Khúc Ngẫu Hứng Thanh Mai

Chương 22: 22: Giúp Tôi




Edit: nynuvola

Đường Nhạc nghi hoặc tai mình có vấn đề, anh nheo mắt lại nhìn Giang Vũ, có chút không xác định hỏi: "Em nói gì?"

Giang Vũ đột nhiên cảm thấy áp lực không khí xung quanh hạ dần xuống, ánh mắt của Đường Nhạc thoạt nhìn như đang muốn ăn tươi nuốt sống người.

Nhìn thấy anh như vậy, đáy lòng Giang Vũ nặng trĩu, cho rằng cậu đã nói trúng tim đen của anh.

"Đường Nhạc, chuyện đó......Bị ảnh hưởng......Cũng......Cũng không sao cả," lúc nãy tìm kiếm kết quả trên mạng, sợ tổn thương đến lòng tự trọng của Đường Nhạc, cậu cố gắng an ủi anh: "Có thể chữa được, em......Em sẽ giúp anh, hai người chúng ta đồng lòng."

Cơn giận của anh quả thực bị cậu chọc cười, trong khi anh đang muốn cho Giang Vũ thêm thời gian và không gian, buổi tối còn âm thầm kiềm chế không động chạm đến cậu, tự đi WC giải quyết, kết quả tự nhiên lại thành "Không được"?

"Vậy em muốn giúp tôi thế nào?" Thanh âm Đường Nhạc nặng nề, hỏi cậu.

Câu hỏi này khiến Giang Vũ điêu đứng, cậu cũng có biết đâu? Nhanh chóng điều động toàn bộ kiến thức lưu giữ trong đầu, vẫn chưa tìm ra được biện pháp để đối phó.

Nhìn bộ dạng ngu ngơ lấy lòng anh của Giang Vũ, Đường Nhạc không vội chứng minh bản thân, mà kéo cậu ra sau bàn làm việc, ngồi xuống ghế, để Giang Vũ ngồi khóa trên người mình.

"Tiểu Vũ, nếu tôi thật sự có vấn đề, em có chê tôi không?" Ánh mắt Đường Nhạc hiện lên một tia mất mát, trái tim của Giang Vũ cũng nhói theo.

"Tất nhiên là không, nếu có chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt!" Cậu lập tức lập lời thề son sắt bảo đảm.

"Vậy em đồng ý giúp tôi không?" Giang Vũ thận trọng gật đầu trong ánh nhìn khát cầu của Đường Nhạc.

"Tiểu Vũ, trước tiên hôn tôi."

Yêu cầu này đơn giản, Giang Vũ chủ động dán sát lại hôn lên môi Đường Nhạc, cậu học động tác thường ngày của anh, hơi vươn lưỡi ra, rất nhanh liền bị đầu lưỡi Đường Nhạc cuốn lấy, vấn vít hôn sâu.

Tay Đường Nhạc tự nhiên di chuyển trên chiếc yukata trong suốt, lớp vải lụa mỏng nhẹ khi sờ lên cảm giác cực kỳ thoải mái, nhiệt độ từ bàn tay cũng trực tiếp truyền qua, làm cơ thể Giang Vũ trở nên mẫn cảm, đặc biệt là khi Đường Nhạc cọ xát đầu nhũ trước ngực, cậu không thể khống chế được tiếng rên rỉ của mình.

Đường Nhạc cầm tay Giang Vũ đặt lên bộ phận đã nửa cứng của anh, đôi môi ướt át ghé vào bên tai cậu thủ thỉ: "Tiểu Vũ, vuốt ve nó."

Xuyên qua lớp vải quần bảo vệ dễ chịu, Giang Vũ nhẹ nhàng xoa nắn, cây gậy kia rất nhanh liền cứng rắn, tựa hồ đang tiếp thêm sự tin tưởng cho cậu.

Giang Vũ nhớ lại kinh nghiệm mỗi khi tự giải quyết của mình, cảm thấy chỉ mỗi gãi trúng chỗ ngứa thì chưa đủ, mạnh dạn cởi dây lưng quần Đường Nhạc, đưa tay vói vào bên trong, nắm lấy gốc rễ người đàn ông.

Chỉ nghe Đường Nhạc khẽ rì rầm một tiếng, Giang Vũ như được khích lệ, ngẩng đầu hôn anh cổ vũ: "Anh có cảm nhận được chút nào không?"

Đường Nhạc chịu đựng suy nghĩ muốn đè Giang Vũ xuống ghế làm một trận, trả lời: "Ừm, hình như còn thiếu chút nữa."

Giang Vũ tuốt tuốt vài cái, ngại quần áo vướng víu, liền giúp Đường Nhạc kéo quần xuống tận bắp đùi, thứ đồ thô to kia cứ như vậy mà bại lộ giữa thanh thiên bạch nhật.

Bộ vị đó ngoài màu sắc đậm và kích cỡ ấn tượng, so với bàn tay của cậu cũng dài hơn, thậm chí ngay lúc này còn cứng đến kỳ quặc, chọc thẳng vào đùi Giang Vũ.

Mặt cậu thoáng cái đỏ lên, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ được giao, trong lòng mặc niệm, vì Đường Nhạc, ngay lúc này không thể quay đầu, không thể ngại ngùng nữa!

Cậu dùng bàn tay bao bọc toàn bộ cây hàng của Đường Nhạc, dựa vào kinh nghiệm bản thân vuốt ve từ trên xuống.

Nhưng làm như vậy chính cậu cũng không chịu nổi, bàn tay lớn của anh vẫn luôn ấn lên eo Giang Vũ, giống như nhào nặn, làm cả người cậu mềm nhũn dựa vào lồng ngực anh.

Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, mỗi khi ngón tay với nhiều vết chai thô ráp cọ xát trên lớp biểu bì, đều có thể nghe được hơi thở gấp gáp nặng nề của Đường Nhạc vang lên bên tai.

Cùng với dục vọng dâng trào, còn có hương nho trắng từ Alpha tràn ra trong không khí.

Đường Nhạc động tình.

Giang Vũ cũng động tình, tuyến thể sau gáy hơi nóng lên, hương thanh mai vô thức ùa ra, không có bất kỳ khống chế nào.

Hai luồng tin tức tố quen cửa quen nẻo dung hợp với nhau.

Đường Nhạc đè lại bàn tay Giang Vũ không cho cậu nhúc nhích, tay khác nhẹ nhàng xoa đầu Giang Vũ, giọng nói khàn khàn truyền tới: "Tiểu Vũ, em làm tốt lắm.

Hiện tại tôi cảm thấy khá ổn, em có thể dùng miệng hôn nó được không?"

Giang Vũ gần như đánh mất khả năng tư duy, thuận theo sự mời gọi mê hoặc, hơi cúi người xuống phía dưới, dùng miệng hôn lên quả đầu nấm lớn kia.

.

Hãy tìm đọc trang chính ở * trumt ruyen.

mE *

Trong nháy mắt một ít chất lỏng chảy ra, Giang Vũ ngây người nhìn nó tràn xuống tích trên đầu ngón tay, cậu bỗng vươn đầu lưỡi, liếm sạch chất lỏng đi.

Một cái liếm này, thiếu chút nữa khiến Đường Nhạc bắn.

- -----------DFY--------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.