Khương Hữu Cố Tả

Chương 5




Nếu như có thể tôi thật sự mong rằng mình có thể cứ ôm cô như thế này suốt cả một đời.

__________

Ngày 02/08/2018: Hôm nay là ngày tôi nhận được bằng tiến sĩ, và cũng là ngày tôi mất đi người con gái của mình.

21

Tôi đã chụp ảnh quyển vở lại, vừa khóc nức nở vừa gửi tin nhắn wechat cho Cố Tả.

Năm tiếng sau điện thoại khẽ rung lên, tôi vội vàng cầm lên xem, trong khung chat có một số “1” nằm im ở đó.

Nước mắt còn chưa kịp khô, tôi mỉm cười.

Đây chính là sự ăn ý trong những ngày này giữa tôi và Cố Tả.

Tôi giống như mười năm trước, ngày nào cũng nhắn tin nói chuyện linh tinh với Cố Tả trên wechat.

Tôi nói hôm nay mẹ gói sủi cảo nhân gì, nói tôi học làm lương bì như trên video như thế nào, nói thành phố của chúng tôi làm công tác chống dịch tốt lắm, không ai đi lại lung tung cả, mọi người đều ngoan ngoãn ở nhà là đã đóng góp cho Tổ quốc rồi.

Lần não Cố Tả cũng trả lời lại tôi chỉ một số “1”.

Thời gian rep tin nhắn của anh không cố định, có khi là trời sáng mà cũng có khi là đêm khuya.

Khoảng cách giữa các tin nhắn cũng không giống nhau, có lúc mấy phút anh đã rep rồi, mà cũng có lúc là mấy tiếng lận.

Một chữ ngắn ngủn nhưng lại khiến tôi cảm thấy vui mừng như kiểu sống sót sau đại nạn vậy.

Bởi vì cả tôi và Cố Tả đều biết.

Trong cuộc chạy đua với t.ử thần, phải tranh thủ từng giây từng phút như thế này một số “1” ngắn ngủi thôi nhưng nó có thể chứng minh được rằng anh vẫn còn sống.

Một đôi tay gánh vác trên mình sứ mệnh, làm việc trong môi trường cường độ cao gấp gáp.

Nó giống như một làn khói báo động làm cháy lên tín hiệu của sự số.ng vậy.

Về anh, về những bệnh nhân của anh và cả tôi nữa…

Người tôi yêu là như thế đó, anh chưa từng bị khuất phục trước khó khăn. Anh lấy áo trắng làm giáp, lội ngược dòng ra trận, ở bên cạnh người bệnh lúc nguy hiểm nhất, thực hiện lời thề son sắt của sinh viên ngành y.

Trong nháy mắt cái chết xóa bỏ mọi rào cản.

Chỉ cần anh vẫn còn s.ống.

22

Nhưng hôm đó đã hai mươi mốt tiếng trôi qua mà Cố Tả vẫn chưa rep tin nhắn của tôi.

Lúc trước thời gian lâu nhất anh rep tôi cũng chỉ có tám tiếng thôi.

Tôi không biết phải làm gì cả.

Nước mắt thi nhau rơi xuống như mưa.

Tôi như một kẻ đi.ên gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho Cố Tả.

Cuối cùng tôi nghĩ cho dù Cố Tả có thật sự bị lây nhiễm, có thật sự ngã xuống thì cũng có người nào đó sẽ nghe thấy điện thoại anh đang kêu mà nghe máy giúp anh, rồi để tôi nhìn thấy anh được không.

Để tôi được nhìn thấy anh thêm lần nữa…

Anh là thiên sứ áo trắng, anh là người đi ngược dòng, anh là dũng sĩ trong cuộc chiến s.inh t.ử…

Nhưng anh cũng là chàng trai của tôi, là người bị tôi bắt nạt sẽ bĩu môi, là người thích ăn bánh quế trứng ở cổng bệnh viện, là chàng trai lúc sét đ.ánh sẽ sợ hãi nằm trong lòng tôi…

Thế nhưng làm gì có thiên sứ áo trắng chứ? Họ chỉ là một đám trẻ khoác trên mình chiếc áo blouse, học người đi trước chữa bệnh cứu người, tranh giành mạng sống với tử thần mà thôi.

Tôi gửi tin nhắn cho Cố Tả: “Cố Tả, anh không được ch.ết. Cố Tả, anh không được ch.ết. Cố Tả, chỉ cần anh còn sống, chúng ta sẽ làm lành được không? Chúng ta sẽ kết hôn, rồi sinh rất nhiều đứa trẻ…”

Gửi tin nhắn xong, tôi nằm lì trên giường khóc lớn, không muốn đáp lại bất kỳ lời quan tâm nào cả.

Dường như thế giới trở nên tăm tối hơn.

Mãi nửa tiếng sau tiếng call video đã đánh thức tôi.

Là Cố Tả.

Tôi run rẩy ấn nút nghe máy.

Ở đầu bên kia điện thoại là gương mặt của Cố Tả.

Cố Tả mặc bộ đồ bảo hộ, mũ đã được cởi ra. Anh ngồi bệt xuống dưới đất tựa lưng vào tường. Vết khẩu trang hằn rõ trên trán và gương mặt anh, vùng da xung quanh cũng đã bị dị ứng đỏ ửng và sưng tấy lên rồi.

Đôi mắt đầy tơ máu hiện rõ hai từ mệt mỏi, nhưng cũng may là anh không sao cả, anh vẫn đang ở cùng đồng nghiệp của mình.

Không đợi tôi lên tiếng anh đã yếu ớt nói: “Hữu Hữu, những gì em nói ban nãy là thật chứ?”

“Gì cơ?” Tôi vô cùng sợ hãi, nước mắt rơi xuống lã chã.

“Chúng, chúng ta sẽ kết hôn rồi sinh rất nhiều đứa trẻ ấy…” Anh mệt mỏi đến nỗi không mở nổi mắt nhưng sâu trong đôi mắt ấy vẫn là sự kiên định.

Tôi khóc rồi cười, cười rồi lại khóc: “Tất nhiên là thật rồi, anh nhất định phải mạnh khỏe đấy.”

Vào khoảnh khắc đó, Cố Tả dựa lưng vào tường nhìn tôi chằm chằm.

Trong lúc lơ đãng, nụ cười mang theo nước mắt nhìn vào lòng bàn tay tôi.

Đôi mắt của Cố Tả sáng lấp lánh, anh mỉm cười nhìn tôi. Trong đôi mắt ấy của anh như chứa cả một dải ngân hà vậy. Hóa ra dù là lúc nào thì đôi mắt anh cũng có nhiều sao đến thế…

__________

Ngoại truyện Cố Tả.

1

Khương Hữu của rất lâu về trước là dáng hình của mùa hè năm ấy.

Dưới ánh mặt trời làn da trắng đến phát sáng của cô xinh đẹp như tơ lụa vậy. Khóe mắt cong cong mang theo sự thiên vị của ông trời.

Cô cứ như thế bước vào cuộc sống tôi.

Khoảng thời gian đó cũng chính là lúc cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi rạn nứt.

Trong suốt hai năm dài đằng đẵng đó bọn họ không ngừng giằng co.

Vừa luyến tiếc tay trắng dựng nên cơ đồ vừa luyến tiếc thứ tình cảm dựa dẫm vào nhau nhưng bọn họ lại thường xuyên vì kẻ thứ ba gây chuyện mà c.ãi nhau ầm ĩ.

Thậm chí trong một khoảng thời gian dài tôi đã nghĩ rằng mình có tội.

Có đôi lúc tôi sẽ nghĩ có phải là vì mình không đủ tốt nên bố mới không cần gia đình này không? Có phải là vì tôi chưa trưởng thành nên mẹ tôi mới không có đủ dũng cảm đi tìm cuộc sống mới hay không.

Đó là khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời tôi.

Khi đó với tôi Khương Hữu có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Tình cảm của tôi dành cho Khương Hữu cũng giống như các bạn nữ khác vậy, không hề vượt qua tình bạn.

Nhưng cô lại đối xử với tôi rất tốt, thật sự rất tốt.

Cô sẽ mượn vở của tôi, ăn nói khép nép nhờ lớp phó học tập chữa bài cho tôi. Dù rằng sau đó tôi cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến chúng.

Lúc tôi leo lên ghế ở sân vận động ngắm bầu trời đêm, suy nghĩ xem tại sao hôm qua bố mẹ tôi lại cãi nhau thì cô cũng lặng lẽ leo lên đó ngồi ngay sát bên cạnh tôi, cô sẽ khẽ ngâm nga ca khúc của Châu Kiệt Luân: “*Ngắm sao trời, một hai ba rồi bốn ngôi sao nối đuôi nhau thành một hàng.”

Vì muốn nói được chuyện với tôi ngày nào cô sẽ gặp phải những chuyện không thể tin nổi.

“Cố Tả, cậu đoán xem hôm nay tôi…” Đây là câu bắt chuyện cô thường dùng.

Tôi thừa nhận rằng Khương Hữu đã cho tôi ấm áp để tôi có thể vượt qua được quãng thời gian gia đình thiết hụt sự tự tin ấy.

Nhưng tôi lại không muốn hưởng thụ tình cảm của cô một cách vô cớ.

Tôi đã từ chối cô rất nhiều lần nhưng cô vẫn luôn kiên nhẫn. Sau đó mỗi lần gặp cô tôi đều đeo tai nghe lên, làm lơ cô. Tôi nghĩ mình làm như thế rồi dần dần cô sẽ cảm thấy không còn thú vị nữa, sẽ rời xa tôi.

Nhưng như thế cũng không có tác dụng gì cả, Khương Hữu vẫn luôn xuất hiện với tần suất dày đặc trong cuộc sống của tôi.

(*) Sao sáng - Châu Kiệt Luân: Siêu siêu hay.

2

Cho đến năm giờ chiều thứ bảy, cô vẫn nhắn tin cho tôi như thường ngày, cô nói: “Cố Tả, tớ đợi cậu ở chiếc ghế dài dưới bức tượng điêu khắc trong công viên Lao Động, không gặp không về.”

Bố mẹ tôi đang cãi nhau, lòng tôi rối như tơ vò. Tôi để điện thoại sang một bên rồi sau đó quên trả lời tin nhắn của cô luôn.

Lúc trước cô đã từng gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn. Có lúc tôi không muốn trả lời, mà cũng có lúc tôi quên béng mất. Lúc nhớ ra trả lời lại cô thì cô toàn mỉm cười hồn nhiên nói: “À, tớ cũng quên béng mất.”

Tôi cứ nghĩ ngày hôm đó cũng như thế, cho đến hơn mười giờ tôi lại nhận được tin nhắn của cô: “Cố Tả chúng ta sắp phải tạm biệt rồi, cậu không muốn đến đây gặp tớ sao?”

Đột nhiên tôi hoảng hốt, tôi không thể tưởng tượng nổi một cô gái như cô lại một thân một mình đứng đợi tôi suốt năm tiếng đồng hồ ở một công viên vắng như chùa bà đanh như thế.

Tôi bắt xe đi tới đó, vừa đi qua ngã rẽ thì tôi nhìn thấy cô đang đứng lẻ loi dưới bức tượng điêu khắc cao lớn ven đường công viên. Cơ thể của cô nhỏ bé, cô cúi gằm đầu xuống, đưa tay lên lau nước mắt.

Tôi đau lòng.

Thậm chí lúc đó tôi muốn lao nhanh đến bên cô rồi dỗ dành cô: “Đừng khóc nữa, chẳng phải tôi đã tới rồi sao?”

Nhưng vì vội quá vừa xuống xe tôi đã bị chiếc xe taxi đi ngang qua đâm phải.

Tôi nằm trên mặt đất lạnh như băng, máu chảy xuống theo huyệt thái dương, tôi mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của Khương Hữu trong bộ váy trắng.

Càng lúc càng đi xa.

Lần tai n.ạn đó, không có gì đáng ngại cả. Lúc bố mẹ tôi bước vào phòng phẫu thuật, đột nhiên bọn họ nhận ra rằng gia đình mới là thứ quan trọng nhất rồi bọn họ lại hòa hợp y như ngày đầu.

Mỉa mai biết mấy.

Đây có được coi như là món quà cuối cùng Khương Hữu dành tặng cho tôi trước khi cô rời đi không nhỉ?

Bù đắp cho nỗi đau của tôi bằng nỗi đau của cô.

3

Sau khi Khương Hữu đột nhiên bi.ến m.ất, tôi đã đi nghe ngóng tin tức của cô rất nhiều.

Sau đó tôi mới biết được hóa ra bố của Khương Hữu là một ông chủ của một tập đoàn nổi tiếng ở đây, bởi vì làm ăn thu.a lỗ mà n.ợ nần chồng chất.

Dường như bọn họ đã biến mất khỏi thế giới này vậy. Lúc tôi nhờ bố mình tìm cách để liên lạc với cô thì ông ấy nói: “Chuyện cả giới trắng đen lật tung trời lên cũng không điều tra ra con nghĩ bố điều tra được không. Con cũng đề cao bố mình quá rồi đấy. Có lẽ bây giờ bọn họ đang trốn ở nơi hang cùng ngõ hẻm nào đó, có khi còn không dám bật đèn lên cũng nên.”

Chưa bao giờ tôi cảm thấy tu.yệt vọng đến thế. Lúc đó tôi mới nhận thức sâu sắc được rằng không ai có thể giải cứu cô, và cả tôi nữa. Cô một mình lẻ loi trong trời đất này, không được ai giang rộng hai tay ra giúp đỡ. Nỗi sợ và bóng đêm bủa vây, tôi biết bản thân mình cũng sắp sửa mất đi cọng cỏ cứu mạng cuối cùng rồi.

Tôi ủ rũ rất lâu, sau đó tôi nghĩ mình nên làm chút chuyện gì đó vì cô.

Vì muốn lấy lại quyển vở cho cô tôi đã liều mạng học hành, cuối cùng tôi cũng được như ý nguyện.

Tôi nhớ tới cô thích nhất bác sĩ Giang Trực Thụ trong Thơ ngây, cô cũng thích nhìn thấy dáng vẻ lúc tôi cứu người, giúp đỡ người khác thế nên tôi đã chọn học y.

Mười năm, cuối cùng tôi cũng không còn là chàng trai chỉ rạng rỡ trong đôi mắt ấy của cô nữa.

Khi tôi nhận được những tràng pháo tay, những bó hoa tươi, người tôi muốn sẻ chia nhất lại chính là người con gái đã nhìn thấy tôi trong những lúc tôi chật vật nhất.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngày qua ngày.

Tình yêu bắt đầu sinh sôi nảy nở trong lòng tôi. Nó không những không biến mất theo thời mà lại lớn dần theo từng ngày, dần dần lấp đầy trái tim tôi.

Khi cơn gió đêm thổi tới, tôi hay nghe thấy tiếng của cô ngâm nga: “*Chỉ là chiếc hộp âm nhạc trong ký ức vẫn cứ xoay tròn, làm sao mới ngừng lại được đây?”

Làm sao mới ngừng lại được đây.

Ngón tay múa trên từng phím đàn, từng nốt nhạc lấp đầy khoảng trống trong lòng tôi, ánh trăng vụn vỡ giống như nước mắt của cô ngày ly biệt vậy.

Tìm kiếm cô trong đau khổ. Lúc gặp lại cô, cô đã là cô gái khoác trên mình áo cưới rồi.

Chú rể là người cô quen trong công việc.

Trong hôn lễ, dưới sự dẫn dắt của người dẫn chương trình cô vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng kể người ấy đã ở bên rồi đưa cô ra khỏi thung lũng như thế nào.

Những bức ảnh hạnh phúc của bọn họ chiếu liên tục trên màn hình, dường như muốn công khai trừng phạt tôi vậy.

Đôi mắt biết cười sáng trong y như hồi cô mười tám tuổi ấy, nhưng nó lại không phải là vì tôi mà sáng ngời.

Khoảnh khắc đó tôi thật sự rất ghen tỵ với người đàn ông đang đứng bên cạnh cô kia.

Tại sao anh ta lại có được chúng một cách dễ dàng như thế chứ.

Tôi không thể nào quên được sự mờ mịt và non trẻ của mình mười năm về trước. Sự cô đơn và tăm tối trong mười năm lạc đường, đôi mắt sáng ngời ngây thơ. Sự cô đơn của tôi, sự kiêu ngạo của tôi và cả giấc mộng của tôi nữa…

Sự nhớ nhung và ảo tưởng được tôi cất gọn trong góc nhỏ trong tim.

(*) Hạnh phúc đã hứa giờ nơi nao - Châu Kiệt Luân: Cũng siêu hay.

4

Tôi không ngờ rằng mình lại có thể gặp Khương Hữu một lần nữa.

Mười hai giờ đêm, cô được đưa vào trong phòng cấp cứu, trên người toàn mùi rượu phải rửa ruột gấp.

Đây là lần đầu tiên sau khi làm bác sĩ tôi không thể khống chế được cảm xúc của mình mà tức giận mắng chửi đôi nam nữ đưa cô tới đây như thế.

“Cmn sao mấy người lại để cho cô ấy uống ra nông nỗi này chứ? Có muốn sống nữa không đây?”

“Là cô ấy tự muốn uống đấy chứ, khách hàng nói nếu như cô ấy uống hết nửa chai rượu trắng thì sẽ mua hàng, chúng tôi không cản được.”

Sau đó bọn họ có giải thích cái gì nữa thì tôi cũng không nghe lọt tai.

Tôi chỉ chăm chú nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch đang nằm trên giường cấp cứu kia. Tôi có cảm giác nếu như mình lơ là đi một chút thì cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt của tôi ngay.

“Bác sĩ Cố, anh đi nghỉ một lát đi, để tôi làm cho.” Y tá nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của tôi cứ nghĩ là tôi mệt, cô ấy cầm ống NG rồi cẩn thận nói.

“Tôi sẽ phụ trách bệnh nhân này.” Tôi run rẩy cầm lấy ống NG, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của người nhà bệnh nhân là như thế nào.

Rửa ruột xong tôi đỡ cô về phòng, cơ thể nhỏ bé của cô làm ổ trong lồng ngực tôi.

Tôi hoảng hốt, sau khi cô ói ra tự nhiên tôi lại quên mất mình nên chào hỏi như thế nào.

“Bạn học Khương Hữu này, đây là cách theo đuổi tôi mới của cô sao?”

Chỉ một câu nói vu vơ nhưng dường như đã khiến cô hoảng sợ, cô vội vàng ngồi dậy muốn rời khỏi đây.

Những ngày sau đó dường như cô đang cố gắng hết sức giữ khoảng cách với tôi.

Thế gian thối nát, lòng người nham hi.ểm, rốt cuộc cô đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện mà tôi không biết thì mới ngụy trang mình thành một cây xương rồng nở hoa như thế này. Đáng yêu nhưng cũng khiến người ta đau lòng.

Tôi không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của cô, không muốn để cô thấy rằng mình đang thương hại cô.

Mười năm nay, cô sống nghiêm túc lại cố gắng, một mình gồng gánh nợ nần. Trách nhiệm và sự trả giá của cô cũng đủ để tôi tôn trọng cô rồi.

Vì không muốn để cô kháng cự lại mình, tôi đã tìm đủ mọi cách để được đến gần cô, thậm chí tôi còn tự móc tiền túi ra mua rất nhiều trang thiết bị y tế của cô nữa.

Cũng may, ánh mắt khi cô nhìn tôi đã không còn xa cách như trước nữa. Dần dần chúng tôi từ “bạn bè” trở thành “bạn tốt” của nhau.

“Tả này, tớ chưa bao giờ thấy ai theo đuổi con gái nhà người ta như cậu đâu đấy. Người ta thì tặng hoa, nhẫn kim cương các thứ. Còn cậu thì hay rồi, tặng đơn đặt hàng lại còn dùng tên của tớ để tặng nữa chứ.” Hạ Quân giơ biên lai lên, anh ấy nhìn số tiền mà đau đớn lòng.

Cô không biết tôi đã ở trong thế giới không có cô lâu biết nhường nào, cuối cùng khó khăn lắm tôi mới đợi được cô. Tôi có đủ kiên nhẫn đợi cô chấp nhận tôi từng chút từng chút một.

5

Cuối cùng thì chúng tôi cũng bên nhau.

Hai tháng ấy như muốn bù đắp lại tất cả những gì chúng tôi đã bỏ lỡ trong suốt mười năm qua vậy.

Buổi sáng lúc ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa chiếu vào phòng, đôi tai của cô dường như trở nên trong suốt, lông mi tạo thành một bóng mờ trên gương mặt trắng nõn. Điều đó khiến tôi hay cảm thấy mình như được trở lại cái tuổi mười tám vậy.

Cô vừa thơm vừa mềm, tôi không kìm lòng được mà hôn cô.

Bạn nhỏ ở trong lòng tôi làm xằng làm bậy khiến cho cuộc sống của tôi trở nên muôn màu hơn.

Không bao lâu sau những ngày yên tĩnh lại bắt đầu có gợn sóng.

Trong khoảng thời gian đó có hai bác sĩ ngoại khoa liên tục nghỉ đẻ, tôi bị điều về khoa ngoại, khối lượng công việc tăng lên rất nhiều.

Giảng viên bên Mỹ lại cần luận văn gấp.

Tôi loay hoay đến sứt đầu mẻ trán.

Lần đó sau khi tôi dỗ cô đi ngủ xong, tôi đã đi viết luận văn tới tận đêm khuya. Sau đó tôi phát hiện ra cô đang yên lặng đứng trước phòng làm việc nhìn tôi.

Cô đi chân trần, không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.

Tôi ôm cô vào lòng, hỏi cô có điều gì làm cô ấm ức không.

Hỏi mãi, cô mới nhìn tôi bằng đôi mắt ầng ậc nước, cô nói: “Có phải em đã làm liên lụy đến anh rồi không?”

Lúc đó tôi cứ nghĩ là cô đang buồn ngủ, chỉ là đang làm nũng cáu kỉnh với tôi thôi.

Giờ nghĩ lại tôi hối hận c.hết đi được ấy. Lúc đó vì không muốn để cô lo lắng nên tôi mới không giải thích rõ ràng với cô.

Sau đó cô đã diễn một vở kịch lừa được cả tôi luôn.

Nghĩ lại thì từ nhỏ tới lớn, chắc cũng chỉ có mình cô là lừa được tôi thôi đấy.

6

Phát hiện ra chuyện mờ ám là có người nặc danh báo cáo báo cáo tôi và Khương Hữu có giao dịch tiền bạc không đứng đắn với nhau. Bên tổ giám sát đã cho điều tra lại chuyện của ba tháng trước.

Tôi đập thẳng biên lai trang thiết bị y tế tôi mua từ chỗ Khương Hữu và số máy tôi chuyển tới bệnh viện thôn lên bàn của chủ nhiệm tổ giám sát.

“Tôi có thể hỗ trợ điều tra nhưng nếu như ảnh hưởng đến Khương Hữu khiến cô ấy phải mất việc thì tôi từ chức.”

Trong bệnh viện nháo nhào hết cả lên, nhưng người có phản ứng mạnh nhất là Trần Tịnh Nguyệt.

Vừa nghe thấy tôi lấy việc từ chức ra để uy hiếp tự nhiên cô ta lại muốn đi rút lại báo cáo. Cô ta cãi nhau với người của tổ giám sát vừa hay lại bị người khác bắt gặp.

Tôi đi chất vấn Trần Tịnh Nguyệt, chỉ vài câu đơn giản tôi đã hỏi ra được âm mưu vụng về và đầy toan tính này của cô ta rồi.

“Cố Tả, vốn dĩ hai người đã không thích hợp rồi, hai người là người của hai thế giới.” Cô ta tự tin thái quá rằng mình có thể có được tôi.

Cô ta tự tin đến nỗi quên đi tôi là một người đàn ông luôn tôn trọng phái nữ nên mới không muốn cãi nhau với cô ta. Nhưng mỗi lần nhắc đến Khương Hữu tôi như biến thành một người khác vậy.

Tôi không nhìn cô ta: “Cô nhầm rồi Trần Tịnh Nguyệt, tôi và Khương Hữu mới là người của một thế giới. Còn tôi và cô thì không phải. Bởi vì cô sẽ không bao giờ sánh bằng cô ấy.”

Tôi không tin vào số phận nhưng tại sao lần nào ông trời cũng để cho chúng tôi bỏ lỡ nhau vậy.

Đợi sau khi tôi xử lý xong mọi chuyện muốn đi tìm cô về nhưng chúng tôi lại đối mặt với cuộc chia tay sinh t.ử.

Hữu Hữu sắp xuất viện rồi, tôi ôm lấy cô, tôi vẫn ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cổ cô.

Nhàn nhạt, cực giống với chúng tôi của lúc trước.

Nếu như có thể tôi thật sự mong rằng mình có thể cứ ôm cô như thế này suốt cả một đời.

Nếu như tôi có thể quay lại, cả đời này tôi nhất định sẽ ôm lấy cô.

7

Tiếng cãi nhau trong phòng sinh làm đứt mạch hồi ức của tôi.

“Bác sĩ Cố, bé Hữu trớ rồi nè.” Hạ Quân dựa ở cửa, cậu ấy kéo cái áo bị làm bẩn ra, rồi mở to mắt nhìn tôi nói: “Cậu nói xem, có phải nên để cho bố đứa trẻ trả tiền giặt khô cho tôi không?”

“Vừa nãy tôi đã bảo với anh đứa trẻ sắp trớ rồi mà.” Tề Tư Sở đang gọt táo nhìn Hạ Quân bằng ánh mắt kh.inh thường: “Tôi hiểu bé như thế, tôi đây mới là bố nuôi của bé.”

Thủ phạm trớ lên người Hạ Quân, Tiểu Nhu Nhu mềm mại đang giơ nắm đấm lên dường như có chút không phục, thằng bé ngáp lớn một cái.

Thằng bé có mái tóc xoăn xoăn, đôi mắt sáng trong khẽ chớp chớp.

Hoạt bát, nghịch ngợm y như Khương Hữu vậy.

Hữu Hữu đang ôm thằng bé ở trong lòng, ánh nắng dịu dàng vờn quanh người cô.

Lúc này cô đang cầm lấy cánh tay nhỏ của bé con, dịu dàng nói.

“Con yêu, bố con tới rồi kìa.”

Hoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.