Khúc Ngẫu Hứng Thanh Mai

Chương 15: 15: Có Thể Hôn Em Không




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: nynuvola

Thân là Alpha, Đường Nhạc đã quen thuộc đến không thể quen hơn được mùi hương thanh mai này.

Mà hương thanh mai hôm nay cũng không giống với ngày thường, bởi vì nó trộn lẫn với hương rượu nếp, tựa như quả thanh mai vừa được ủ lên men.

Hiện tại quả thanh mai này còn đang mời gọi anh đến thưởng thức.

"Tiểu Vũ." Đường Nhạc cúi đầu ôm eo Giang Vũ, tay phải vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cậu, "Tôi có thể hôn em không?"

Giang Vũ ngẩng đầu, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng vẫn là nhìn chăm chú vào Đường Nhạc, trong đôi mắt cậu ánh lên sự mong đợi, khát khao, còn mang theo chút cam chịu.

Đường Nhạc cuối cùng cũng được như ý nguyện dán môi anh lên bờ môi đã nhiễm qua vị rượu gạo ấy, chậm rãi tiến vào trong, ngậm lấy phiến môi hơi nhếch lên liếm hai cái, môi Giang Vũ cũng tự động hé ra, Đường Nhạc nhân cơ hội vươn đầu lưỡi, triền miên cùng cậu đưa đẩy, quả thanh mai được dẫn dắt, ngây ngô đáp lại anh.

Mùi rượu nếp thơm nồng lan tỏa trong không khí, còn có tin tức tố mà Giang Vũ không kiểm soát được thả ra.

Hai tay Đường Nhạc đặt trên mông đối phương, dùng sức nâng người cậu lên.

Môi lưỡi thoáng tách ra.

"Tiểu Vũ, lấy chân vòng qua eo tôi, tôi bế em vào nhà."

Anh không muốn hương vị của Omega nhà mình lan ra ngoài sân để cho những người khác ngửi thấy được.

Giang Vũ nghe lời dùng hai chân vắt chéo qua hông Đường Nhạc, lập tức bị anh tiếp tục hôn tới, bởi vì hai tay Đường Nhạc đều đang nâng cậu nên môi hôn cũng không quá mạnh bạo, Giang Vũ hiểu ý vòng tay qua đầu anh, ngoan ngoãn tiến lại gần để anh tùy ý hôn liếm.

Sau khi vào phòng đóng cửa lại, Đường Nhạc áp Giang Vũ lên cửa hôn sâu, toàn bộ đầu lưỡi đều xâm nhập vào khoang miệng cậu tàn sát bừa bãi, cướp lấy dưỡng khí của cậu.

Không chỉ có thế, Đường Nhạc cũng phóng thích tin tức tố nho trắng của mình, hai người càng hôn càng quấn quýt, đôi môi Giang Vũ giờ đã tê rần, miệng không khép lại được, bên tai không ngừng vang lên tiếng nước chảy xuống.

Hai loại tin tức tố dung hợp với nhau đến mức khó tin, không giống như lần đầu gặp gỡ, tựa hồ chúng đã tìm ra được cách thức tốt nhất để hòa nhập, khắp nơi trong căn phòng dần tản mát ra mùi hương của rượu thanh mai.

Đường Nhạc trộm nghĩ, vẫn là hôn lúc tỉnh táo thích hơn.

Giang Vũ hồn nhiên không biết lúc ngủ đã bị hôn lén rất nhiều lần, chỉ phát hiện mỗi sáng sớm bản thân đều tỉnh lại trong lồng ngực của Đường Nhạc, chậm rãi từ xấu hổ biến thành thói quen, còn cảm thấy Đường Nhạc là một chính nhân quân tử.

Trước khi triệt để lau súng cướp cò, Đường Nhạc buông Giang Vũ ra, nhưng vẫn đè cậu trên cửa để bắt nạt.

"Thích không?"

Giang Vũ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đường Nhạc uy hiếp, nhưng đôi mắt ngân ngấn nước và khóe môi bị hôn đến sưng đỏ tựa hồ đã bán đứng cậu.

"Thích đúng không?"

Giang Vũ quay mặt đi, không thèm trả lời.

Đường Nhạc cúi đầu nhìn xuống bộ phận bên dưới nào đó của cậu, tiếp tục mỉm cười trêu chọc.

"Xem ra rất là thích."

"Anh xem chỗ nào vậy?!" Giang Vũ xấu hổ giận dỗi đẩy tay Đường Nhạc, xoay người mở cửa, "Em......!Em đi lấy cơm rượu về, vẫn còn lăn lóc ngoài sân đấy."

Đường Nhạc thấp giọng cười một tiếng, cũng nhìn xuống hạ thân của chính mình.

Aizzz, dạo gần đây số lần tự giải quyết có hơi nhiều rồi.

Nhưng đậu hủ nóng không thể ăn vội được.

Hôm nay cắn thử một ngụm, quả nhiên vừa trơn mềm lại ngọt ngào, thơm tho.

Nhóc con nhà anh hẳn là tâm tình tốt lên nhiều nhỉ? Sẽ không vì những lời đồn đãi vớ vẩn mà khó chịu nữa.

Chờ Giang Vũ lấy cơm rượu về đến nơi, Đường Nhạc chuẩn bị thêm một ít trái cây ăn cùng, lấy cơm tối mà dì Thỉ làm sẵn ra hâm nóng lại, hai người thỏa mãn ăn một bữa ngon lành.

"Nếu em thích ăn mấy loại như gạo lên men, lần sau để tôi đưa em đến một nhà hàng của bạn tôi, món súp bí đỏ lên men ở đó rất tuyệt."

"Thật hả? Ở đâu vậy?"

"Chính là Vọng Sơn Đình nằm trên đỉnh Ngọa Sơn."

- -----------DFY--------------

(Súp bí đỏ lên men).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.