Hàn Lâm không dám làm trái, nhìn về phía Tiêu Lan, Tiêu Lan gật đầu, Hàn Lâm chỉ có thể đưa đao cho Diên Mi, Diên Mi tiến lên vài bước, tiếp nhận đao, cơ hồ không hề chần chờ, trực tiếp đâm vào tay phải Mẫn Hành.
Mẫn Hành run lên, không dám nhìn vào nàng, cắn răng đưa lòng bàn tay về phía trước.
Lưỡi đao sắc bén, đâm vào bàn tay hắn một mảnh huyết nhục mơ hồ.
"Ngươi không được hại Lan ca ca." Diên Mi chậm rãi nói, "Mẫn Hành, ta không còn biết ngươi nữa."
Nói xong, Diên Mi buông tay, thanh đao rơi xuống.
Nàng chẳng hề để ý Mẫn Hành có phải đã hại Hoắc thị và Thái Hòa đế hay không, nhưng nàng quan tâm Tiêu Lan, vừa mới đi ra trông thấy Tiêu Lan không hề giết Mẫn Hành, nàng ngoài thở phào nhẹ nhõm lại có chút khổ sở.
Diên Mi từ nhỏ chưa từng thiếu qua nhân tình người khác, chỉ có lần Mẫn Hành cứu nàng ở Hán Trung, nàng trên miệng mặc dù chỉ nói một lần, nhưng trong lòng kỳ thật còn nhớ rất rõ, cảm thấy muốn giữ mạng hắn, hắn không thể chết được, đó là trả lại cho hắn.
Nhưng đợi đến khi nàng trông thấy Tiêu Lan thật không hề động đến hắn mảy may, trong lòng Diên Mi lại cực kỳ khó chịu, Tiêu Lan vì nàng suy nghĩ cho nên mới không đả thương Mẫn Hành, nhưng mà hắn đã hại Lan ca ca của nàng!
Diên Mi xoay người lại, hốc mắt có chút hồng, một tay Tiêu Lan ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Mẫn Hành cúi đầu, bả vai khẽ rung động, trên tay áo ướt một mảnh, Mẫn Hinh tới dìu hắn, chậm rãi lui khỏi đại điện.
Hàn Lâm vẫn đưa bọn họ đưa trở về như cũ, Tiêu Lan thậm chí chưa nói bọn họ rời đi Kim Lăng, nhưng Mẫn Hành biết, cuộc đời này của hắn không thể quay lại đây nữa.
Tiêu Lan không giết hắn, trừ bởi vì Diên Mi, còn bởi vì hắn là thiên tử, muốn giết người, rất dễ dàng.
Bây giờ không cần giết, tự Mẫn Hành có thể bởi vì chuyện này mà cố thủ quãng đời còn lại.
Nhưng đi tới chỗ nào cũng đều giống nhau, thiên hạ rộng lớn, đều là vương thổ.
Mẫn Hành nhắm mắt lại, khóe miệng phát mặn.
Mẫn Hinh vội vàng tìm băng vải giúp hắn bó tay, Mẫn Hành nói: "Không cần băng lại."
"Sao lại không cần?" nước mắt Mẫn Hinh nhỏ đến xuống tay hắn, "Nhanh một chút trở về bôi thuốc, gân tay sợ là đứt."
Mẫn Hành không hề tức giận, đẩy tay nàng, "Đừng băng lại, như này ta còn có thể chịu được."
Mẫn Hinh kinh ngạc nhìn hắn, chợt "oa" một tiếng khóc to lên, "Ca ca..."
***********
Xích Ô Điện.
Hai người bọn họ vừa đi, Diên Mi lại để cho Lưu Viện Chính khám bệnh bắt mạch cho Tiêu Lan, đúng như Tiêu Lan đã nói, Mẫn Hành do do dự dự nên không hạ bao nhiêu thuốc, Lưu Viện Chính hành châm, điều trị nửa tháng sẽ không sai biệt lắm.
Phó Trường Khải ở trong cung bồi trong chốc lát Diên Mi liền bảo hắn trở về, nàng bảo Tiêu Chân cũng đi, Tiêu Chân lại phù phù một cái quỳ trên mặt đất không đứng dậy.
Diên Mi không biết hắn làm cái gì, nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan nói: "Tam ca, ngươi đứng dậy đi."
Tiêu Chân quỳ không nhúc nhích.
Hắn không giống Phó Trường Khải, hắn là vương gia họ Tiêu.
Nếu thật sự cưới Mẫn Hinh, mà Tiêu Lan lại bị Mẫn Hành làm hại, hắn cứ đần độn u mê như thế sẽ thành cái gì?!
Mưu nghịch.
Mưu nghịch!
Tiêu Chân mới vừa nghĩ đến điểm này thì tóc gáy đều dựng lên. Nhưng hắn vẫn không thể giết Mẫn Hành, nếu không liền thành giết người diệt khẩu, trong lòng quả thực muốn chết, không biết phải nói rõ ràng như thế nào với Tiêu Lan.
Tiêu Lan nhìn hắn một chút, cười cười, hỏi: "Tam ca hiện nay còn muốn cưới Mẫn Hinh sao?"
"Hoàng thượng minh xét", Tiêu Chân không hiểu sao hốc mắt lại ê ẩm, "Thần thật không hiểu..."
"Được rồi", hai tay Tiêu Lan cản lại hắn đang muốn đụng đầu xuống, cười nói: "Bây giờ ngươi có muốn nạp trẫm cũng không ngăn cản, nhưng chỉ có thể làm thiếp."
Tiêu Chân lắc đầu, hắn sao có thể có phân nửa liên quan đến huynh muội Mẫn gia nữa? Huống chi trong lòng đang hận chết Mẫn Hành, tâm tình đối với Mẫn Hinh cũng thay đổi.
"Không cần giải thích", Tiêu Lan túm hắn lên, "Trở về ngủ một giấc, hôm nay không cần lâm triều."
"Hoàng thượng", ngực Tiêu Chân tắc nghẹn, hắn đây là mệnh gì vậy, nhưng chuyện này giải thích thế nào hắn cũng là có miệng mà không thể nói.
"Trẫm tin Tam ca", Tiêu Lan cười nói: "Nếu không đêm nay cũng sẽ không gọi ngươi tới."
Hắn nói một câu tùy ý, nhưng nghe vào trong lòng Tiêu Chân lại là cực kỳ nghiêm túc, Ninh Vương điện hạ được an ủi, nước mắt xém chảy ra, lui hai bước khom mình, lời nói nhất thiết: "Hoàng thượng yên tâm, cuộc đời Tam ca này nhất định không cô phụ tín nhiệm của ngươi."
Tiêu Lan đỡ bả vai hắn, thấy Tiêu Chân coi là muốn khóc thật, vội vàng đuổi người, Tiêu Chân này mới "lưu luyến không rời" cáo lui.
Còn chưa tới hừng đông, hơi thu thập một phen trở lại nội điện, Tiêu Lan vừa rồi đi qua châm lại phục chén dược, dựa ở trên giường kém nhiệt tình mới lên đến, Diên Mi lại mè nheo không lên giường, Tiêu Lan liếc nhìn nàng, hỏi: "Sao?"
Diên Mi như một hài tử phạm sai lầm, ngoan ngoãn đứng ở trước giường, nói: "Lan ca ca, ta sai rồi."