Kiến Quỷ

Chương 16




Bất quá, khi La Kỳ đang do dự chần chừ lại rối rắm mà bắt buộc mình đi đến tiệm bánh bao tìm hiểu tin tức, thì cánh cửa Trần Ký ngay cả một khe hở cũng không chừa cho hắn vào.

La Kỳ nhìn cánh cửa khóa chặt, nghẹn ở yết hầu, buồn bực không thôi.

“A? Lão Trần? Đi đón con.” Lý đại gia bị hắn ngăn lại hỏi thăm vui cười hớn hở túm lấy dây xích để chú chó nhỏ không chạy loạn xạ, “Trần Viễn tiểu tử kia hôm nay về, bọn họ đi đón.”

“Ra là vậy, cám ơn bác.” La Kỳ khách khí hướng lão nhân gia cười cười.

Lý đại gia khoát tay, tiếp tục dắt chó đi dạo.

La Kỳ không còn cách nào khác, đành phải về nhà trước – bởi vì đã nghỉ hè rồi.

Nghỉ hè đến, thành thị đột nhiên lại trở nên bận rộn hẳn. Mặc kệ bên ngoài nhiệt độ không khí tăng cao đến mấy, cứ cách vài giờ, lại có những tốp năm tốp ba học sinh sinh viên dạo bước trên phố, khiến cho các sân ga trong thành thị không có lúc nào trở nên trống vắng.

Quỷ đối với những chuyện này không có cảm giác gì: dù sao đông hay không đông cũng chẳng liên quan gì tới hắn a. Nhưng La Kỳ lại buồn bực không thôi – thường xuyên lui lui tới tới rồi cuối tuần, đợi đến khi sân ga không có người nào, La Kỳ mới có thể quang minh chính đại cùng quỷ nói chuyện phiếm, nhưng hiện tại người đến người đi, khiến hắn trông không khác gì một tên nhân viên dị thường.

“Vậy tối nay lại đến.” Quỷ vẻ mặt thản nhiên, nhưng La Kỳ lại nhận định rằng hắn đang cười ở trong lòng.

Về phần nguyên nhân thì… La Kỳ một chút cũng không cho rằng nửa đêm gặp phải người khác làm chuyện đó ở trên sân ga lại là một chuyện thú vị.

Nhìn thấy hắn biểu tình uất nghẹn, quỷ quả nhiên nhịn không được cười: “Uy uy, ngươi là người trưởng thành cơ mà? Người ta mới trung học còn không để ý thì ngươi mặt đỏ làm cái gì a?”

La Kỳ trừng hắn, yên lặng quay lưng đi.

Cuộc đối thoại này phát sinh từ chuyện xảy ra vào tối thứ sáu hôm trước, La Kỳ lần đầu tiên tận mắt chứng kiến tiểu hài tử thời này có bao nhiêu phóng khoáng.

Quỷ thì thấy hết lần này đến lần khác nhưng không tỏ vẻ gì.

“Vô nghĩa,” quỷ nhịp nhịp chân, “Ta nói thế nào đi nữa cũng đã đợi ở đây bốn năm, những thứ nhỏ nhặt ấy còn chưa thấy qua sao?”

La Kỳ nhất thời bốc hỏa, rất muốn đem quỷ hoặc là hai tên học sinh trung học một nam một nữ kia đến đập cho một trận – đáng tiếc, người trước mặt hắn không chạm vào được, còn hai người kia đã sớm quần áo không chỉnh mà chạy mất.

“Tóm lại không thể để hắn ngốc mãi ở sân ga như thế được!” La Kỳ lại kiên định quyết tâm.

Thẳng đến khi bị cánh cửa khóa im ỉm của Trần Ký dập thiếu chút nữa tắt lửa.

“Quên đi, ngày mai lại đến xem thử.”

La Kỳ ủ rũ trở về nhà, ngã nhào vào sô pha đông nghĩ tây nghĩ, thời gian quả thật cũng trôi quá nhanh.

Công tác cũng không có vấn đề gì lớn, không ai có ý muốn làm khó hắn – dù sao nếu là người sáng suốt liền sẽ nhìn ra La Kỳ không có năng lực cạnh tranh gì – nhưng thật ra có một tên nghiên cứu sinh công ty mới tuyển dụng vào kia, hai ba ngày đầu bị người ta xem như tạp dịch mà sai bảo. La Kỳ bình thường cũng không quản chuyện của tên kia, chỉ ngẫu nhiên vài lần nhìn không vừa mắt, mới lén đi giúp hắn một chút. Vài lần sau đó, tiểu tử kia mới đem hắn trở thành đại ca tri kỷ, tìm hắn kể khổ.

Phản ứng trì độn không ảnh hưởng đến sức phán đoán của La Kỳ, hắn cũng nhìn thấy được tiểu tử kia quả thật có tài năng: mác đại học, hào hoa phong nhã, không phải là con cưng hay là sống cuộc sống quá khổ cực gì.

Bất quá La Kỳ cũng không tính thuyết giao hắn, dù sao hắn muốn học cuộc sống sẽ dạy hắn, chỉ sợ phương thức không ôn hòa lắm thôi.

Bỏ qua vấn đề nhỏ nhặt này, hiện tại điều có thể khiến cho La Kỳ phiền lòng, tựa hồ chỉ có chuyện của quỷ.

Sau khi quyết định quỷ hoàn thành tâm nguyện, thời gian La Kỳ dừng lại mỗi ngày ở sân ga ngày càng dài, có đôi khi hai người cũng sẽ nói chuyện phiếm, nhưng tình huống xảy ra nhiều nhất chính là quỷ mặt mày hớn hở nói chuyện đông tây kim cổ, La Kỳ thì im lặng ở một bên mà nghe.

Tựa như cứ một ngày lại một ngày mà nghiêm túc lắng nghe.

Kỳ thật những thứ quỷ nói, La Kỳ cũng không cảm thấy hứng thú gì, nhưng chỉ cần đối phương mở miệng, hắn liền cảm thấy chuyện nhà người ta cũng không phải đến mức nhàm chán như vậy.

“Ai…” La Kỳ khe khẽ thở dài, miệng cảm thấy một vị chua xót thản nhiên, “Lại quên mua cơm trưa.”

La Kỳ từ sô pha đứng lên, đi đến phòng bếp lấy ra mấy cái bọc, thuần thục bỏ vào nồi nấu, vớt ra bát, bỏ thêm gia vị, sau đó vào phòng khách ngồi ăn.

Hắn không đói bụng, đi nấu ăn bất quá vì đã tới thời điểm ăn cơm.

“Không, chắc là còn nguyên nhân khác đi.” Trong lòng hắn còn có một thanh âm đang cười, “Ngươi chính là không muốn tiếp tục nghĩ đến hắn nữa?”

La Kỳ mặt không chút thay đổi đưa vào miệng cả một ngụm to, sau đó quả nhiên nghẹn đến mức không nghĩ nổi.

Sau khi giải quyết xong, La Kỳ cầm bát tiến vào bếp rửa, sau đó quay người lại, như trước tựa vào sô pha giống như không có xương cốt.

Điều hòa cũ khi hoạt động phát ra những tạp âm rõ ràng, La Kỳ nghe những thanh âm kia mà ngẩn người nhìn đồng hồ treo tường.

“Có lẽ ta nên tìm đạo sĩ hoặc bà đồng?” Hắn nghĩ, “Ở nhà hình như cũng có người? Nếu không thì tìm thời gian về nhà hỏi một chút? Có lẽ còn có biện pháp khác giải quyết…”

La Kỳ có điểm hưng phấn, còn chưa hưng phấn đến mức quyết định bật người bay ngay về nhà, hắn đã bị chính mình rót bồn nước lạnh: “Những tên nổi danh hầu như đều bị cảnh sát tới chộp hết cả… hay là thôi đi.”

“Coi như hết, chuyện đã đáp ứng, nhưng nên làm thế nào bây giờ chứ.”

Cho nên buồn phiền không bao lâu, La Kỳ vẫn phải như trước giữ đúng tiến độ ra sân ga báo danh.

Trên sân ga không có ai, La Kỳ nhẹ nhàng thở dài: như vậy sẽ không cần phải nhẹ giọng giả bộ ho khan.

Hắn bước nhanh cước bộ, hướng quỷ phất tay.

Đối phương cũng không để ý đến hắn, đang nghiêng đầu không biết cười ngây ngô vì điều gì.

La Kỳ đành gọi hắn: “Uy! Phát ngốc cái gì!”

“A? La Kỳ!” Quỷ rốt cuộc nhìn thấy hắn. Hắn hưng phấn mà bổ nhào lại, trên sân ga hình thành một bức tranh quỷ dị của một con quỷ muốn ngã lại không thể ngã.

“Hôm nay xảy ra chuyện gì, hưng phấn như vậy?” La Kỳ nói xong, một cước sải bước lên sân ga.

Quỷ lập tức cọ vào người hắn, lắc lắc ngón tay ấp úng, đôi mắt sáng đến dọa gười.

La Kỳ cẩn thận lui nửa bước, “Ngươi đang làm chi?”

“Ta đây thật tài a!” Quỷ hắc hắc cười, “La Kỳ, ta nhìn thấy hắn!”

“A?” La Kỳ sửng sốt, “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nhìn thấy hắn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.