Khúc Ngẫu Hứng Thanh Mai

Chương 65: 65: Đùa Thanh Mai




Edit: nynuvola

Nửa tháng sau, nước Ý.

Giang Vũ tới Uy Thành tìm Ninh Khê.

Ninh Khê và Alpha của mình đã từ Tuyên Thành trở về Ý, hơn nữa còn cấp tốc đính hôn, hiện tại đang trong trạng thái hôn phu tương lai.

Nhà ăn kê bàn ghế dọc bờ sông, hai người ngồi trên đó, hiện tại đang là mùa hè, ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ vừa phải.

"Phương pháp điều trị của hai người có hiệu quả không?" Lâu rồi không gặp, Giang Vũ khá quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Ninh Khê, "Thân thể cậu thế nào rồi?"

"Thí nghiệm đã kết thúc, bây giờ tụi tớ đang trong thời kỳ quan sát, nhưng bước đầu phản ứng bài xích không còn nữa." Ninh Khê vẫn là bộ dạng tùy tiện như cũ, tâm tình so với lúc trước rõ ràng sáng sủa hơn rất nhiều.

"Vậy hai người các cậu......!Đã thử chưa? Cảm giác thế nào?"

"Đừng nói nữa! Nó không chỉ là thử thôi đâu, hắn căn bản không cho tớ xuống được giường......!Nghẹn lâu như thế, Alpha chẳng phải người nữa......" Ninh Khê đen mặt phun tào, nhưng giọng điệu lại không kiềm được mang theo một chút đắc ý và miêu tả sinh động, trông dở hơi cực kỳ.

"Chúc mừng cậu, trải qua bao khó khăn cuối cùng có thể hạnh phúc bên nhau." Giang Vũ bật cười, chân thành chúc phúc, "Khi nào quá trình quan sát sẽ kết thúc?"

"Nói chung là mất từ ba đến năm năm, có điều thầy Tống cũng nói với bọn tớ rồi, nếu như kỳ động dục xảy ra, chỉ cần luận lợi đánh dấu mang thai, trên cơ bản không còn vấn đề gì, chuyện này thật sự phải cảm ơn thầy Tống và nhóm của thầy......" Ninh Khê nói một nửa bỗng nhiên im bặt, sực nhớ ra quan hệ giữa Tống Thích và Đường Nhạc, nhất thời không biết nên nói tiếp hay không, "Chuyện đó, thầy Tống và Alpha của cậu quen nhau sao?"

Giang Vũ chống cằm nhìn mấy con thuyền đang đi lại trên sông, lung lay trong gió mang theo chút phong tình: "Đều là chuyện quá khứ, cậu nói không sai, nhóm của họ rất giỏi."

Ninh Khê nhẹ nhàng thở ra: "Đúng vậy, dù sao thì thư tình giáo sư Đường cũng viết luôn rồi, toàn thế giới đều biết anh ấy yêu cậu......"

Từ trong miệng người khác nghe được Đường Nhạc thể hiện tình yêu với cậu, vành tai Giang Vũ thoáng đỏ, tuyến thể như đang tiến lại xem náo nhiệt, vui vẻ nảy lên vài cái.

"Aizz hình như có gì đó không đúng, cậu đánh dấu hoàn toàn rồi?" Ninh Khê nhìn cần cổ lộ ra của Giang Vũ, lập tức chạy đến xem xét trên người cậu, tỉ mỉ kiểm tra tình trạng tuyến thể, "Thoạt nhìn thì hình như mới bị đánh dấu thôi nhỉ?"

"Ừ, là cái lần......!Tụi tớ đi du lịch ở New Zealand."

Nghĩ tới khoảng thời gian phát tình hoang đường kia, cả người Giang Vũ bỗng cảm thấy mất tự nhiên.

"Chậc chậc chậc, Alpha và Omega có độ xứng đôi 94% sau khi làm xong đánh dấu hoàn toàn, cậu có thể rời khỏi người ta chạy đến đây tìm tớ được đó hả?!"

"Kỳ phát tình đã trôi qua......!Sao lại không thể đi được chứ......" Giang Vũ không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, qua loa trả lời.

"Tớ còn chưa có bị đánh dấu hoàn toàn đâu," Ninh Khê lẩm bẩm một câu, sau đó vụng trộm ghé bên tai Giang Vũ hỏi: "Hai người đánh dấu nhau vào kỳ phát tình là cảm giác thế nào vậy?"

"Nghe nói AO có độ khớp cao đã đánh dấu hoàn toàn thì như củi khô bốc lửa, nắng hạn gặp mưa rào, hận không thể ngày đêm dính vào nhau sao?"

"............" Cái tên Ninh Khê này hẳn không biết, đó chính là nguyên nhân hiện tại Giang Vũ ngồi trước mặt cậu ta.

Giang Vũ nghĩ thầm trong bụng.

Mười ngày phát tình, cậu đã quăng hết mặt mũi đời này đi luôn rồi.

Ba ngày đầu, cậu vô thức phát tình, mỗi một ngóc ngách trong căn biệt thự cách ly đều chứa dấu vết của hai người, cậu chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để bổ sung thể lực và tinh lực.

Bốn ngày tiếp theo gần như có thể ăn cơm bình thường nhưng khó mà khống chế được ý muốn thân mật với Alpha, ngay cả lúc ăn cơm cũng phải dựa sát vào nhau, thường xuyên trong lúc tắm rửa, đi tản bộ cơ thể xuất hiện tình trạng nóng lên, sắc mặt ửng hồng, kéo tay Alpha chủ động cầu hoan.

Ba ngày cuối cùng, tần suất coi như giảm đi không ít, cậu cố gắng kìm nén dục vọng chiếm hữu với Alpha, nhưng vẫn quấn quýt mỗi lần Alpha làm việc, nhận điện thoại của người khác, một tấc không rời, Alpha cũng vô cùng chiều chuộng cậu, bất kể đang làm gì cũng bọc cậu trong ngực, còn thường xuyên xấu xa dùng tin tức tố dụ dỗ cậu động tình.

Hai người vừa đánh dấu xong, việc phóng thích tin tức tố quả thật chính là giấy gặp lửa, thổi nhẹ một cái liền cháy to, Omega khó mà chịu nổi sự dụ hoặc từ Alpha, bị hương nho trắng dẫn dắt tự dâng hiến, thực tủy biết vị mà nhấm nháp.

Ngày thứ mười, cậu cuối cùng kết thúc quá trình này, nhân lúc Alpha đang ngủ say nhấc cơ thể mệt mỏi đầy rẫy dấu vết ái muội lên, bắt taxi đến sân bay khởi hành chuyến bay sớm nhất rời khỏi.

Cậu đáp xuống châu Úc nghỉ ngơi vài ngày, giải thích với Đường Nhạc có chuyện gấp cần xử lý, cũng hứa với anh bận rộn xong sẽ về Mộc Thành.

Nhưng làm quái gì có chỗ nào bận đâu? Đường Nhạc cũng không vạch trần cậu, chỉ cần biết vợ mình đang ở đâu, luôn luôn giữ liên lạc là được.

Sau khi hỏi Ninh Khê về chuyện kết thúc trị liệu về Ý, cậu liền đến gặp mặt Ninh Khê.

Mặc dù mấy ngày qua cậu và Đường Nhạc vẫn liên hệ với nhau qua điện thoại bình thường, nhưng cứ tối trời thân thể sẽ lại khát vọng cái ôm của Alpha, tác dụng phụ của kỳ phát tình quá lớn, thậm chí còn làm cậu mộng xuân.

Thật sự.........!Quá mất mặt!!

- -----------

Đường Nhạc bên này phát hiện Giang Vũ lại trốn tránh, có lẽ vì từng trải qua nên anh không dễ hoảng hốt nữa.

Anh chậm rãi tính toán tiền dịch vụ, giải quyết tốt công tác hậu kỳ rồi bay về Mộc Thành xử lý công việc.

Một bên là hiệu trưởng La, gấp gáp thúc giục anh quay trở lại mỗi ngày, phía khác là thành viên của tổ nghiên cứu luận văn cùng vấn đề xuất bản.

Anh cần một ít thời gian để giải quyết.

Trong mười ngày đó, các thành viên đều đã đưa ra quyết định, đứng đầu là Lâm Phán, mọi người thống nhất chọn cách vứt bỏ phương thức xuất bản cổ xưa, dùng cách tự truyền thông, dù sao họ cũng không thiếu học phần và tiền bạc, chơi lớn chút không vấn đề gì.

Đường Nhạc về Mộc Thành, tập hợp mọi người đến nhà mình rồi cùng nhau bàn bạc.

Vốn dĩ dự định lựa chọn một kênh truyền thông văn học mới tương đối có danh tiếng để đăng tải, nhưng hầu hết thành viên đều cảm thấy thiếu thiếu.

Mãi đến lúc Lâm Phán đề xuất mọi người trong nhóm có thể tự lập một kênh truyền thông riêng, xây dựng tài khoản mới hoàn toàn.

"Rất khó để bồi dưỡng tài khoản mới, chúng ta không có lưu lượng." Lục Thiên Kỳ hơi nghi ngờ.

Lâm Phán giải thích: "Chúng ta không thể một sớm một chiều tạo dựng lập tức nổi, nhưng có thể từ từ vun đắp."

"Ngoại trừ luận văn, còn có thể đăng cái gì nữa?"

Các thành viên bắt đầu nhao nhao thảo luận, Đường Nhạc vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe.

Một số đề xuất đăng truyện cười, tiểu thuyết dài kỳ để thu hút dư luận, số còn lại chọn viết bài báo giám sát các sự kiện thời sự và tin nóng.

"Văn học là vấn đề nghiêm túc, giải trí cũng phải có giới hạn, không thể hạ thấp bản thân." Lục Thiên Kỳ tính cách bảo thủ, thái độ nghiêm khắc.

"Nhưng tôi cảm thấy, văn học không nhất định phải nghiêm cẩn như vậy," Đường Nhạc nói, "Chúng ta có thể duy trì một tài khoản, đăng nội dung là những sự kiện thú vị, gian nan hay khó khăn mà chúng ta gặp phải khi viết bài luận này."

"Trước mắt những tài khoản trong ngành không nhiều, kỳ thật vấn đề nghiên cứu học thuật rất tốn sức, chúng ta coi như có thể thu hút lượng người xem bằng một vài câu chuyện xưa giữa những người đồng trang lứa để tạo bầu không khí cũng là ý hay." Đường Nhạc tiếp tục bổ sung, "Đây là nội dung ban đầu, chờ những câu chuyện đăng tải ổn định, chúng ta sẽ xem xét xuất bản luận văn, việc kiểm soát thu hoạch luận văn không đơn giản như vậy, chúng ta cần thiết lập một số cấp độ yêu cầu."

"Có thể dùng nội dung trong những bài post trước đó để làm câu hỏi khảo sát!" Lục Thiên Kỳ nhanh chóng suy luận và đúc kết.

"Nó giống như các bước nhỏ trong quy trình, đáp đúng mới có thể đọc được nội dung tiếp theo trong bài luận, và phải hoàn thành toàn bộ cậu hỏi mới đọc được hết bài luận văn." Lâm Phán tiếp tục.

"Nếu như vậy thì chúng ta không chỉ giới hạn nội dung liên quan đến luận văn mà có thể nói qua các sự kiện văn hóa thời sự, điểm nóng văn học, v.v..."

"Vậy nếu lỡ như......!Không có ai xem thì sao?" Một bạn học cùng nhóm cẩn thận đưa ra thắc mắc.

Mọi người nhìn nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, bất chợt nở nụ cười.

"Vốn dĩ không mong đợi có nhiều người chú ý đến."

"Chỉ cần cố gắng hết sức, ít nhất chúng ta cũng là người tiên phong nhảy vào hố lửa."

"Nghe ngầu đấy."

"Tự tin lên, bỏ ngoài tai mọi lời tác động."

Nói là làm, sau khi xác định phương hướng, mọi người liền nghiêm túc lên kế hoạch cho nội dung, nhận những phần mình phụ trách và sắp xếp ca làm việc.

Dù ở độ tuổi nào, cùng với người có chung chí hướng cùng nhau phấn đấu, khai phá lĩnh vực chưa biết tới, đều là chuyện rất đáng mong đợi.

Giữ lại sự đam mê mãnh liệt này mới là cơ sở quan trọng nhất để sáng tạo.

Màn đêm buông xuống, thành viên nhóm đi ra sân vườn làm tiệc nướng BBQ.

Dàn nướng thịt, xiên thịt, rau củ và nước chấm đều đã được dì Thỉ chuẩn bị trước, tuy những sinh viên này vừa viết bài xong nhưng vẫn tự thân vận động phụ giúp nướng thịt, làm nước chấm và đồ uống, mỗi người một nhiệm vụ riêng, chẳng mấy chốc đã hoàn thiện bàn tiệc.

Đường Nhạc nâng ly rượu ngồi trên xích đu trong sân, lơ đãng không biết đang suy nghĩ gì.

"Thầy Đường......" Lâm Phán đứng bên cạnh xích đu, tay cầm coca, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ hưng phấn, "Thầy và Giang Vũ......?"

Đường Nhạc giơ cao ly chạm cốc với cô, cười đáp: "Chắc tất cả đều biết rồi nhỉ? Tôi và Tiểu Vũ là vợ chồng."

"Chuyện này thật tuyệt nha!" Lâm Phán không khỏi kích động, "Em vẫn cố kìm chế không dám hỏi thăm thầy đó, một người là nghệ sĩ dương cầm em thích nhất, một người lại là giáo viên hướng dẫn của em! Vậy thầy Giang hóa ra là sư mẫu của em à?!!"

"......" Thầy Giang của em mà nghe thấy cái xưng hô này chắc chắn sẽ không vui đâu, Đường Nhạc nghĩ thầm.

"Giáo sư đường, em chúc hai người bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm, sớm ngày sinh......!Éc......" Lâm Phán kịp thời phanh xe, "Hạnh phúc mỹ mãn!"

"Cảm ơn em," Đường Nhạc nhấp một ngụ rượu, làm như vô tình thêm vào, "Sớm sinh cũng không sai lắm."

Mãi tận lúc Lâm Phán ngồi trên bàn ăn gặm cánh gà nướng mới bất tri bất giác nghĩ ra, sớm sinh quý tử? Chẳng lẽ lúc nãy giáo sư Đường đang tú ân tú ái sao?!

(Tú ân tú ái: khoe khoang, thể hiện tình cảm)

- --------

Trăng đã lên giữa trời Mộc thành, Giang Vũ và Ninh khê cũng đã ăn xong cơm trưa, đang về nhà của Ninh Khê.

Phòng không quá lớn, một chung cư hai lầu, có cả sân phơi, ánh sáng đầy đủ, rất thoải mái.

Đầu giờ chiều, hai người nằm nghỉ trên ghế tựa ngoài sân phơi, Giang Vũ vui thích nheo mắt, cùng Ninh Khê câu được câu không trò chuyện, chủ yếu là nghe bạn mình kể về quá trình trị liệu ở Tuyên Thành.

Nói một hồi, giọng của Ninh Khê nhỏ dần, Giang Vũ nghiêng đầu nhìn thấy người đã ngủ rồi.

Tuy rằng thoạt nhìn phấn chấn, nhưng việc điều trị chứng bài xích tin tức tố hẳn ít nhiều ảnh hưởng đến chức năng cơ thể, cần bồi dưỡng cho tốt.

Giang Vũ mới vừa đắp chăn cho Ninh Khê xong, Đường Nhạc đã gọi điện đến.

"Em đang ở đâu đấy?"

"Em đang ở nhà Ninh Khê." Âm thanh chỗ Đường Nhạc có vẻ ồn ào náo nhiệt xen lẫn tiếng pháo hoa, "Anh đang ở đâu vậy?"

"Nhà của chúng ta, hôm nay cùng mấy sinh viên liên hoan."

"Tình hình luận văn thế nào rồi?"

"Đã xác định phương hướng, sẽ từ từ đi vào quỹ đạo." Đường Nhạc hỏi tiếp: "Em gần đây...!Có vào weibo không?"

"Không có, sao thế anh?"

"À......!Nếu rảnh rỗi em có thể lên xem thử, có chút tin tức......!Khụ khụ, khá thú vị."

Cúp điện thoại, Giang Vũ nghi hoặc mở phần mềm, giáo sư Đường ám chỉ rõ ràng như vậy, nhất định có tin gì rồi.

Cậu nhìn một vòng hot search, đọc các mục tìm kiếm nóng và bình luận trên tài khoản chính, đều rất bình thường, có tin mới nào đâu nhỉ?

Ngay lúc cậu nhấp vào trang cá nhân của mình, nhìn thấy ảnh đại diện "Người dùng 78819572" trong danh sách những người truy cập thường xuyên nhất, trái tim và đầu óc chợt nóng lên, Giang Vũ nhanh chóng click xem.

Quả nhiên người dùng này nửa tiếng trước vừa đăng một tấm ảnh chụp.

Trên ảnh là hình một ly rượu nho trắng, dưới đáy ly có một quả thanh mai xanh biếc kèm theo dòng trạng thái.

Không cần hỏi cũng biết, ly rượu này nhất định là Chenin Blanc.

Hóa ra vì muốn cho cậu xem cái này, nhớ cậu nhưng không thể nói thẳng ra sao? Quanh co lòng vòng mãi, Giang Vũ nghĩ ghét bỏ nhưng khóe miệng lại bất giác cong lên.

Thoát weibo, Giang Vũ ngẩng đầu nhìn cái cây ở căn hộ phía trước bị gió thổi đung đưa, cành lá lay động, từng đường gân trên chiếc lá phản chiếu rõ ràng dưới ánh mặt trời.

Có một cặp vợ chồng dắt theo một chú Samoyed đi tản bộ, Samoyed chạy phía trước được vài bước sẽ quay đầu xác nhận chủ nhân có ở sau không, lè lưỡi đáng yêu, bộ lông trắng tuyết mang cảm giác sờ vào vô cùng thoải mái.

Cậu chợt nhớ đến hoa cỏ và cây cối trong sân vườn nhà mình, chiếc xích đu, con diều mà Đường Nhạc làm, còn cả cơm rượu lên men, nhớ đôi vợ chồng sống cạnh đó cũng nuôi một con Samoyed.

Bài thơ và tấm hình anh chụp lúc nãy hiện lên trong đầu.

【Rượu trêu đùa thanh mai, ánh trăng thỉnh người say.

Giữa hạ trước sân vắng, khanh cứ chậm rãi về.】

Tư vị được người khác thương nhớ thật tốt, Giang Vũ xoa tuyến thể sau cổ, bỗng nhiên cảm thấy rất muốn về nhà, muốn cùng Đường Nhạc chơi xích đu, uống rượu rồi hôn nhau trong đêm trăng thanh gió mát giữa hạ này.

Cậu lấy điện thoại ra, đặt vé máy bay chuyến sớm nhất về Mộc Thành, tiện tay chia sẻ cho anh.

【Buổi chiều ngày mai em về đến nơi.】

【Được, tôi tới đón em.】

【Vâng.】

【Tôi rất nhớ em.】

【Ừm......!Em cũng vậy.】

26 năm sống với dương cầm, vô số âm điệu đã róc rách chảy qua, cuối cùng chuyển thành một khúc đình viện bốn mùa, từ độc tấu biến thành hợp tấu.

================

"Cứ chậm rãi quay về" xuất phát từ bức thư mà Ngô Việt Vương gửi cho vợ của mình viết rằng "Mạch thượng khai hoa, cứ chậm rãi quay về.", từ Khanh mà tác giả sử dụng còn ám chỉ cách gọi thân mật giữa vợ chồng.

- ----------

HOÀN CHÍNH VĂN

Vậy là cuối cùng cái hố thứ tư nhưng hoàn thành đầu tiên của tui đã xong, từ giờ sẽ tập trung beta lại toàn bộ truyện và up dần mấy hố đang đào dở, phiên ngoại về Tống Thích sẽ được lên sóng đầu tháng 9.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui suốt thời gian qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.