Khúc Ngẫu Hứng Thanh Mai

Chương 6: 6: Đồng Ý Rồi




Edit: nynuvola

Đường Nhạc thực sự không hiểu rõ về những thứ liên quan đến âm nhạc, anh chỉ là một người bình thường, sự tiếp thu của anh khi lắng nghe Bel Canto cũng tựa như việc nghe một ca khúc thịnh hành nào đó vậy.

(Bel Canto, một cách hát chuẩn mực và nổi bật của Opera ra đời từ thế kỷ 19 tại Ý)

Nhưng dù vậy, anh vẫn có thể cảm nhận được sự tâm huyết và chuyên nghiệp của Giang Vũ lúc biểu diễn.

Phảng phất cậu và đàn dương cầm hòa thành một thể.

Khi chơi đàn, mọi chuyển động nhỏ của Giang Vũ đều có chung nhịp thở với âm sắc và tiết tấu, cảm xúc từ từ chuyển biến, màn hình sau lưng cậu liên tục thay đổi theo chiều sâu của màn trình diễn.

Lời Lâm Phán nói không sai, đây chính là bữa tiệc của thị giác và thính giác.

Một Giang Vũ như vậy, hấp dẫn không thể nghi ngờ.

Vào giây phút một người tập trung vào cái họ am hiểu, đó là khi họ quyến rũ nhất.

Buổi biểu diễn kéo dài hai tiếng, vào 15 phút trước khi kết thúc, Đường Nhạc đã rời đi sớm.

20 phút sau, anh ôm theo một bó hoa Baby (Gypsophila) và bị chặn lại bên ngoài lối đi khẩn cấp phía sau sân vận động.

Anh bị chặn chung với khoảng mấy chục người cũng đang cầm hoa, trong đó có nam có nữ, có Alpha cũng có Beta.

Đây là điều mà Đường Nhạc không nghĩ tới.

Vị hôn thê của anh so với tưởng tượng còn được chào đón nồng nhiệt hơn rất nhiều.

Có hai Alpha nhìn anh không mấy thiện cảm, khiến cho tin tức tố của mọi người trong đám đông hơi hỗn loạn, ham muốn chinh phục thuộc về Alpha bị khơi gợi lên.

Đường Nhạc sờ mũi, có chút xấu hổ, đang tự hỏi nên từ bỏ trực tiếp đi về nhà hay không, bỗng nhiên anh nhìn thấy phía lối đi khẩn cấp có người đang đi ra.

Người ấy đúng là Giang Vũ.

Đám đông lập tức ồn ào hẳn lên, không ít người hô tên Giang Vũ, bày tỏ lòng yêu thích với cậu.

Giang Vũ từ lâu đã quen với cảnh tượng này, cậu tuy rằng không phải minh tinh, nhưng sau mỗi buổi biểu diễn vẫn luôn có nhiều fans cuồng săn đón, không ít người nhiệt tình theo đuổi.

Cậu quay đầu thì thầm với trợ lý, sau đó nói với người hâm mộ: "Cảm ơn, hoa đưa cho trợ lý của tôi là được rồi", nói xong liền đi thẳng về phía trước.

Đường Nhạc đứng ở cuối lối ra, thấy trợ lý kéo theo một cái thùng đựng hàng từ sân vận động, lần lượt nhận hoa của mỗi người rồi nhét vào thùng.

Mắt thấy Giang Vũ sắp lướt qua trước mặt mình, vì để tránh cho bó hoa đáng thương phải chịu chung cảnh ngộ tương đồng, Đường Nhạc chợt nhớ tới độ xứng đôi 94% của họ, kèm theo câu hứa Đánh cuộc một phen của Cố Duẫn Mộng, anh đã đưa ra một quyết định bốc đồng.

Anh hơi phóng thích một chút tin tức tố, cân đo nồng độ chính xác, với khoảng cách không xa, Giang Vũ hẳn có thể vừa vặn ngửi thấy được.

Đường Nhạc vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, nhưng ngoài dự đoán, Giang Vũ thế mà thật sự dừng bước chân, hơn nữa còn quay người nhìn thẳng vào anh.

Bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đã sớm xem qua tư liệu của đối phương vô số lần, cuối cùng cũng chính thức gặp mặt.

"Đường...!Nhạc? Sao anh......!Lại ở đây?" Giang Vũ đến gần hai bước, mở miệng hỏi.

Đường Nhạc che mũi, chưa biết nên trả lời thế nào.

Giang Vũ nhìn bó hoa Baby trong tay Đường Nhạc, rồi nhìn đám đông xung quanh anh, thần sắc có chút phức tạp, nói: "Hóa ra là vậy, đi thôi."

Sau đó cậu chào hỏi với nhân viên bảo an, để Đường Nhạc tiến vào lối đi, hai người cùng nhau rời khỏi hiện trường hỗn loạn, đến xe bảo mẫu của Giang Vũ.

Ở trên xe, Đường Nhạc phát hiện giọng nói của anh không khỏi có phần ngượng ngùng.

"Khụ, tôi vốn định đến hậu trường tìm em, nhưng bảo vệ không cho tôi vào, tôi liền đến cửa sau xem thử thế nào, kết quả......"

"Được rồi, anh không cần giải thích." Giang Vũ xua tay, vẻ mặt rõ ràng, "Em hiểu mà."

"Đúng rồi, biểu diễn rất tuyệt.

Hoa này tặng cho em."

Tuy rằng hơi muộn chút, nhưng Đường Nhạc chưa quên ý định ban đầu của mình.

Giang Vũ giơ tay nhận hoa, đầu ngón tay hai người chạm nhau, Giang Vũ bất giác run lên, bó hoa Baby thiếu chút nữa rơi xuống đất, may mắn Đường Nhạc phản ứng nhanh, tay phải đặt lên tay Giang Vũ để giúp đỡ, giúp cậu chỉnh lại bó hoa xong mới rút tay về.

Khuôn mặt Giang Vũ lúc này đỏ bừng, trong đầu đều là đôi bàn tay đẹp đẽ của Đường Nhạc.

Cậu hắng giọng, vừa khắc chế bản thân đừng nhìn tay của anh nữa, chuyển ánh mắt sang bó hoa trong tay, vừa như lơ đãng chuồn chuồn lướt nước nói: "Được, em đồng ý với anh."

"Đồng ý...!Cái gì?" Đường Nhạc không hiểu lắm, anh còn chưa nói cái gì, Giang Vũ đã đồng ý rồi?

Giả ngu.

Giang Vũ trong lòng thầm mắng một câu, trộm nghĩ cái người này thấy Alpha khác đến nhiều như vậy, còn ra vẻ đạo mạo khen ngợi cậu, lại còn tặng hoa, không tiếc phóng thích tin tức tố dụ dỗ cậu, chẳng phải là vì muốn hẹn hò với cậu à?

Hừ.

Nếu không phải bởi vì đôi tay đẹp đẽ kia, nếu không phải vì tin tức tố của anh cũng khá thơm, nếu không phải vì anh là vị hôn phu của tôi, dễ gì tôi đồng ý với anh á.

"Nói trước nhé, em chỉ có hai tiếng để đi ăn, xem phim hoặc là bất cứ thứ gì khác."

Giang Vũ đỏ mặt nâng cằm, lộ ra cần cổ trắng ngạo kiều, thái độ như ban ơn.

Đường Nhạc lúc này mới tỉnh ra, hẳn là khi nãy thấy anh chen chúc trong đám fans rồi bị chặn lại ở ngoài, kèm theo bó hoa Baby này, hoàng tử bé phải chăng...!đã coi anh thành người đang muốn theo đuổi cậu?

Sự hiểu lầm này thật sự......!Không dễ giải thích chút nào.

Cảm giác cũng có phần mới mẻ và kỳ lạ.

Vị hôn thê của anh khác hoàn toàn lúc ở trên sân khấu, khá là đáng yêu.

Đường Nhạc im lặng vài giây, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cảm thấy hẹn hò quả thật là một ý kiến không tồi.

"Được, tình cờ có một nơi tôi muốn đưa em đến."

- -----------DFY--------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.