Khúc Ngẫu Hứng Thanh Mai

Chương 14: 14: Cơm Rượu Lên Men




Edit: nynuvola

Từ đại học Mai Xuyên về nhà, Đường Nhạc đậu xe dưới tầng hầm rồi vòng ra sân sau trước khi lên lầu.

Trong sân sau có một chum rượu kín, cao đến bắp chân, Đường Nhạc gỡ nắp niêm phong bỏ sang một bên nhìn vào, hơi cúi đầu ngửi thử hương vị rồi hài lòng gật đầu.

Hôm nay không nghe thấy tiếng đàn piano, Đường Nhạc đổi xong dép lê, trực tiếp lên thẳng lầu ba.

Trong phòng truyền ra một vài thanh âm yếu ớt, anh gõ nhẹ cửa, nghe được một tiếng "Mời vào", liền vặn tay nắm cửa bước vô.

Giang Vũ ăn mặc áo len trắng với quần jean màu lam nhạt ở dưới, đôi chân trần đều lún vào chiếc sofa lười hình quả hồng, khuôn mặt chăm chú nhìn bàn tay viết cầm phổ, TV đang chiếu video trực tiếp về một nghệ sĩ diễn tấu.

Đường Nhạc đến gần sofa, cúi người lấy cuốn cầm phổ ra, Giang Vũ vốn đang đang nhắm mắt, lười biếng mở to mắt.

"Anh về rồi à?"

"Ừm.

Hôm nay thế nào? Tiến triển thuận lợi chứ?" Đường Nhạc hỏi tiến độ soạn nhạc.

Giang Vũ bĩu môi: "Kết cấu khá ổn rồi, nhưng cảm xúc biểu đạt cần nặng nề thêm chút nữa."

"Tôi thấy em nặng nề không chỉ một chút thôi đâu."

Giang Vũ im lặng thoáng chốc, khẽ nói: "Dương Khả rất tốt với em, đã từng giúp đỡ em rất nhiều."

Khi chuyển từ phong cách nhạc cổ điển sang hiện đại, cậu có phần bốc đồng.

Giang Vũ từng chịu áp lực rất lớn, hai bên đều chờ xem kịch hay từ cậu, cuối cùng Dương Khả tìm được cậu, muốn cậu phối nhạc cho một bộ phim điện ảnh của anh ta, điều này đã chân chính đưa Giang Vũ vào cánh cửa âm nhạc hiện đại.

Từ đó đến nay đã 9 năm.

Đường Nhạc không yên lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu, lại nghĩ không biết cậu có đọc được mấy bình luận khó nghe trên mạng chưa, nhất thời cảm thấy có chút đau lòng.

"Tiểu Vũ, xuống đây, tôi dẫn em đi xem thứ này."

Hai người đi đến cái chum ở vườn sau kia, Đường Nhạc chỉ vào niêm phong trên nắp chum rồi nói Giang Vũ mở ra.

Giang Vũ ngoan ngoãn gỡ niêm phong, xộc vào mũi là mùi rượu thơm ngọt ngào, cậu cúi đầu nhìn vào trong chum, gạo nếp trắng như tuyết lấp đầy dưới đáy, thân gạo có một vài lỗ thủng, rượu rỉ ra trong suốt.

Hai mắt Giang Vũ mắt sáng rực: "Đây là...!cơm rượu?"

"Đúng vậy, thích ăn không?"

"Thích! Mỗi tội ở Ý không có, phải đến khu phố Tàu mua, hơn nữa mùi vị còn không phải chính thống, ăn không ngon bằng ông bà làm cho em, anh mua cái này ở bên ngoài sao?"

"Là......!Tôi làm."

Đường Nhạc xoa mũi, hiếm khi thấy xấu hổ, anh không có thói quen chia sẻ với người khác sở thích của mình.

"Anh còn biết làm cơm rượu nữa hả? Giỏi ghê nha!" Vẻ lười nhác trước đó của Giang Vũ đã biến mất, như thể được trải nghiệm chuyện này là điều khó tin biết bao.

"Mấy ngày trước tình cờ đọc được cách làm trong một cuốn sách cổ nên thử làm theo, còn nghĩ rằng sẽ thất bại, không ngờ vận may không tồi."

"Sách gì cơ? Em đó giờ cứ tưởng anh chỉ xem mấy loại sách ghi chép ký lục lịch sử thôi chứ, vậy mà cũng có những thứ thú vị như này?"

"E hèm, chỉ là tài liệu văn học cổ, không có gì thú vị.

Chúng ta tới nếm thử hương vị cơm rượu thế nào đi." Đường Nhạc có vẻ không muốn tiếp tục chủ đề này, nhanh chóng dời sự chú ý.

"Được, để em vào nhà lấy một cái thố lớn đựng, chúng ta từ từ nhâm nhi!" Giang Vũ hưng phấn lôi một cái nồi đun nước inox và chiếc thìa cán dài từ phòng bếp chạy lại đây, đầu tiên là múc một muỗng rượu mang theo vài hạt gạo nếp, uống thử một ngụm.

"Rất ngọt, lại thơm nữa, ngon lắm! Đường Nhạc, anh đúng là bách khoa toàn thư, cái gì cũng biết làm hết!"

Đường Nhạc nhìn Giang Vũ cười híp mắt, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Đây mới chính xác là Tiểu Vũ bộc trực tự tin, em ấy như vậy mới đẹp nhất, cũng khiến người ta yêu thương nhất.

Giang Vũ vừa kiêu ngạo vừa thẳng thắn, khinh thường việc giấu giếm bản thân, điều này dường như đã lây nhiễm cho Đường Nhạc ít nhiều, anh bất tri bất giác có thể vô ý tâm sự một vài chuyện mà vốn sẽ không để lộ ra.

Sau khi ăn thêm mấy muỗng cơm rượu, khóe miệng của Giang Vũ đều dính chút gạo nếp và rượu, Đường Nhạc vươn tay, tự nhiên lau đi những thứ trên khóe môi cậu.

"Ăn đến nỗi tràn ra ngoài miệng rồi này, ngốc chết được."

Mặt Giang Vũ lập tức đỏ lên, giỡn hả, là tay Đường Nhạc đó! Quá sức chịu đựng, cậu không thể nào chống cự lại sự hấp dẫn từ đôi bàn tay này, đầu ngón tay lướt qua khóe môi cậu khiến cảm giác bỏng rát thiêu tới tận mang tai.

Giang Vũ chưa bao giờ nghĩ mình là người không biết xấu hổ như vậy, chỉ một bàn tay cũng có thể khiến cậu phải suy nghĩ bậy bạ!

Suy nghĩ bậy bạ này còn trực tiếp hình thành kết quả, tuyến thể sau gáy lập tức bồn chồn rục rịch, không kìm nén được mà phóng ra tin tức tố của chính cậu.

Đây là dấu hiệu khi Omega muốn cầu hoan.

- -----------DFY--------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.